Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hạ Hạ.

Beta: Nguyệt Hạ.

_________________________

Hệ thống không biết Diệp Nha đang sợ hãi, không nhịn được mà thúc giục nói: [ Nha nhi mau chút! Lấy khí thế hoa ăn thịt người của ngươi ra! ]

A......

Cô không phải hoa ăn thịt người.

Diệp Nha méo miệng, cố nén sợ hãi tiến lên trước, "Em...... Em tên là Diệp Nha." Chim đen trêи đỉnh đầu trước sau đều không muốn rời đi, hơn nữa còn nhàn nhã mổ mổ lên chiếc mũ hoa của Diệp Nha.

Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, lời nói chưa phát ra, khóc nức nở đã ra trước, "Em....em rất dữ!!!!" Diệp Nha nghẹn ngào hai tiếng, oa oa hai tiếng liền khóc ra tiếng.

Cô khóc đã thành công làm cho Thẩm Nhiên kinh sợ, ngay cả Thẩm Trú cùng Diệp Thanh Hà đứng ở một bên cũng ngây ngốc theo.

[ Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được X30 điểm tưới nước]

Hệ thống: [.........??? ]

Không phải......

Thế này mà cũng được xem như đã hoàn thành a!? Hoá ra siêu hung mà nó nói cũng có thể như vậy sao??

Hệ thống đối với hệ thống xác định của chính mình hoài nghi thật sâu.

Diệp Nha lôi kéo vành nón, khóc thành một đoàn, âm thanh đứt quãng theo cuống họng truyền đến, "Đại ca ca đừng cho hắc tước tước mổ em...... không được ăn Tiểu Diệp tử của Nha Nha ~"

Nước mắt cô như mưa xối, khóc đến khổ sở.

Thẩm Nhiên bình tĩnh nhìn nàng, không tự chủ được nắm chặt ống tay áo Thẩm Trú.

Bả vai của Diệp Nha run run, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, được nước mắt rửa sạch lông mi đen nhánh càng thêm tỏa sáng.

——  Tiểu cô nương xinh đẹp ngay cả khóc cũng đều vui mắt như vậy.

Thẩm Nhiên...... yên lặng đỏ tai.

"Nha Nha làm sao vậy?" Diệp Thanh Hà ngồi xổm xuống bế cô lên, lấy khăn giấy lau ra nước mắt trêи mặt cô, "Không có chim đen, em nhìn xem đâu có chim đen nào đâu."

Bầu trời xanh thẳm không mây, chứ đừng đến chim đen, ngay cả chim sẻ cũng không có.

Nha Nha thút tha thút thít khóc nức nở, không nghe lọt lời hắn nói.

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Diệp Nha vẫn luôn nhìn mèo trắng lười biếng ở trêи đầu vai đại ca, bỗng nó chậm rãi mở mắt,ưu nhã duỗi cái eo , ngay sau đó vươn móng vuốt ra hướng tới quạ đen chụp lấy, quạ đen trốn tránh không kịp bị mèo cào.

"Quát!"

Nó đập cánh, tức giận kêu lên một tiếng quái dị.

Mắt mèo trắng đồng thời dựng thẳng lên, nhe răng, lại lần nữa hướng nó cào.

Quạ đen sợ hãi, vỗ cánh bay trở về đến trêи người Thẩm Trú, cánh chim đen nhánh chậm rãi đem toàn thân bao phủ, thân thể từng chút trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất không dấu vết.

—— Chiến thuật ẩn thân,

Đuổi quạ đen đi, mèo trắng vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ lên mặt Diệp Nha, lúc sau co thân thể lại liền không thấy.

Diệp Nha khịt khịt chóp mũi, nước mắt chợt ngừng.

"Không khóc nữa?" Diệp Thanh Hà xoa xoa đôi mắt ướt nhẹp của cô.

Diệp Nha gắt gao ôm lấy cổ Diệp Thanh Hà, cô bỏ mũ xuống sờ sờ đỉnh đầu, cảm giác được tiểu hạt giống không tổn hại gì vẫn còn ở trêи đầu sau, lúc này mới thở ra một hơi dài.

