Lê Nguyệt Xuyên mặc bạch sam, phong tư tuấn dật, ánh mắt tối trầm hơi híp lại làm người ta trầm mê trong ấy. Một thanh niên phong thần tuấn lãng như vậy ở trên đường đáng lẽ sẽ khiến bao người liếc mắt nhưng… giờ hắn lại đang ngồi trên xe lăn, giống như một miếng ngọc tuyệt thế nhưng lại bị khuyết mất một góc, chọc người thương tiếc. Nhưng cô nương đang đẩy xe cho hắn lại có thái độ rất thản nhiên, thi thoảng lại cúi đầu nói chuyện với thanh niên trên xe lăn, ánh mắt tinh nghịch trong suốt, có vài phần tự tại thoải mái. Thanh niên kia có vẻ bất đắc dĩ rồi lại hơi sủng nịch, khuôn mặt cũng không hề có một biểu cảm xót xa hay oán hận nào.
“Khi nào mới về? Lê Nguyệt Xuyên nhìn nữ tử đang hưng phấn phía sau, ngữ khí lạnh nhạt nói.
“Thiếp còn chưa chơi đủ đâu.” Cuối cùng Diệp Tử cũng quay lại nhìn hắn, ngữ khí mềm mại: “Sao vậy, chàng muốn về rồi à? Hừ, rõ ràng hôm nay đã đồng ý đi chơi với thiếp.”
Lê Nguyệt Xuyên không bày tỏ thêm thái độ gì: “Tùy nàng.” Nói xong lại thêm một câu: “Đói không?”
Hắn vừa dứt lời, bụng Diệp Tử đã kêu lên thay cho lời đáp, nàng nhìn xung quanh một lượt rồi chỉ vào một quán ăn: “Chúng ta vào đây ăn thử nhé?” Tuy ngữ khí là hỏi nhưng Diệp Tử chẳng đợi Lê Nguyệt Xuyên trả lời đã cười tủm tỉm đẩy xe lăn vào. Lê Nguyệt Xuyên cũng không phản kháng, cười nhẹ kệ nàng tùy ý.
Đi được nửa đường gần như nàng đã có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ trong quán, nàng nhíu nhíu mày, lo lắng nói: “Ở đây người đông hỗn loạn, có phải chàng không thích không?”
Nàng cắn cắn môi: “Bỏ đi, đồ ăn bên ngoài sao ngon bằng đầu bếp trong phủ làm được, chúng ta về đi.”
Lê Nguyệt Xuyên quay đầu lại cười trêu tức: “À, thì ra vẫn chỉ là mạnh miệng, thế giờ về đi!”
“Gì cơ!” Diệp Tử phản bác theo bản năng, nửa câu sau giọng yếu dần đi, còn có vẻ tủi thân: “Còn không phải là vì lo cho chàng.”
Kinh mạch Lê Nguyệt Xuyên đã thông, nội lực cũng đã hồi phục được kha khá, nên giờ tai thính mắt tinh nghe rõ ràng lời nàng thì thầm, không khỏi buồn cười trong lòng: “Mau vào đi thôi, không phải đang đói sao?”
Diệp Tử phồng phồng má, cắn răng một cái bước về phía quán ăn, nhưng đến cửa lại gặp vấn đề. Quán ăn này xây dựng khá là xa hoa, ngay cả bậc cửa cũng làm đến gần một thước, phải nhấc chân mới bước qua được. Diệp Tử mặt ủ mày chau nhìn bậc cửa một lát rồi quay đầu lại nhìn Lê Nguyệt Xuyên với ý xin giúp đỡ.
“Sao thế?” Lê Nguyệt Xuyên khó hiểu.
Diệp Tử lại cúi đầu: “Thật sự muốn vào à? Nhưng chàng………”
Lê Nguyệt Xuyên mím môi, vươn tay về phía nàng: “Không phải bảo nhất định hôm nay có thể chăm sóc ta thỏa đáng sao?”
Diệp Tử biết hắn có ý gì nhưng họ dùng dằng ở cửa đã lâu, đã khiến bao người chú ý, mọi người chỉ thấy Lê Nguyệt Xuyên ngồi xe lăn đã bắt đầu bàn tán nếu họ còn thấy một nam nhân như hắn còn phải để nữ nhân bế thì không biết còn phải nói vớ vẩn đến mức nào.
“Không chơi nữa, thiếp dừng ở đây, chàng đứng lên vào đi, thiếp để xe lăn chỗ chưởng quầy trước.” Diệp Tử vươn tay muốn kéo hắn lên, hắn lại nhíu mày nhìn nàng: “Đã hết một ngày đâu.”
Lê Nguyệt Xuyên thở dài, đang chuẩn bị cầm tay Diệp Tử đứng lên, lại đột nhiên nghe thấy một giọng khinh miệt trào phúng thô lỗ vang lên ở phía sau: “Tên què chết tiệt nào đây, chặn cửa quán người ta làm gì, muốn ăn xin à, cút đi đâu thì cút đi.”
