Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 24: 24 Cầu Buông Tha 8


Em đã có người mình thích.
Cách màn hình Lê Thiên Thiên cũng có thể tưởng tượng được biểu tình nghẹn cười xấu xa của Diệp Thừa.
Lặng lẽ nhìn về phía đó, quả nhiên đúng là vậy.

Tuy trên mặt Diệp Thừa đang làm ra vẻ bình tĩnh nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, mắt cụp xuống nhằm che giấu ý cười.
Chắc chắn là hắn đang chỉnh cô, chứng cứ vô cùng xác thực!
Lê Thiên Thiên cảm thấy cuộc họp này cực kỳ lâu.

Đến khi kết thúc, cô là người đầu tiên vọt ra bên ngoài.

Để có thể trốn đến ẩn náu ở các bộ phận khác, cô chủ động tiếp nhận việc đi phân phát biên bản cuộc họp cho mọi người với lý do muốn tìm hiểu phương thức liên hệ.
Cô bấm thang máy đi xuống tầng dưới.

Thang máy dừng lại giữ chừng, cửa mở ra, một người phụ nữ đứng bên ngoài muốn bước vào nhưng vừa nhìn thấy Lê Thiên Thiên thì có chút sửng sốt.
Cửa thang máy sắp đóng lại, đối phương còn chậm chạp không chịu bước vào nên Lê Thiên Thiên bấm giữ nút mở cửa, khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Cô định đi lên à?"
Cô ta do dự một chút rồi cuối cùng vẫn bước vào thang máy, đứng ở góc đối diện với Lê Thiên Thiên, có thể nhìn ra là muốn tận lực cách xa.
Lê Thiên Thiên nhíu mày suy nghĩ, mãi đến khi thang máy xuống đến tầng của phòng ban hành chính cô mới đột nhiên quay qua nhìn đối phương, nhớ ra cô ta là ai.
Đây chính là người đã đứng cạnh Tiết Tấn Ninh bên ngoài thang máy mà cô tình cờ thấy được vào ngày đầu tiên đến công ty.

Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lê Thiên Thiên hai giây rồi nhỏ giọng lên tiếng:
"Cô nhận ra tôi?"
Lê Thiên Thiên lễ phép mỉm cười, nếu cô ta không bày ra vẻ mặt khác thường như vậy thì chắc cô cũng chẳng nhớ ra được cô ta là ai.
Đến khi Lê Thiên Thiên muốn ra khỏi thang máy thì cô ta chặn cô lại rồi hỏi:
"Chúng ta có thể tâm sự không?"
-
Vì vẫn đang trong thời gian làm việc nên quán cà phê dưới lầu hơi vắng.

Bọn họ ngồi ở một bàn trong góc cạnh cửa sổ, cô ta cầm ly cà phê bằng hai tay, cặp mắt to tròn rất cân xứng với cằm chữ V, là vẻ đẹp chuẩn mỹ nhân.
"Tôi tên Đơn Nhu, đã làm việc ở công ty được nửa năm." Cô ta tự giới thiệu.
"Tôi và Tiết Tấn Ninh quen biết nhau vào tháng trước, đương nhiên là trước đó tôi đã biết đến anh ta còn anh ta thì không biết đến tôi vì dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc còn tôi chỉ là hạng tép riu trong công ty."
Lê Thiên Thiên không biết cô ta nói với mình những lời này để làm gì nhưng xuất phát từ lễ phép nên cô không ngắt lời, chỉ tiếp tục thưởng thức ly cà phê Mocha của mình.
"Vậy nên, dưới sức mạnh của quyền lực, dù biết rõ anh ta đã có gia đình nhưng tôi thật sự không có biện pháp nào để từ chối khi anh ta đến tán tỉnh tôi."
Lê Thiên Thiên suýt phun ngụm cà phê trong miệng ra nhưng cuối cùng vẫn cố nuốt xuống được.

