Cơn đói ập đến, mặc kệ như thế nào cô cứ nhắm mà nuốt đại hết muỗng này tới muỗng khác. Làm cô người hầu cứ thế trợn mắt nhìn cô ăn một cách thô bạo.
Cạch! Tiếng cửa phòng nhẹ vang lên, Đông An lại cảm thấy không khí có mùi lạ thường. Cô người hầu nãy giờ hết dậm chân này tới dậm chân kia, đột nhiên im lặng kì cục.
Cô ngước mặt lên nhìn cô người hầu khi không lại đứng khép nép, mặt đỏ ửng một mảng liền gợi lên sự hứng thú của cô nha. Theo bản năng cô liền quay đầu qua cửa, một bóng người cao tằm 1m7 mặc áo blouse trắng bước đến. Khí chất mạnh mẽ lạnh lùng, có thể nói sau từng lớp áo đó là một thân hình rắn chắc. Khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt phượng ẩn sau cặp kính cận là một ánh mắt sắc bén. Chiếc mũi thẳng tắp giấu sau mái tóc xoăn màu nâu hạt dẽ. Môi khẽ nhếch lên có hàm ý mỉa mai.
À! Không có gì cả, chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi. Là bạch mã hoàng tử, đối tượng theo đuổi của hàng loạt cô gái trẻ đang hoài xuân.
Đẹp cái nồi ấy!
Mẹ kiếp! Đẹp trai cái nỗi gì, hoàng tử bạch mã con mẹ nó có chết bản cô nương vẫn nhớ hắn là ai. Hắn là tên điên ham mê nghiên cứu Hoắc Đình La. Đúng vậy, là một tên điên.
Đông An cô vẫn là không quên ai tặng cho cô những nỗi đau khổ đâu nhé, cuộc đời cô thê thảm đến chết là có hắn góp phần. Con mẹ nó gặp hắn đang đói cũng thành no.
"Cô ra ngoài."
Đông An ngước mắt nhìn cô người hầu bảo, sau đó gạt bát cháo đang ăn dở qua một bên.
Không khí quái dị lạ thường tuy nàng người hầu nuối tiếc chàng bác sĩ đẹp trai, người ta không phản bác liền cắn răng ra ngoài. Trước khi đi còn không quên quăng một cái mị nhãn quyến rũ đâu!
"Lục tiểu thư lại muốn dở trò quyến rũ trai sao."
Giọng nói của Hoắc Đình La thể hiện sự chán ghét một cách nồng đậm.
Thần kinh! Trong lòng Đông An khinh bỉ hắn ngàn lần.
" Khám bệnh thì mời, không thì về đi."
Đông An thờ ơ nhìn ra cửa sổ, cả ánh mắt cũng lười bố thí hắn.
"Cô đây là đang chơi trò lạc mềm buộc lạc chặc sao."
Hoắc Đình La lại cường điệu thêm giọng điệu chán ghét cô.
Mẹ! Làm ơn đi! Cái đồ thần kinh!
Cô quay sang nhìn thẳng hắn, không chút ấm áp, không chút cảm tình cất giọng lạnh tanh, không giấu chút mỉa mai nào
"Anh tưởng mình quan trọng lắm sao?"
Hoắc Đình La bị câu hỏi của cô làm cho im bặt. Ánh mắt đó là gì chứ? Quan trọng ư? Kẻ lúc nào cũng ăn mặc diếm dúa, son phấn đầy tìm lúc nào cũng đeo bám hắn. Giờ lại hỏi câu hỏi này, bản thân cô bị ngu chắc? Nếu bảo hắn quan trọng với cô hắn đây liền kinh tởm. Thật gớm ghiếc!