Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 39: 39 Đánh Nhau


Thị nữ bên cạnh mới đáp trả “Đương nhiên, tiểu thư nhà ta là con gái của Thừa tướng đương triều, đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, cô mẫu là Hiền phi nương nương, thử hỏi thân phận như vậy, có bao nhiêu quý nữ trong Kinh thành có thể bì được.”
Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, người này Sở Băng Nghiên cũng có ấn tượng, xem ra người trước mặt lúc này chính là nữ phụ độc ác luôn ngáng đường nữ chính, không hơn không kém so với nàng, Tạ Uyển Nhu
Tạ Uyển Nhu này cũng giống như Sở Băng Nghiên lúc trước, cũng là một trong những cô gái theo đuổi nam chính.
Nhưng nam chính lại chỉ một lòng, không là hai lòng, một lòng vì giang sơn, một lòng vì nữ chính, làm gì có thời gian mà nghĩ đến người không quan trọng chứ.
Vị này theo như mô tả của nguyên tác là đanh đá, kiêu ngạo, mưu mô, độc ác hơn cả nữ phụ Sở Băng Nghiên.

Lúc Sở Băng Nghiên chết, nàng vẫn còn sống mà tính kế nữ chính.
Dù gì cũng là nữ phụ như nhau, nguyên chủ Sở Băng Nghiên chết, chắc hẳn sau này nàng ta cũng có kết cục thảm không thú kém gì với nguyên chủ nhỉ? – Sở Băng Nghiên nghĩ như vậy.
“Cô chẳng qua chỉ là ở gần lộc được hưởng phúc thôi chứ hơn người khác ở điểm nào, cô có từng ra trận giết địch lập công lớn chưa, hay cô từng không màng nguy hiểm của bản thân mà bảo vệ thánh giá sao? Cô chưa từng làm gì cả, cô dựa vào đâu mà xem bản thân cao quý hơn người khác chứ, đối với ta cô chẳng là gì cả”

Tạ Uyển Nhu bị Sở Băng Nghiên nói làm cho tức giận nóng đỏ mặt, rồi nàng ta chỉ tay vào mặt Sở Băng Nghiên “Ngươi...”
Chỉ lên giữa chừng thì Tạ Uyển Nhu như phát hiện ra điều gì liền hỏi lại với giọng ngờ vực “Ngươi bị mù sao?”
Bình Nhi nhíu mày “Vị tiểu thư này mong cô ăn nói đàng hoàng.”
“Ta nói sai sao? Chủ tử nhà các ngươi quả thật là người mù, là người mù thì không thể để người khác nói mình mù sao? Đạo lí từ đâu ra vậy.

Nếu đã là người mù thì sao không ở trong ngốc ở trong nhà đi, ra ngoài đây làm gì để rồi đụng trúng người ta.

À nhắc đụng trúng người khác mới nhớ, Linh Nhi có khi nào mù cũng có thể lây bệnh sang người khác được hay không? Nếu không thì tại sao đường rộng thênh thang như thế này, thị nữ nàng ta lại đụng trúng ta?” Tạ Uyển Nhu vừa nói vừa cười châm biếm với thị nữ Linh Nhi của mình.
An Nhi “Cô nói chuyện kiểu gì vậy hả?”
An Nhi vốn dĩ là một người nóng tính, nhưng lúc đầu biết là do mình sai nên nàng không phản bác lại, nhưng bây giờ thì khác, Tạ Uyển Nhu đụng vào tiểu thư nhà nàng thì dù sai hay đúng nàng cũng phải đáp trả lại cho bằng được.
Bình Nhi không giống như An Nhi, tuy cũng tức giận nhưng vẫn giữ được bình tĩnh “Uổng cho cô tự nhận mình là tiểu thư nhà thừa tướng, đến một chút phép tắc cô cũng không bì được so với một thị nữ như chúng ta.

Không biết là cô thật sự không biết lễ nghi phép tắc hay là do phủ thừa tướng không có giáo dưỡng như vậy.”
Lời này của Bình Nhi như con dao hai lưỡi, châm chọc ngược lại Tạ Uyển Nhu là cành vàng lá ngọc vậy mà đạo nghĩa còn không bằng hai cái thị nữ, lời này mà truyền ra ngoài chỉ khiến cho thừa tướng phủ bị nghị luận chết.
Tạ Uyển Nhu thẹn quá hóa giận ra lệnh cho Linh Nhi “Ngươi, một tiểu tiện nô còn dám lên mặt dạy đời bản tiểu thư, Linh Nhi vả miệng nàng ta cho bổn tiểu thư”
Linh Nhi nhận lệnh, tiến lên một bước, giơ tay lên tính đánh Bình Nhi, nhưng An Nhi ở bên cạnh liền trước một bước, giơ chân đạp vào bụng nàng ta, khiến nàng ta đau đớn ngã ra phía sau.


Tạ Uyển Nhu thấy người của mình ngã nhào ra đất, không những không xót thương, mà còn tức giận hơn, mắng nàng ta một câu “Vô dụng!”, rồi tiến lên định tát An Nhi thì lại bị Bình Nhi nhanh hơn một bước, thẳng tay tát một cái “Bốp” lên mặt.
Tạ Uyển Nhu ngã nhào ra phía sau đè lên người Linh Nhi.
Nàng ta lấy tay che một bên mặt, đôi mắt trợn tròn, mang theo vẻ không thể tin tưởng “Ngươi dám đánh ta?”
Bình Nhi đánh được Tạ Uyển Nhu liền hả hê, vẻ mặt mang theo chút khiêu khích “Ta đánh ngươi đó.

Thì làm sao? Ngươi có giỏi thì đánh lại ta đi!”
Tạ Uyển Nhu bị khiêu khích, ngọn lửa tức giận trong lòng thiêu rụi lên “Bổn tiểu thư liều mạng với ngươi”.
Nói rồi nàng ta đứng dậy lao về phía Bình Nhi.
Bình Nhi vốn dĩ là đã qua huấn luyện, đối phó với loại tay yếu chân mềm như Tạ Uyển Nhu thì dư sức.

Nàng dùng cù chỏ, húc vào ngực Tạ Uyển Nhu với ba phần lực.

Tạ Uyển Nhu bị té ngã, sau đó như con ngựa mất cương, không biết đau mà tiếp tục lao về phía Bình Nhi, nắm lấy tóc nàng.
Bên phía An Nhi cũng không thua kém, Linh Nhi cũng nhảy về phía An Nhi cào cấu, cắn xé người nàng.
Rất nhanh liền trở thành hỗn chiến, ngươi cấu ta xé hết sức kịch liệt.
Sở Băng Nghiên ở bên ngoài thấy tình hình không ổn, liền mò mẫm lao vào can ngăn, những người nãy giờ đứng hóng hớt thấy có đánh nhau to cũng lao vào ngăn cản.
Nhiều người chạy vào cản nên cuộc ẩu đả cũng nhanh chóng kết thúc, lúc bị kéo ra, bốn người vẫn còn tay đấm chân đá với nhau.
Bây giờ nhìn ai cũng trông lôi thôi, lếch thếch, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch.
Tạ Uyển Nhu tàn tạ bị Linh Nhi đỡ lấy, còn đâu phong thái của một đại mỹ nhân.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào đám người Sở Băng Nghiên với con mắt tràn đầy thù hận “Các người đợi đó cho bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định phải lột da của các ngươi ra”