Vốn cứ tưởng là chuyện tình công sở nhưng không ngờ là Tiết Tấn Ninh lại bẩn thỉu đến vậy.
Vành mắt Đơn Nhu đã đỏ hoe, bên trong lời nói tựa như chứa đựng rất nhiều bất lực.
"Tôi bị ép buộc, cô hẳn cũng biết là có bao nhiêu người muốn bước chân vào làm ở tập đoàn Diệp thị, tôi chỉ là không muốn mất đi công việc này."
Lê Thiên Thiên:...!Thật ra thì tôi cũng không biết.
"Vậy nên tôi cầu xin cô đừng nói chuyện này ra ngoài, nếu cô nói ra sẽ huỷ hoại tôi mất, điều kiện gia đình tôi không tốt, phần tiền lương này của tôi còn phải nuôi đứa em trai nhỏ ở nhà nữa."
Lê Thiên Thiên nhìn Đơn Nhu đang cầu xin mình, cuối cùng cô cũng hiểu rõ được mục đích trong lời nói đột ngột và trịnh trọng của cô ta.
Tục ngữ đã nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, lời này thật sự là kinh điển.
"Nhưng...!đây là vấn đề quấy rối nơi công sở."
Đơn Nhu rơm rớm nước mắt vì những lời này của Lê Thiên Thiên, trên mặt chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, chua xót và yếu đuối.
Lê Thiên Thiên thở dài rồi rút một tờ khăn giấy đưa qua cho cô ta, nhẹ giọng nói:
"Yên tâm đi, tôi sẽ không lắm miệng nhưng tôi vẫn khuyên cô nên dùng đến vũ khí pháp luật để tự bảo vệ mình, nếu cần giúp gì thì có thể đến tìm tôi."
Sau khi hai người tách ra, tâm trạng của Lê Thiên Thiên cũng không mấy tươi sáng.

Chuyện của bản thân cô còn đang rối tung lên thì làm gì rảnh để quản chuyện của người khác, chưa kể ý tứ của đối phương chính là không cần cô phải xen vào.
-
Quay lại công ty, nhớ tới mình còn có công việc phải làm nên Lê Thiên Thiên nhanh chóng thu dọn tâm tình rồi đi đến phòng ban tiêu thụ trước.

Bầu không khí ở phòng ban tiêu thụ thoải mái hơn rất nhiều so với các phòng ban khác, mọi người ở đây đều nói chuyện dựa theo thành tích trong công việc nên bình thường quản lý cấp trên cũng không khắt khe về vấn đề nề nếp như các phòng ban khác.
Vài người đang vây quanh khu vực nghỉ ngơi, Triệu Tương cũng có mặt ở đó.

Quả nhiên là người truyền bá bát quái chuyên nghiệp, nơi nào có cô ta, nơi đó chắc chắn có dưa.
Lê Thiên Thiên lờ mờ nghe thấy được hai chữ Tiết tổng nên lập tức đi qua đứng ở mép ngoài, cầm lên một bịch đồ ăn vặt, dáng vẻ hết sức thanh thản nên rất nhanh đã hòa vào với mọi người.

Triệu Tương đang nói rất hăng say nên cũng không chú ý đến việc có nhiều thêm một người mới xuất hiện.
"Các cô không biết là Tiết tổng đã kết hôn rồi à?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Trước kia tôi từng thấy một người phụ nữ đứng đợi anh ta trước công ty vào giờ tan tầm, đó là vợ anh ta à?"
"Người nào? Người mặc váy đỏ ngắn bên trong, khoác áo lông chồn bên ngoài ấy hả?" Triệu Tương xua xua tay nói tiếp:
"Cô ta chỉ là nhân viên tiêu thụ của một công ty thiết bị mà thôi.

