Cửa vừa mở chân cả hai liền khựng lại. Thế Hiển nheo mắt nhìn cô gái trước mặt lẳng lặng đánh giá tổng thể. Nét mặt xanh xao tay chân băng bó có lẽ là bị thương nhưng tuyệt nhiên không lộ ra chút mềm yếu nào. Nam Tuấn Kỳ tỏ ý không hài lòng.
- Cô không ở trong phòng chạy đến đây làm gì?
Lyly di chuyển có phần khó nhọc ngay cả đứng chân cũng đau buốt nhưng chỉ là giấu trong lòng bên ngoài vẫn gắng gượng đứng thẳng.
- Tôi nghe nói Thanh Long đến đây.
- Đã giải quyết xong.
- Là cô ta sao? Không tệ!
Lưu Thế Hiển cuối cùng cũng lên tiếng sau một lúc nhận xét được hai từ "không tệ". Lyly dùng ánh mắt giếc người theo bản năng sát thủ nhìn Lưu Thế Hiển nhưng anh ta vốn không hề quan tâm biểu cảm khó chịu đối với mình của cô.
- Về phòng của cô!
Tuấn Kỳ quăng lại một câu lạnh nhạt rồi hướng cửa chính mà đi. Lưu Thế Hiển cũng không quá tò mò về cô gái chẳng chút thú vị này, quay mũi chân sải bước theo Nam Tuấn Kỳ.
- --------
Khu vực phòng vip của bệnh viện khá yên tĩnh hành lang vắng lặng thỉnh thoãng lại phát ra tiếng giày của bác sĩ hay y tá trực ca. Cô gái nhỏ đang ngủ rất ngoan dù ngủ say nhưng cô vẫn nắm chặt bàn tay Quốc Anh không rời.
Lúc nãy khi Trần Quốc Anh quay vào phòng liền thấy Hà My co ro trùm kín trong chăn khẽ run vì sợ. Trái tim anh bỗng nhói lên một cách kỳ lạ. Anh dịu dàng ngồi xuống bên giường giọng ôn nhu giỗ cô. Từ trong chăn cô ló cái đầu nhỏ ra đôi mắt long lanh vẫn còn bất an nhìn thấy anh cô lại trùm đầu trốn tránh, Quốc Anh phải khuyên cả buổi Hà My mới e dè gỡ chăn ra nhìn anh một lúc. Anh muốn ôm cô vào lòng mà dỗ dành nhưng chỉ cần động nhẹ cô đã phản ứng mãnh liệt nếu là bình thường thì anh đã sớm thu phục cô nhưng lúc này người Hà My đầy vết thương chỉ sợ cô giãy giụa lại đau thêm nên anh chỉ có thể ngồi đó mặc cho cô nhìn chằm chằm. Cô nhìn anh rồi lại bày ra bộ mặt suy tư.
- Sao anh còn ở đây?
Quốc Anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô mở miệng nói chuyện. Anh còn lo cô sợ quá mà bị sóc tâm lí.
- Anh ở đây để chăm sóc em.
Hà My nghiêng đầu có một tiếng thở nặng nhọc.
- Tại sao?
- Không tại sao hết. Vì anh muốn chăm sóc em.
- Anh tại sao vẫn cứ bám theo tôi? Vì lòng tự trọng của đàn ông? Vì muốn trêu đùa với tôi?
Trần Quốc Anh trầm xuống nhưng anh không tức giận mà là một cảm giác không thể diễn tả. Có phải là thất vọng? Hay là thứ tổn thương hèn yếu? Không thể nào trong con người anh lại tồn tại những khái niệm đó.
- Cả hai!
Hà My im bặt rũ mắt xuống màu trắng tinh trống rỗng.
- Vì lòng tự trọng của đàn ông không thể bỏ rơi người phụ nữ của mình. Vì Trần Quốc Anh anh muốn cả đời giữ em bên cạnh trêu chọc ức hiếp em chỉ một mình em và chỉ có mình anh có thể làm điều đó.
Lời nói ngang ngược đầy tính chiếm hữu lại chân thành và ấm áp. Hà My vẫn không ngẩn đầu lên tiếp tục nói.
- Nếu mặt tôi mãi không lành hoặc sẽ trở nên xấu xí hơn liệu anh có còn nói được những lời này?
Quốc Anh nắm lấy tay Hà My. Cô giật mình rút tay lại nhưng bàn tay kia quá cứng rắn quá chặt chẽ căn bản cô không thể kháng cự.
- Mặt em nhất định sẽ khỏi. Nếu không khỏi cũng không liên quan đến chuyện anh yêu em.
- Ngoài nhan sắt ra tôi lại không nghĩ ra mình có gì để anh yêu.
- Em có muốn anh giúp em hủy hoại khuôn mặt mình để chứng minh lời anh nói?
Hà My trợn tròn mắt nhìn Quốc Anh. Anh ta nói không có vẻ gì là đùa. Quốc Anh sự sẽ làm vậy sao? Con người này thật quá biến thái đi.
- Em là đang sợ chuyện gì? Ánh mắt của em khi gần anh luôn đơn thuần trong suốt nhưng chỉ cần nói đến tình cảm anh lại nhìn thấy nét hoảng sợ trong đó.
Hà My lắc đầu phủ nhận tất cả. Rồi lại ngập ngừng.
- Chẳng phải...anh yêu Ái Linh...
- Anh chưa bao giờ yêu ai ngoài em.
Hà My định hỏi tiếp nhưng lại cảm giác mặt rát lên từ lúc nào nước mắt đã lăn xuống má thấm vào lớp băng trắng. Cô đang khóc ư? Chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại khóc.
Quốc Anh vội đỡ cô nằm xuống cuối người hôn lên mắt cô rồi liếm vào giọt nước mắt động lại khóe mi cô. Vẫn là vị này hai năm trước anh còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Hà My ngoan ngoãn nằm xuống không hề kháng cự hành động của anh. Cô mệt rồi. Hơn hai năm nay tinh thần cô chiến đấu với nỗi sợ do chính mình vẽ ra thật quá mệt mõi. Người khác không biết nhưng bản thân cô biết nội tâm cô sự cô độc đó. Dù ngày mai có như thế nào kết cục của nữ phụ có là chết trong dằn xé đau đớn thấu trời đi nữa thì giờ phút này Hà My chỉ muốn được là chính mình làm theo con tim mệt mõi của mình. Cô nắm chặt bàn tay Quốc Anh.
- Tôi muốn ngủ...anh đừng đi đâu hết. Ở lại đây với tôi không được rời đi cho dù tôi có ngủ say.
Quốc Anh hôn lên trán cô bất giác Hà My khẽ mĩm cười.