Quạ đen đi rồi, cũng không còn sợ hãi nữa.

Diệp Nha từ trong lòng ngực Diệp Thanh Hà thoát ra, đi xuống dưới, đi đến bên người Thẩm Nhiên. Đối phương run run, trốn càng kĩ hơn.

"Em vừa rồi có phải rất hung dữ hay không?" đôi mắt đen nhánh long lanh của Diệp Nha còn có chút ướt át mang theo chút ánh sáng, hỏi chuyện rất có nề nếp, biểu tình nghiêm túc.

Hô hấp Thẩm Nhiên cứng lại, ban đầu còn muốn phủ nhận, nhưng ngay sau đó lại nghiêng đầu sang bên trái, nói

"Rất...... Rất dữ." Thẩm Nhiên cúi thấp đầu, âm thanh như tiếng muỗi kêu.

Hắn lo lắng Diệp Nha lại khóc, bất đắc dĩ chỉ có thể nói dối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nha nở ra một nụ cười, yên lặng nắm lấy tay Diệp Thanh Hà đi về phía trước.

Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú liếc nhau, cùng đi đến địa điểm đã hẹn.

"Thúc thúc, Nha Nha đã hoàn thành nhiệm vụ!"  Đôi mắt Diệp Nha lấp lánh như ánh sao, kϊƈɦ động cùng hệ thống lặng lẽ nói chuyện ở trong đầu.

Hệ thống không nói chuyện, tiếp tục hoài nghi nhân sinh.

Nó bắt đầu tự hỏi trình tự của chính mình có phải bị lỗi rồi hay không? Cái này là bán manh, chứ nơi nào rất hung dữ, nơi nào kinh sợ đến nam chính! Thế nào mà lại hoàn thành một cách không thể hiểu được???

Nghi hoặc, hệ thống bắt được trọng điểm.

[ Tự giới thiệu rất là hung dữ......]

[ Kinh sợ đến hắn......]

Diệp Nha đúng là đã giới thiệu rất hung dữ, cũng, cũng kinh sợ đến......

Hình như cũng không có cái gì là không đúng, bởi vì nhiệm vụ phát ra chính là như vậy, nhưng mà vẫn có cảm giác quái quái thế nào ấy?

"Thúc thúc, thúc vì sao lại không nói chuyện cùng Nha Nha ?" Diệp Nha không vui dẩu miệng, "Thúc có làm cho tiểu hạt giống của con lớn lên không?"

Hệ thống bỗng nhiên hoàn hồn: [ Lớn, lớn chứ, Nha Nha làm giỏi quá. ]

Được khen, Diệp Nha cười giống như một đóa hoa kiều diễm nhỏ.

Diệp Thanh Hà lần này tới là để học tập, bọn họ vốn dĩ muốn đi thư viện, nhưng là sợ hai đứa nhỏ ầm ĩ, cho nên quyết định chọn cửa hàng đồ uống lạnh. Đi đến trước quầy gọi đồ của cửa hàng, Diệp Thanh Hà chọn milkshake cho hai đứa bé, lại chọn đồ uống cho Thẩm Trú cùng với chính mình, cuối cùng tìm một góc yên tĩnh, thả cặp sách xuống .

"Trả tiền cho cậu."

Mới vừa ngồi xuống, Thẩm Trú đã móc ra 30 đồng nhăn nhúm đưa qua.

Diệp Thanh Hà hoảng hốt, cười xua tay: "Không sao đâu, tôi mời cậu."

"Không cần." Thẩm Trú lãnh đạm cự tuyệt, không cho hắn cơ hội phản bác liền đem 30 đồng nhét vào tay hắn.

Diệp Thanh Hà ngẩn người, nhấp nhấp môi, không cưỡng cầu nữa.

"Nhiên Nhiên, bài tập của em." Thẩm Trú lấy sách bài tập từ trong cặp sách ra, đưa một quyển vở đặt trước mặt Thẩm Nhiên .