Chẳng phải máy tính, máy in và các thiết bị văn phòng khác trong công ty chúng ta đều là do Tiết tổng phụ trách sao?"
"À ~" Mọi người đều cười đầy ẩn ý.
Lê Thiên Thiên ăn hết một túi bánh, cũng thành công đánh hơi được một tia không tầm thường từ câu chuyện bát quái này.
"Đúng rồi, còn Lý nhị trụ bên phòng cô thì sao? Nghe nói cô ta và Phương Ngạn Nghiễn bên phòng hành chính có gì đó với nhau?"
Bỗng được ăn đến dưa của chính mình nên Lê Thiên Thiên lập tức nghiêng mặt đi rồi dùng tập tài liệu trong tay để che chắn.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình có cái biệt danh này quả thật là không tệ, ít nhất mọi người đều không biết tên thật của cô nên dù có nháo ra chuyện gì thì ra khỏi công ty cũng không ai biết cô là ai.
"Tên người ta là Lê Thiên Thiên, không phải Lý nhị trụ." Triệu Tương nghiêm túc sửa lại.
Lê Thiên Thiên:...!Tôi cảm ơn cô nhiều lắm.
Triệu Tương hút một ngụm trà sữa rồi lại đột nhiên đè thấp giọng khiến không khí trở nên thần bí hơn.
"Mọi người phải biết nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy rõ được bản chất bên trong, tai tiếng giữa Lê Thiên Thiên và Phương Ngạn Nghiễn có gì đặc biệt hơn người? Tuy rằng công ty chúng ta không cho phép xảy ra tình yêu công sở nhưng bọn họ không phải là nhân viên chính thức mà chỉ là hai thực tập sinh nho nhỏ, ai thèm để ý đến chuyện của bọn họ chứ? Nhưng vì sao tai tiếng của bọn họ lại truyền đến phòng tiêu thụ của mọi người? Không ai cảm thấy kỳ quái à?"
Triệu Tương phân tích đến mức Lê Thiên Thiên cũng phải sinh ra tò mò, mọi người cũng đều muốn biết trong chuyện này có điều bí ẩn gì.
"Điều này chứng tỏ rằng một trong hai người bọn họ đã cản đường của ai đó." Giọng nói của Triệu Tương càng thấp hơn.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngay cả Lê Thiên Thiên cũng vậy.
Chính là nói, cô hoặc Phương Ngạn Nghiễn đã đắc tội với người nào đó nên mới bị truyền ra tai tiếng để chèn ép.
"Đắc tội với ai nhỉ?" Quần chúng ăn dưa này hỏi đúng ngay vấn đề mà Lê Thiên Thiên muốn biết.
"Làm sao tôi biết được? Dù sao thì không phải phòng hành chính thì cũng là phòng tổng tài, các phòng ban khác chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Chẳng qua tôi cảm thấy người đắc tội nhất định là Lê Thiên Thiên, mọi người không biết đâu, ngày đầu tiên vừa đến làm cô ta đã..."
Lê Thiên Thiên biết ngay Triệu Tương sẽ không bỏ qua cơ hội nói xấu cô nên liền đứng thẳng dậy, hắng giọng một cái rồi lên tiếng:
"E hèm, chị Tương đang nói gì vậy?"
Triệu Tương quay đầu lại, bộ dáng vừa hoảng sợ lại vừa mất mặt.
Tuy rằng những người nghe chuyện bát quái ở đây đều chưa từng gặp qua Lê Thiên Thiên nhưng thấy biểu tình của Triệu Tương như vậy thì cũng đã hiểu rõ, bọn họ sôi nổi tản ra nhưng cũng không đi quá xa, vẫn chú ý đến động tĩnh giữa Lê Thiên Thiên và Triệu Tương, khả năng là muốn chờ xem cãi cọ đánh nhau náo nhiệt.
Lê Thiên Thiên lại không muốn thỏa mãn lòng mong đợi của bọn họ, cô thân mật tiến lên kéo tay Triệu Tương rồi nói nhỏ bên tai cô ta:
"Nếu không muốn làm trò cười cho người khác thì mau đi theo tôi."
-
Lê Thiên Thiên dẫn Triệu Tương ra sân vườn ngoài ban công.
Mỗi tầng lẻ trong tòa cao ốc này đều có ban công sân vườn hình cung, đây cũng là một khu nghỉ ngơi khác của nhân viên vì ngoài cây cỏ thì ở đây còn có thêm những băng ghế gỗ dài.
Triệu Tương một đường bị kéo ra đây, cô ta khoanh hai tay trước ngực, vừa chột dạ lại vừa cảnh giác mà nhìn Lê Thiên Thiên.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bộ đồ công sở trên người Triệu Tương không thể cản nổi gió.
Lê Thiên Thiên cũng đang phải chịu đựng cơn lạnh, cô bình tĩnh ngồi xuống băng ghế rồi lấy điện thoại ra, nói:
"Vừa nãy tôi đã ghi âm lại những lời chị nói, về chuyện của tôi, tôi có thể không so đo nhưng chị đoán thử xem Tiết tổng có tốt tính được như tôi không?"
Đương nhiên Triệu Tương không biết thật giả ra sao, cho rằng Lê Thiên Thiên đã thật sự ghi âm nên cắn răng run rẩy hỏi lại:
"Cô, cô muốn làm gì?"
"Chị giúp tôi tìm hiểu thông tin và số điện thoại của cô gái váy đỏ làm bên công ty thiết bị kia, thêm cả số điện thoại và địa chỉ của vợ Tiết tổng nữa."
Triệu Tương nhíu mày nhìn Lê Thiên Thiên, khó hiểu hỏi:
"Cô muốn có thông tin của bọn họ để làm gì? Định ra tay giúp đỡ vợ anh ta à? Bạn nhỏ à, đừng có ngây thơ như vậy nữa."