Lê Nguyệt Xuyên cau mày nhưng không đợi hắn làm gì Diệp Tử đã nổi giận bước lên, ánh mắt sắc bén như đao, có một khí thế không giận tự uy. Nàng nhìn tên kia như nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Lê Tam, đánh gãy chân tên này ném ra ngôi miếu hoang ngoài thành đi.”
Ngôi miếu hoang ngoài thành là nơi ăn xin tụ tập, hôi thối bẩn thỉu, bình thường những người phú quý sẽ không bao giờ đến đó.
Nam nhân nghe vậy tức giận mắng: “Con đàn bà thối này, nói cái chó gì………” Hắn còn chưa nói xong, Lê Tam đã đột nhiên xuất hiện, chuôi kiếm đập nhẹ vào đầu gối hắn ta một phát, hắn ta đã kêu thảm thiết ngã quỵ xuống.
Lê Tam xoay người lại ôm quyền với họ rồi túm lấy tên kia, trong chớp mắt đã biến mất.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều rùng mình, hai người này ăn mặc cực kỳ giản dị, không ngờ lại là nhân vật lớn không thể trêu vào. Những người vừa nãy bàn tán về Lê Nguyệt Xuyên đều chột dạ, cả đại sảnh câm như hến. Một lát sau, mọi người mới như cố ý nói cười như cũ, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Chưởng quầy khúm núm chạy tới, cung kính cúi đầu: “Xin lỗi hai vị khách quý, vừa nãy tiểu nhân vội tính toán sổ sách không thấy có khách quý đại giá quang lâm mới để khách quý bị người mạo phạm, tiểu nhân thất trách, thất trách.” Ông ta vừa giải thích vừa vẫy tay, sắc mặt thay đổi nhanh như lật sách: “Mấy kẻ không có mắt các ngươi, còn không mau lại đây nâng vị công tử này vào, chú ý một chút đừng làm hỏng xe lăn của người ta.”
Lê Nguyệt Xuyên mặt không đổi sắc, ngữ khí cũng không chút dao động nhưng lại khiến người khác phát run: “Không cần.”
Hắn nhấc chân lên thả xuống đất, sau đó mím môi đứng lên: “Lên phòng, dẫn đường đi.”
Chưởng quầy trợn tròn mắt nhìn hắn đứng trên mặt đất, một lúc sau mới hồi thần, vươn tay ra chỉ: “Ngươi, dẫn hai vị khách quý lên phòng chữ thiên, chiêu đãi cho thật tốt.”
“Dạ.” Tiểu nhị vội gật đầu, bước nhanh lên trước.
Diệp Tử xụ mặt đi theo Lê Nguyệt Xuyên lên trên, tai còn nghe thấy tiếng xì xào dưới lầu.
“Ngươi nói xem nếu vị công tử kia đi lại bình thường thì còn ngồi xe lăn làm gì, ăn no rỗi việc à?”
“Quản người ta làm gì, người ta thích.”
“Mấy vị nhà giàu này có bệnh cả hay sao ấy, cả ngày nhàn đến hoảng.”
Diệp Tử nghe đến đây liền không nhịn được nữa mà bật cười.
“Cười cái gì?” Lê Nguyệt Xuyên thản nhiên liếc nàng một cái: “Còn không phải là chủ ý của nàng à.” Hắn gằn từng tiếng: “Hầu gia phu nhân….. nhàn đến hoảng.”
Diệp Tử nghiêng đầu, vành tai ửng đỏ nhưng vẫn cười rất xinh đẹp: “Vốn là nhàn mà hơn nữa là do chàng nói nếu thiếp thắng sẽ đồng ý một yêu cầu của thiếp.”
“Thế chơi đủ chưa?”
“Rồi.” Diệp Tử cúi đầu. Tuy không nói gì nhưng trong lòng vẫn thầm tự trách, lúc ấy chỉ là thuận miệng đùa thôi không ngờ Hầu gia lại thật sự hồ nháo với nàng. Giờ thành ra thế này, cũng không biết có gợi lại chuyện đau lòng ngày trước của hắn không. Nghĩ đến đây lại thấy may mắn, may mà nàng tìm được Phượng Hoàn Thảo cho hắn, may mà giờ hắn đã khôi phục như thường, bằng không dù nàng tin mình có thể làm một người vợ tốt, tin mình có thể chăm sóc cho hắn thật tốt nhưng cũng không thể nào chịu những khuất nhục khổ sở này thay hắn được. Trong lòng nàng, Lê Nguyệt Xuyên nên được hưởng tất cả hạnh phúc trên thế giới này, được tất cả mọi người đối xử đầy thiện ý.