Thẩm Nhiên hiện tại đang học lớp chồi, giáo viên mầm non cũng sẽ cho một ít bài tập đơn giản để bọn trẻ làm.

Thẩm Nhiên rất nghe lời, lấy bút chì, mở sách bài tập ra làm bài.

Ba người đều phải làm bài, chỉ có một mình Diệp Nha đung đưa chân ngồi uống nước, Diệp Thanh Hà lo lắng cô sẽ nhàm chán rồi làm ầm ĩ, vì thế lấy di động ra, chọn một loại trò chơi logic để cô chơi.

Trong không khí vang lên tiếng dương cầm khúc nhẹ nhàng, tiếng bút giấy vuốt ve bên tai, lâu lâu sẽ truyền đến tiếng Thẩm Trú cùng Diệp Thanh Hà nói chuyện với nhau.

Đầu ngón tay nhỏ của Diệp Nha nhấn loạn trêи màn hình, không bao lâu sau liền qua màn của trò chơi.

Nhàm chán......

Cô ngửa đầu nhìn Thẩm Trú, lại nhìn Diệp Thanh Hà.

Thật nhàm chán.

[ Hệ thống: Nha Nha! Thẩm Nhiên đang học tập ở bên kia, nhân cơ hội này có thể chọc hắn tức giận! ]

[ hệ thống: Ngươi phải đả kϊƈɦ hắn! Làm cho hắn sinh ra hoài nghi đối với chỉ số thông minh của mình! ]

Diệp Nha bây giờ cũng đã được học tập, mặc dù cô ở lớp học có điểm ngu ngu, chậm tiêu, nhưng chèn ép con người, thừa sức.

Diệp Nha ngây thơ chớp chớp mắt, buông di động tiến đến trước mặt Thẩm Nhiên .

Hắn chuyên chú làm toán, chữ viết non nớt, lại thập phần sạch sẽ, nhìn ra được về sau sẽ là một hạt giống tốt.

"Ca ca, bài này anh làm sai rồi." Diệp Nha duỗi tay chỉ qua.

Thẩm Nhiên dừng ngòi bút lại một chút, nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc, nói: "Sai ở chỗ nào?"

Mười cộng năm không phải bằng mười lăm sao?

Lão sư dạy như thế mà.

"Sai rồi, sai rồi." Diệp Nha lắc đầu, vươn hai nắm tay giống như cục bột ra, tiếp theo mở tay trái ra, "Mười thêm năm là bằng 50!"

Xoạt một cái ——

Ngòi bút trêи tay Diệp Thanh Hà trượt thật mạnh xuống trang giấy một vệt đen dài.

Hắn và Thẩm Trú đồng thời cùng nhìn qua, không nói gì.

Khuôn mặt nhỏ Diệp Nha vô cùng nghiêm túc, thò tay lại gần: "Anh xem, là bằng 50."

Nắm tay phải lại là mười, mở tay trái ra là năm, cho nên là bằng 50.

Hệ thống thúc thúc chính là dạy cô dùng ngón tay như vậy để tính toán.

Cô thật thông minh ~

Cô là một cây nhỏ thông minh nhất thế giới ~

Thẩm Nhiên nhìn nhìn nắm tay nhỏ của Diệp Nha, lại nhìn nhìn số mười lăm được viết chỉnh chỉnh tề tề ở trêи vở, hắn như suy tư điều gì đó, lúc sau bừng tỉnh lĩnh ngộ được cái gì đo vô cùng lớn lao, cầm lấy cục tẩy xóa đi đáp án chính xác, ở trêи mặt vở tinh tế viết xuống con số 50.

"Cái này cũng sai rồi." Diệp Nha chỉ vào bài khác, "Tám cộng hai là bằng bốn."

Thẩm Nhiên ấp úng nói: "Tám thêm hai vì sao lại bằng bốn?"