"Chẳng phải vừa nãy chị nói anh ta lợi dụng chức quyền và công việc để xuất quỹ với cô gái kia à, chuyện này không nên nói cho vợ anh ta biết sao?"
Triệu Tương có thói quen đảo mắt nhưng bởi vì đang quá lạnh nên đôi mắt có chút cứng đờ, trợn tròn như bị rút gân.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc cô ta lên giọng giáo dục Lê Thiên Thiên:
"Làm gì có đàn ông thành đạt nào trong sạch, bọn họ có tiền nên vợ bọn họ sẽ chịu đựng dung túng cho mọi việc thôi, đây chính là sức hấp dẫn của đồng tiền đấy."
Tuy rằng Lê Thiên Thiên không đồng ý với lời này nhưng cô cũng không phản bác mà ngược lại còn cười nói:
"Hiện tại nhược điểm của chị đang nằm trong tay tôi, tôi khuyên chị đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, giúp tôi làm xong việc rồi tôi sẽ xóa bỏ đoạn ghi âm."
Triệu Tương nghiến răng chịu đựng, dường như đã bị gió lạnh thổi đến mức tỉnh táo ra nên chỉ vào điện thoại của Lê Thiên Thiên rồi nói:
"Cô nói có đoạn ghi âm là có thật sao? Tôi muốn nghe thử một chút xem cô có thật sự ghi âm những lời tôi nói vừa nãy không."
Nghĩ cô ngốc sao? Lê Thiên Thiên nở một nụ cười hiền lành rồi mở khóa điện thoại, màn hình đang ở giao diện ghi âm, cô bấm vào nút dừng, lưu lại rồi chuyển tiếp bản sao lên Weibo, cài đặt chế độ riêng tư.
"Đúng thật là trước đó tôi không hề ghi âm nhưng vừa nãy thì có đấy.

Chị nắm chặt thời gian mà làm việc đi, tôi cho chị hai ngày, nếu không xong việc thì đoạn ghi âm này sẽ được gửi thẳng đến hòm thư của Tiết tổng."
Lê Thiên Thiên đứng lên, đi đến bên người Triệu Tương rồi nhẹ giọng nói:
"Tôi chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ nên chẳng sao cả, nhưng công việc này của chị thì không thể mất nha."
Nói xong cô liền mở cửa đi vào bên trong, nhiệt độ đột nhiên thay đổi nên cô không khỏi rùng mình một cái.

Thời tiết thật là lạnh.
Bên ngoài ban công sân vườn chỉ còn mỗi Triệu Tương đứng như hóa đá ở đó, xem ra hiện tại trong lòng cô ta còn lạnh hơn cả thời tiết.
Lê Thiên Thiên cố ý kéo dài thời gian đi bàn giao công việc ở các phòng ban khác đến tận giờ tan làm.
Hôm nay Hoàng Tiêu có việc bận nên đã nhờ cô đến dạy giúp một lớp.

Vì sợ Diệp Thừa sẽ đến tìm nên vừa tan làm là Lê Thiên Thiên lập tức chạy vọt ra khỏi công ty, ngay cả thẻ cũng quên quẹt.
Lúc ngồi trên tàu điện ngầm, cô lấy điện thoại ra chơi được một lát thì thấy có người gửi lời mời kết bạn đến, là Triệu Tương.
Thông qua chỗ lời mời, cô ta gửi đến một danh thiếp WeChat, họ tên, nơi làm việc và cả số điện thoại.
Triệu Tương thật đúng là chuyên gia trong lĩnh vực thăm dò tin tức, quả nhiên là không nhìn lầm cô ta.
【Triệu Tương: Đây là thông tin của cô gái làm tiêu thụ, còn thông tin về vợ Tiết tổng ngày mai tôi sẽ gửi.】
【Triệu Tương: Lê Thiên Thiên, tuy rằng thân hình cô không lớn lắm nhưng dã tâm lại nhiều thật đấy.