Bọn họ ăn cơm xong thì Lê Tam quay lại bẩm báo nói đã khiển trách nam nhân kia một phen nhưng không đánh gãy chân hắn ta. Lê Tam theo họ thời gian không ngắn, cũng hiểu bọn họ, biết Diệp Tử chỉ muốn dọa một chút thôi. Quả nhiên Diệp Tử chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu rồi không hỏi đến nữa. Xảy ra chuyện này nàng cũng không còn tâm trạng chơi nữa, hai người trực tiếp trở về Hầu phủ.
“Sao thế?” Đến lần thứ n Lê Nguyệt Xuyên thấy nàng rầu rĩ không vui hắn đành buông binh thư xuống, quay lại nhìn nàng.
“À, không có gì.” Diệp Tử cười miễn cưỡng nhưng khóe môi vẫn lộ ra một tia chua sót như cũ.
Lê Nguyệt Xuyên vươn tay vén tóc cho nàng: “Lần trước lại mặt, mẹ nàng lại nói gì với nàng sao?”
Từ ngày nàng về nhà mẹ đẻ liền cứ đăm chiêu không yên, tuy vẫn nói cười thản nhiên như thường nhưng lại nhìn ra rõ ràng trong nụ cười ấy ẩn giấu đầy tâm sự, không rực rỡ như trước kia.
Lần này đồng ý đi chơi với nàng vốn là định đùa nàng vui vẻ nhưng ai ngờ nàng lại càng rầu rĩ.
“Không…. không có!” Ánh mắt của nàng có chút trốn tránh mỉm cười: “Không phải chàng nói sắp theo Hoàng thượng đi Tùy Châu sao? Thiếp đang nghĩ nên bảo chàng mang gì về. Không biết ở đó có gì chơi nha!”
“Sao thế? Không nỡ à?”
“Không phải.” Diệp Tử khẽ thở dài một tiếng: “Không phải nói chỉ đi gần một tháng sao?”
Lê Nguyệt Xuyên nâng cằm nàng lên, cúi người hôn nhẹ lên môi nàng: “Để ta nghĩ xem nào, có gì có thể khiến A Tử nhà ta phát sầu thế này.” Hắn trượt tay xuống dưới rồi dừng lại ở bụng nàng, xoa nhẹ: “Bởi vì…. cái này?”
Diệp Tử lập tức đỏ bừng mặt, nàng gạt tay hắn ra nhưng cũng không phản bác, ngữ khí hơi ai oán: “Mẫu thân nói chúng ta đã thành thân hai năm, còn nói, tước vị Võ Hiếu Hầu này cần phải có một vị thế tử kế thừa. Nên bảo thiếp…. bảo thiếp………”
Nói tới đây nàng mím môi cười khổ, trầm mặc xuống.
Lê Nguyệt Xuyên lại biết nhất định không chỉ vậy, hắn vươn tay xoa mi tâm của nàng: “Đừng nhíu mày, rất khó coi. Vậy còn nàng? Nàng định thế nào? Bất kể người khác nói gì, nàng nghĩ thế nào mới là quan trọng nhất.”
“Thiếp……..” Ánh mắt Diệp Tử lộ ra một tia bất đắc dĩ và buồn rầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thiếp không muốn nạp thiếp cho chàng. Nhưng mẹ nói thiếp không thể bốc đồng như vậy. Lê gia chỉ có chàng là độc đinh, nếu………”
Nàng còn chưa nói xong Lê Nguyệt Xuyên đã ôm nàng vào lòng, cọ khẽ chóp mũi và má nàng: “Không cần tự gây áp lực cho mình, cũng đừng nghĩ nếu không phải nàng thì sẽ là người khác. Nếu không phải nàng ta từng định cô độc cả đời.”
Diệp Tử ê ẩm trong lòng, hốc mắt đã ươn ướt: “Chàng không muốn nạp thiếp sao?”
Nói xong nàng cúi đầu, bộ dáng rất cẩn thận, không dám tin đó là sự thật.
Lê Nguyệt Xuyên hôn lên trán nàng: “Ừ.”
“Nhưng…….”
Hắn nhíu mày lại, không muốn nghe nàng nói mấy lời nạp thiếp nữa, cúi đầu trực tiếp chặn môi nàng lại.
Một lát sau, lúc Lê Nguyệt Xuyên buông nàng ra, hai cánh môi nàng đỏ mọng ướt át, hai mắt hàm xuân, cả người mềm nhũn nằm trong lòng hắn.
“Chúng ta có thể thu dưỡng một đứa trẻ.” Hắn vén mái tóc nàng ra sau, bộ dáng vân đạm phong khinh.
Diệp Tử chun mũi, vùi đầu vào lòng hắn, than thở: “Nhưng thiếp muốn sinh một đứa trẻ tuấn tú giống chàng.”
“Vậy tiếp tục cố gắng.” Lê Nguyệt Xuyên đột nhiên ôm Diệp Tử đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía phòng ngủ.
Nàng bị dọa thét lên một tiếng, sau đó mặt mũi đỏ bừng đấm nhẹ vào ngực hắn: “Đang ban ngày mà……..”