"Ngày đó em có đọc sách, tám là như thế này." Diệp Nha vươn ngón tay cái và ngón trỏ, thành  như hình dạng súng ngắn, sau đó lại làm như thế với tay phải, "Bốn ngón, là bằng bốn."(*)

* Số 8: Nắm tay, giơ ra ngón cái và ngón trỏ. Ký hiệu này giống như bạn làm kí hiệu một cây súng, kí hiệu này gần giống với hình dáng số 8 được viết trong tiếng Trung.

Cô rất chắc chắn, không hề cảm thấy mình sai ở chỗ nào.

Thành công bị bộ não tư duy logic của cô đánh bại, Thẩm Nhiên nghiêng đầu gãi gãi, yên lặng nhìn chằm chằm phép toán một lát, sau đó xóa đi, sửa đáp án.

"Nha Nha em thật thông minh nha, anh khi bằng tuổi em chỉ biết tính một cộng với một bằng mấy thôi?" Hắn nói, trong giọng nói tràn đầy sùng bái.

Diệp Nha vươn tay nhỏ vỗ vỗ đầu của hắn, an ủi nói: "Không sao, không sao đâu, anh vẫn còn nhỏ, chờ anh lớn bằng em thì sẽ thông minh giống em thôi."

Thẩm Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu chứa đầy sự mê mang: "Nha Nha mấy tuổi rồi?" Cô thoạt nhìn giống như chỉ có ba tuổi, so với hắn hình như còn nhỏ hơn.

Diệp Nha ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Em năm nay một trăm tuổi!" Dừng lại một chút, biểu tình kiêu ngạo, nói "Em là một người lớn nha!"

Thẩm Nhiên trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cảm thán: "Oa ——!!"

Hệ thống: [.........]

Ngươi "oa" cái rắm a!!

Hắn rõ ràng bảo tiểu yêu quái dùng đầu óc xuất chúng của mình đả kϊƈɦ sự tự tin của thằng bé này, sao mà khiến lại hắn sùng bái rồi?! Còn có cái kiểu học toán đó nữa là học ở đâu ra vậy? Cái  võng khóa lão sư kia rốt cuộc có được không vậy??

Một đứa trẻ ba tuổi nghiêm túc dạy toán cho một đứa trẻ năm tuổi, hai vị anh trai ở bên cạnh đối diện nhìn nhau, yên lặng chụm đầu vào thì thầm.

"Là cậu dạy toán cho em gái cậu?" Thẩm Trú hạ giọng hỏi.

Diệp Thanh Hà lỗ tai đều đỏ cả lên, rất hổ thẹn: "Không phải......" Hắn nói, "Nha Nha còn chưa  đi nhà trẻ."

Hiện tại ngẫm lại, Nha Nha nhà hắn giống như là đã được đi học, nếu mà thừa nhận, khẳng định sẽ bị vạn người nhạo báng là học tra.

Nhưng mà ngẫm lại học tra cũng chẳng sao, nhà bọn họ có "thành tích tốt" không phải là được rồi sao?

Diệp Thanh Hà thoải mái, ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Trú: "Em trai cậu giống như bị "xoay vòng" rồi, tôi chờ xem cậu trở về sẽ dạy lại em cậu kiểu gì, có lẽ sẽ khó mà sửa được......" Vừa nói vừa liếc mắt sang bên cạnh.

Hai cái đầu nhỏ kia ghé vào nhau không biết là đang thầm cái gì, thoạt nhìn ở chung với nhau cực kì vui vẻ.

Thẩm Trú vẫn là lần đầu tiên thấy được em trai mình nhẹ nhàng ở chung với bạn bè cùng lứa tuổi như vậy, không nhịn được mà mặt mày ôn hòa hơn rất nhiều, "Không sao, trở về tính nhiều lần sẽ tự mình nghĩ thông thôi."

Diệp Thanh Hà nhìn menu đồ uống, thấy đề mục làm khác biệt lắm, lại lập tức muốn đến tiệm cơm, hắn đẩy đẩy Diệp Nha: "Nha Nha, trưa muốn ăn cái gì? Ca ca mang em đi ăn KFC được không?" Trẻ em đều thích KFC, hắn cũng không ngoại lệ.