Thân làm một người chị nên tôi khuyên cô một câu, làm người thì nên lưu lại đường lui cho nhau, tốt nhất là cô nên tuân thủ hứa hẹn, dù sao thì chị đây cũng đã lăn lộn ở công ty nhiều năm như vậy, cũng không phải là dạng ăn chay đâu.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Được rồi chị Tương, thân làm em gái tôi cũng muốn khuyên chị một câu, họa là từ ở miệng mà ra.】
Lê Thiên Thiên cười khẽ một tiếng, cảm thấy Triệu Tương sắp bị mình làm cho tức chết rồi.
Nhìn vào thông tin của cô gái làm tiêu thụ kia, cô do dự không biết phải làm thế nào.
Đương nhiên không phải là cô thấy bất bình rồi muốn giúp vợ của Tiết Tấn Ninh, chỉ là cô cảm thấy nhân phẩm của hắn ta quá kém, lại có chút đồng tình với Đơn Nhu, tuy bị quấy rối nơi công sở nhưng không dám lên tiếng.

Hơn nữa chắc chắn là giữa Tiết Tấn Ninh và cô gái làm tiêu thụ kia không chỉ có mỗi tai tiếng màu hồng phấn đơn giản như vậy.

Có được quyền lợi mua sắm thiết bị văn phòng cho toàn công ty, không có khả năng vừa thấy sắc đã quên lợi.
Ở những chức vị này, nước quá trong ắt không có cá, nhưng tiền đề là không làm tổn hại đến lợi ích của công ty.
Phải xem là Tiết Tấn Ninh có thể làm được chuyện này hay không.

Nhưng theo suy đoán của cô, dựa vào cái nết của hắn ta thì ắt hẳn là làm không được.
Nhưng cô nên chứng thực chuyện này như thế nào đây?
Nếu cứ hấp tấp liên hệ với cô gái làm tiêu thụ kia thì nhất định sẽ không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào mà ngược lại còn sẽ rút dây động rừng.
Một khi Lê Thiên Thiên không thể tìm ra đáp án cho vấn đề nào đó thì cô thường rất muốn ăn.

Nhưng ngay lát nữa cô còn có lớp yoga nên chỉ đành phải nhịn.
Vừa ra khỏi tàu điện ngầm đã ngửi thấy mùi khoai lang nướng thơm phức tỏa ra từ quán ven đường, Lê Thiên Thiên không khỏi nuốt nước miếng.


Nếu bây giờ mua thì đến lúc dạy xong khoai sẽ bị lạnh, cô chỉ muốn ăn nóng.
Vì thế cô chụp ảnh quán khoai ven đường lại rồi đăng lên Weibo, cầu mong đến khi dạy xong thì chủ quán vẫn còn mở cửa.
Bây giờ cô rất ít khi đăng bài lên vòng bạn bè vì ở đó có quá nhiều người với những mối quan hệ phức tạp, nó đã không còn là nơi thích hợp để ghi lại nhật ký cuộc sống nữa.

Vì vậy cô đã đăng ký tài khoản Weibo mà không nói cho nhiều người biết, cô có thể đăng lên đó bất cứ nội dung gì mà mình muốn.
Lê Thiên Thiên đăng bài về quán khoai lang nướng xong thì cũng thuận tiện xem lại những bài đăng trước đó, ngoại trừ đoạn ghi âm hôm nay đã được cài đặt ở chế độ chỉ mình tôi thì trước đó chính là ảnh chụp màn hình đoạn nói chuyện phiếm cùng với Quả cam.
Đêm hôm đó cô hơi buồn nên cũng thuận tay ghi lại nỗi buồn của mình.

Bây giờ nhìn lại câu không cần liên lạc nữa của Quả cam cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Thật ra Lê Thiên Thiên rất hối hận vì đã tỏ tình với Quả cam, cô cũng không phải cực kỳ thích anh ấy đến mức một hai phải cùng anh ấy yêu đương, tại sao lại hấp tấp thổ lộ như vậy chứ?
Đều là do giấc mộng đêm đó.
Nhưng xét đến cùng vẫn là do lời thổ lộ vào ban ngày của Diệp Thừa đã khiến cô phải suy nghĩ lung tung nên buổi tối mới có giấc mộng đó.

Cho nên, vẫn là trách Diệp Thừa.
Đã tìm được mục tiêu oán hận nên Lê Thiên Thiên cũng không còn tự trách bản thân mình nhiều nữa, cô cất điện thoại rồi đi vào trung tâm yoga.
Buổi học hôm nay là về chủ đề giãn vai cổ.
Trước kia thỉnh thoảng Lê Thiên Thiên cũng dạy thay giúp Hoàng Tiêu, phản ứng của học viên đều không tồi nên Hoàng Tiêu mới dám để cô tiếp tục dạy thay như vậy.
"Từ từ vươn hai cánh tay lên trên, cố gắng ép sát vào bên tai."
Lê Thiên Thiên chậm rãi hướng dẫn học viên thực hiện động tác, giọng nói ôn nhu mềm nhẹ nghe vào tai cực kỳ thoải mái, tựa như dòng suối nhỏ được nắng ấm chiếu qua róc rách chảy xuôi vào trong tim.
"Sau đó lật hai bàn tay lại, duỗi thẳng cánh tay để cảm nhận rõ được các cơ đang hoạt động.

Khống chế đừng đè nặng lên phần vai cổ, được rồi bây giờ hạ cánh tay xuống từ từ, tốt lắm, chúng ta làm lại một lần nữa..."
"Lê Thiên Thiên, cô cút ra đây cho tôi!"
Một tiếng hét bất ngờ vang lên cắt ngang khung cảnh thanh bình trong lớp học.
Cửa phòng học bị đạp tung, mấy người trợ giảng đứng ngoài cửa cũng không ngăn được Lê Uyên đang xông vào như kẻ điên.

Lê Thiên Thiên nhanh chóng dồn các học viên đứng qua hết một bên còn cô thì đứng chắn ở phía trước chờ đợi Lê Uyên.
"Lê Thiên Thiên!"
Lê Uyên không cho Lê Thiên Thiên cơ hội được lên tiếng, hai mắt cô ta đỏ bừng, chỉ tay quát lớn:
"Cô muốn chặt đứt đường lui của tôi đúng không? Muốn tôi chết có đúng không?"
Cô ta đột nhiên đẩy ngã bình hoa đặt ở góc phòng, sau đó những chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ cũng không may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị cô ta hất hết xuống đất.
Lê Thiên Thiên bảo vệ các học viên ra khỏi phòng học.
Lê Uyên vẫn tiếp tục vừa hét to vừa đập phá đồ vật trong phòng, mãi đến khi không còn gì để đập nữa thì cô ta mới đi đến chỗ Lê Thiên Thiên.
Nhóm học viên và trợ giảng muốn lôi kéo Lê Thiên Thiên cùng tránh đi nhưng cô không tránh.

Cô không tin Lê Uyên lại biến thành bệnh nhân tâm thần chỉ trong một đêm, cô ta làm những việc này chắc chắn là có mục đích.
Lê Thiên Thiên đoán rằng cô ta muốn bức cô phải cáo trạng với Lý Trác Mỹ, tốt nhất là nên động tay động chân đánh nhau với cô ta một trận, đến lúc đó cô ta liền có thể danh chính ngôn thuận mà đổ hết mọi lỗi lầm lên người cô.

Bởi vì chính cô ta thừa nhận bản thân mình không có cách nào tiếp nhận chỉ trích.

Chẳng qua đây cũng đều là do chính cô ta lựa chọn.
Quả nhiên đúng như Lê Thiên Thiên dự đoán, bởi vì cô cứ lẳng lặng đứng ở cửa không hề né tránh nên bàn tay đang giơ lên ​​của Lê Uyên không khỏi rơi xuống.
Nếu cô ta thật sự đánh Lê Thiên Thiên, cô ta liền biến thành người không có lý.
Trong mắt Lê Uyên tràn ngập khó hiểu, vì sao đã làm đến mức này rồi mà Lê Thiên Thiên vẫn còn có thể bình tĩnh đến vậy?
Trong lúc hai bên đang giằng co, Lê Thiên Thiên bình tĩnh lên tiếng trước:
"Lời nói ngày hôm đó của Diệp Thừa đã khiến cô không thể hoàn thành được hứa hẹn của mình nên bây giờ cô muốn đến làm phiền tôi đúng không?"
Lời này thành công biến lửa giận của Lê Uyên trở thành ủy khuất, cô ta nức nở nói:
"Diệp Thừa nói như vậy trước mặt mọi người chính là không cho tôi sống! Hiện tại cả nhà đều nói chỉ có cô mới có thể cứu được Lê gia, nhưng tôi mới là ruột thịt của bọn họ! Tôi mới là đại tiểu thư chân chính!"
Nước mắt cô ta rơi như mưa, khóc đến cực kỳ đáng thương.
"Dựa vào đâu mà cô cướp mất cuộc đời của tôi? Vốn dĩ tôi phải được ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên! Vốn dĩ tôi có thể có học vấn tốt, có gia thế tốt, có đàn ông ưu tú theo đuổi, có thể đi học bằng siêu xe, có thể đến tham dự những bữa tiệc xa hoa.