Diệp Nha đâu biết KFC là cái gì, chỉ một lòng nghe theo ca ca, vì thế gật gật đầu.

"Thẩm Trú......"

Diệp Thanh Hà còn chưa nói hết lời, Thẩm Trú đã thu thập xong sách vở, từ trêи ghế đứng lên, "Các cậu cứ đi đi, tôi cùng Thẩm Nhiên về nhà ăn cũng được."

Diệp Thanh Hà nhìn thời gian; "Chờ cậu trở về cũng đến một hai giờ rồi, hay là chúng ta cùng đi đi, dù sao tới cũng tới đây rồi."

"Không được." Thẩm Trú đeo cặp sách lên.

Diệp Thanh Hà biết hắn lo lắng về giá cả, trong lúc nhất thời cũng không quá cưỡng cầu.

Mắt thấy đến lúc bọn họ phải đi, ống tay áo Thẩm Trú bị một bàn tay nhỏ giữ chặt.

Hắn rũ mắt, tiểu cô nương mặt thanh mày tú đang nhìn hắn.

"Thẩm Trú ca ca mời Nha Nha uống "oa ha ha" đi."

Thẩm Trú ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, vừa vặn đối diện có một cửa hàng tiện lợi, "Được, Thẩm Trú ca ca ra ngoài mua cho em."

"Nha Nha." Diệp Thanh Hà xấu hổ kéo cánh tay Diệp Nha , "Ca ca cũng có thể cho mua em."

"Không được." Diệp Nha lắc đầu, "Em muốn Thẩm Trú ca ca mua cho em."

Diệp Thanh Hà hơi há mồm, còn chưa kịp nói đã bị Thẩm Trú đánh gãy: "Không sao đâu, Wahaha không tốn nhiều tiền." Hắn tạm thời buông Thẩm Nhiên ra, "Cậu giúp tôi trông Nhiên Nhiên một chút, tôi đi mua." Nói xong, xách cặp sách chạy chậm đến đối diện.

Rất nhanh, Thẩm Trú mang theo Wahaha trở về, hắn trực tiếp mua rất nặng tay, một cái đưa cho Diệp Nha, một cái cho Thẩm Nhiên, còn dư lại hai chai mạnh mẽ nhét vào cặp sách của Diệp Thanh Hà .

Diệp Nha uống Wahaha, biểu tình rất là thỏa mãn.

"Tôi phải đi đây." Thẩm Trú nhìn nhìn Diệp Nha, một lần nữa kéo tay Thẩm Nhiên .

Diệp Nha nghiêng đầu nhìn hắn: "Lễ thượng vãng lai*, Thẩm Trú ca ca mời Nha Nha uống oa ha ha, vậy Nha Nha mời Thẩm Trú ca ca còn có Thẩm Nhiên ca ca ăn cơm."

* 礼尚往来,来而不往非礼也。(礼记)

Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký)

(Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)

Cô còn biết "lễ thượng vãng lai"?

Thẩm Trú cùng Diệp Thanh Hà kinh ngạc nhìn về phía Diệp Nha.

Thẩm Trú nén cười: "Mời ta ăn cơm thì phải bỏ tiền, Nha Nha có tiền không?"

"Em không có." Diệp Nha sờ sờ túi không bẹp bẹp, đột nhiên chợt lóe lên, ngửa đầu nhìn về phía Diệp Thanh Hà, "Ca ca, em có thể vay tiền anh không? Khi nào em kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh ~"

Vô cùng ủy khuất.

Vô cùng đáng yêu.

Diệp Thanh Hà đeo cặp sách, bế Diệp Nha lên, tiếng nói mang theo ý cười: "Đi thôi, Nha Nha mời chúng ta ăn cơm." Hắn nhéo nhéo nàng khuôn mặt, "Vậy em kiếm được tiền rồi nhất định phải trả lại cho anh nha."

Diệp Nha gật đầu thật mạnh.

Chờ cô kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ đưa cho ca ca!

Bởi vì cô là cỏ 4 lá nhỏ biết tuân thủ hứa hẹn ~