Vốn dĩ tất cả đều có thể!"
Trên thế giới này, mấy chữ vốn dĩ tôi có thể chính là để thay thế cho ý nan bình* của mỗi người.
*Ý nan bình: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp.
Hiển nhiên là Lê Uyên đã tự mình đắm chìm trong thân phận người bị hại.
"Vậy cô đã từng thấy Lê Thiên Thiên lái siêu xe chưa? Những buổi tiệc xa hoa mà cô nhắc đến, cô nghĩ là cô ấy muốn đến tham dự à?"
Giọng nói trầm thấp đầy khí phách truyền đến từ bên ngoài.


Hầu như ở đây đều là phụ nữ nên khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thừa xuất hiện mắt ai cũng sáng rực lên, khóe miệng mỉm cười, tự động nhường ra một lối nhỏ để hắn đi đến bên cạnh Lê Thiên Thiên.

Giờ phút này chỉ có Lê Thiên Thiên là cảm thấy sụp đổ.

Sao Diệp Thừa lại còn tìm đến tận nơi này vậy chứ?
Diệp Thừa nghiêng đầu nhìn cô rồi đưa qua một cái túi giấy, khoai lang nướng bên trong vẫn còn bốc hơi nóng hổi, hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
Trong lòng Lê Thiên Thiên cả kinh, điều đầu tiên cô nghĩ đến là liệu có phải tài khoản Weibo của cô đã bị lộ rồi hay không?
Sau khi rời mắt khỏi Lê Thiên Thiên, ánh mắt Diệp Thừa lập tức trở nên lạnh thấu xương.

Hắn nhìn về phía Lê Uyên đang còn sững sờ, tiếp tục nói:
"Cái mà cô gọi là ngày lành, đó có thể là vô số đêm trằn trọc khó ngủ của cô ấy.

Đến tận bây giờ mà cô vẫn còn chưa nhìn ra được đức hạnh của mẹ ruột mình à?"
"Diệp Thừa, anh biết không, hiện tại tôi phải sống dưới cái bóng của cô ta ở khắp mọi nơi."
Lê Uyên đã không còn thái độ gắt gỏng như vừa nãy, cả người cô ta như bị rút cạn sức lực, suýt nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
"Tôi vẫn chưa được hưởng thụ một ngày lành nào, tôi còn bị yêu cầu phải trở nên ưu tú như cô ta, vì sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không phải là con gái ruột của bà ấy à? Tình yêu của mẹ dành cho con gái không phải đều là vị tha sao? Vì sao lại có nhiều thứ không hài lòng với tôi như vậy chứ?"
Nơi đáy mắt Diệp Thừa lại xẹt qua một tia ghét bỏ, hắn không nhìn Lê Uyên nữa mà quay qua nhìn Lê Thiên Thiên, đáy mắt lập tức tràn ngập yêu thương.
"Vậy cô có biết là cô ấy có bao nhiêu ước ao với những yêu thương mà cô được hưởng thụ từ nhỏ không? Vốn dĩ những yêu thương đó phải là của cô ấy."
Lời này của Diệp Thừa khiến trái tim của Lê Thiên Thiên thắt lại, đột nhiên cô không khống chế được cảm xúc, mũi chua xót, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.

Cô không ngờ là Diệp Thừa lại có thể nói ra được những suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng cô, hơn nữa đây đã là lần thứ hai.
Không biết là ai đã báo cảnh sát, Lê Uyên đứng trước mặt cảnh sát chỉ biết khóc thút thít rồi đồng ý giải quyết riêng bằng cách bồi thường.
Sau khi kiểm kê xong vật phẩm bị tổn thất trong phòng, lại tặng cho mỗi học viên một hộp trà hoa xem như phí bồi thường thiệt hại tinh thần, tổng cộng Lê Uyên phải bồi thường hai vạn.
Cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi hào sảng mà rút thẻ tín dụng ra, dường như là cảm thấy số tiền bồi thường không đáng là bao.
Lê Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi quyết định lên tiếng:
"Tình huống trong nhà có lẽ là không tốt giống như cô nghĩ đâu, lần sau muốn làm gì thì hãy nghĩ cho kỹ kẻo lại làm ra chuyện khiến chính bản thân mình không tiếp nhận nổi."
Cha mẹ cô không bảo vệ được cô, cũng không có tiền để bảo vệ cô.
Thấy Lê Uyên tỏ vẻ không thèm quan tâm nên Lê Thiên Thiên cũng không nói thêm gì nữa, con người ta luôn phải nhận được một bài học thích đáng thì mới có thể trưởng thành được.
Phòng học bị đập phá nên buổi học không thể tiếp tục được nữa, Lê Thiên Thiên đứng ở cửa nói xin lỗi với từng học viên.

Diệp Thừa cũng đứng bên cạnh cô, các học viên không những không hề oán giận mà còn ái muội nhìn hai người bọn họ, ai cũng nở nụ cười có chút kỳ quái.
Diệp Thừa vậy mà cũng nở nụ cười đáp lại mọi người, lại còn thân thiện vẫy tay chào rồi quay qua nói khẽ với Lê Thiên Thiên:
"Có phải bọn họ đang nghĩ anh là chồng của em đúng không?"
Lê Thiên Thiên:...
Cô âm thầm liếc Diệp Thừa một cái, trên mặt hắn vẫn còn mang theo ý cười, sau đó lại nhớ đến khoai lang nướng trong tay nên cô lên tiếng hỏi:
"Sao anh biết em ở đây? Lại còn biết em muốn ăn khoai lang nướng? Anh theo dõi Weibo của em đúng không?"
"Weibo?" Dường như Diệp Thừa rất ngạc nhiên, hứng thú mà hỏi tiếp:
"Em còn có Weibo à? Tên là gì vậy?"
Vẻ mặt kia không hề giống như đang làm bộ, Lê Thiên Thiên buồn bực hỏi lại:
"Vậy làm sao anh biết được?"
"Anh hỏi bạn cùng phòng của em, cô ấy nói em ở đây, lại còn lo lắng sau khi dạy xong sẽ không mua được khoai lang nướng nóng hổi."
Đúng, Tần Hâm có theo dõi Weibo của cô, là chính cô nói cho tên phản đồ này biết!
Lê Thiên Thiên lại nói xin lỗi với ông chủ trung tâm lần nữa, ông ấy hiểu chuyện mà nói rằng cô cũng đã bị hoảng sợ nên cho phép hôm nay cô được về sớm nghỉ ngơi.

Cô lôi kéo Diệp Thừa ra bên ngoài rồi xoay người lại hỏi:
"Diệp Thừa, rốt cuộc là anh định làm gì? Em cũng đã xin lỗi anh vì những chuyện trước đó rồi."
Đuôi lông mày Diệp Thừa nhướng lên, đuôi mắt cũng khẽ nhếch, vươn tay bóp bóp khuôn mặt mềm của cô, cong môi mỉm cười đáp lại:
"Tiểu miên hoa, anh đang theo đuổi em."
Lê Thiên Thiên nhìn chằm chằm Diệp Thừa một lúc lâu, không phân biệt được lời này của hắn là thật hay vẫn chỉ là một kiểu thủ đoạn trả thù khác.

Cô lại chần chừ một lúc rồi mới nhẹ giọng nói:
"Nhưng em đã có người mình thích nên không thể tiếp nhận anh được."
Trong nháy mắt khóe môi của Diệp Thừa liền hạ xuống, đôi mắt cũng ảm đạm, lông mi khẽ run, vẻ mặt vừa nghi ngờ lại vừa đau xót, giọng nói cũng khàn vài phần.
"Em có thể từ chối anh nhưng không thể lấy cớ như vậy được."
"Không phải lấy cớ."
Lê Thiên Thiên lấy điện thoại ra, ổn định lại cảm xúc rồi bấm mở QQ, phía trên cùng chính là khung chat giữa cô và Quả cam, ở đó vẫn còn lưu lại lời tỏ tình của cô.
"Đây chính là người em thích."
_.