Mới vào cửa không bao lâu mà trái tim Diệp Nha đã khẽ run lên, đôi mắt tròn xoe mở to đầy kinh ngạc.
"Hôm nay chúng ta tìm được dì hàng xóm, bà ấy nói có thể giúp bọn anh chăm sóc Nha Nha và ba cũng đã đồng ý để bọn anh đưa em về nhà rồi." Tử ɖu͙ƈ lải nhải nói, "Nha Nha có phải cũng rất vui không?"
Diệp Nha trầm mặc không nói gì, đôi mày thanh tú của cô bé nhăn tít cả lại, có thể về nhà cùng các anh đương nhiên là rất tốt, chỉ...chỉ là về nhà rồi, em trai xấu nhất định sẽ không để cô tiếp tục kiếm tiền cho các anh nữa .
"Lúc này, em còn chưa muốn trở về." Diệp Nha từ chối, "Anh, anh đừng quấy rầy Nha Nha kiếm tiền!"
"...??"
"A!?!"
Tử ɖu͙ƈ bật thốt lên một tiếng hô kinh hãi.
Người đại diện của Diệp Nha đang chậm rãi đi tới, cô bé lo lắng nói lời tạm biệt, chào tạm biệt trợ lý rồi chạy về hướng của người đại diện.
"Trong lúc quay phim cần phải tháo đồng hồ thông minh ra." Người đại diện chỉ vào chiếc đồng hồ màu hồng trêи cổ tay cô bé, dịu dàng nói.
Diệp Nha do dự vài giây, tháo đồng hồ đeo tay ra, đưa qua.
Tử ɖu͙ƈ bên kia điện thoại kinh ngạc nhìn màn hình đã tối đen, Thẩm Nhiên thấy anh đã lâu không nói lời nào, lo lắng sốt ruột lắc vai hắn: "Nha Nha nói gì?"
Môi Tử ɖu͙ƈ mấp máy, vẻ mặt đờ đẫn: "Em ấy nói sẽ không trở về, còn nói đừng quấy rầy em ấy kiếm tiền. "
Nhưng một đứa nhỏ mới ba tuổi thì có thể kiếm tiền kiểu gì?
Đây rõ ràng là một cái cớ.
Diệp Tử ɖu͙ƈ không vui mà ném điện thoại đi, ngồi một mình hờn dỗi.
Diệp Thanh Hà thở dài, định gọi lại nhưng không có ai trả lời, vì vậy hắn lại gọi qua điện thoại của Hạ Tình, giọng nói mềm mềm mại mại của Hạ Tình phát ra từ microphone, "Anh tìm ai?"
"Có phải là Tình Tình không? Anh là anh trai của Nha Nha. "
Đầu nhỏ của Hạ Tình lúc này đang nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu ra là muốn tìm Diệp Nha về nhà, để không làm bại lộ bí mật của Diệp Nha, vốn là chị gái tốt, Hạ Tình tất nhiên sẽ giúp cô bé che giấu, đôi mắt của cô nháy cũng không nháy một cái đã hoảng hốt trả lời: "Nha Nha đã cùng với chú em ra ngoài chơi rồi, anh đừng làm phiền Nha Nha. "
Tút tút...
Điện thoại bên kia đã cúp.
Trái tim của Diệp Thanh Hà cũng chùng xuống, lông mày nhíu lại.
Bầu không khí trong xe taxi gần như đã hạ xuống 0 độ, Thẩm Trú đang ngồi ở ghế phụ nhìn ba người ngồi ở ghế sau đều tràn đầy vẻ không vui, liền nhẹ giọng an ủi: "Hay là như vậy đi, ngày mai Thẩm Nhiên ở nhà trẻ sẽ hỏi thăm Nha Nha một lần nữa, nếu cô bé thật sự không muốn trở về, thì chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng nữa."
Diệp Thanh Hà bất đắc dĩ gật đầu, bảo tài xế đổi vị trí và đưa Thẩm Nhiên đến bệnh viện tâm lý.
***
Lúc này Diệp Nha đã đến studio, ngoài người phụ trách cùng nhϊế͙p͙ ảnh gia, Diệp Nha để ý thấy có một cậu bé ngồi bên cạnh, nhìn cậu trông chắc lớn bằng với Thẩm Nhiên, màu mắt rất nhạt, làn da cực kỳ trắng, ngoại hình cũng cực kỳ xinh đẹp, chỉ là biểu cảm lạnh như băng tựa như một người máy.
Cô bé nhìn chằm chằm vào cậu bé một lúc, thì Vương Hoành Nho đã đi đến.
"Thần Tinh, lại đây."
Nghe đến tên mình, cậu bé lúc này mới có một chút sức sống, nhảy xuống ghế dựa, đi đến bên này.
"Nha Nha , đây là Triệu Thần Tinh, bởi vì vừa mới bắt đầu con còn không có kinh nghiệm, cho nên kể từ hôm nay anh trai nhỏ này sẽ giúp đỡ con."
Diệp Nha ngoan ngoãn gật đầu, mím môi, duỗi tay ra, nhẹ nhàng chào hỏi: "Chào anh, em tên là Diệp Nha."
Tiếp đó, cô bé được nhà thiết kế trang phục dẫn đi chọn bộ trang phục đầu tiên để chụp hình.
Quần áo nhanh chóng được mặc xong, Diệp Nha được bế lên ghế để tạo hình, trẻ con thường không cần trang điểm, huống chi Diệp Nha rất đẹp, đôi môi đỏ và hàm răng trắng, thay quần áo xong chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng tựa như mặt trời nhỏ sáng ngời mà xinh đẹp, nhà tạo mẫu tết mái tóc dài mềm mại của cô bé thành bím tóc, trêи môi thoa một ít son sáng bóng, rồi dẫn Diệp Nha ra ngoài.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia đang điều chỉnh ống kính thì bỏ nhìn thấy Diệp Nha, ánh mắt anh ta chợt sáng lên, cô bé đang mặc chiếc váy hoa hai dây mới nhất của mùa hè, đội một chiếc mũ che nắng màu trắng gạo, phấn điêu ngọc trác, xinh xắn sáng sủa.
"Nào, đứng vào đây." Nhϊế͙p͙ ảnh gia chỉ chỉ vào sân khấu.
Diệp Nha ngoan ngoãn đến vị trí được chỉ định, thân thể cứng đờ, đứng bất động trước ống kính như một con rối.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia nhận thấy được cô bé đang căng thẳng, liền mỉm cười xoa dịu: "Nha Nha thoải mái tạo dáng đi nào."
"Tạo dáng?" Cô bé nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia biết rằng Diệp Nha sẽ không hiểu, liền vẫy vẫy tay với Triệu Thần Tinh để cậu bé đi qua. Khoảnh khắc nhìn vào máy ảnh, cậu nhóc vừa mới lạnh lùng đã dường như thay đổi thành một người khác, ánh mắt sáng ngời, nụ cười sạch sẽ đáng yêu. Cậu bé ấy dường như sinh ra là để dành cho ống kính, mọi góc độ đều hoàn hảo khiến người khác kinh ngạc cảm thán.
Ánh đèn flash nhấp nháy, nhϊế͙p͙ ảnh gia vô cùng hài lòng với thành phẩm: "Trước tiên chụp cả hai đứa nhỏ luôn, Tiểu Trần mang ghế lên và để hai bé ngồi cùng nhau."
Chiếc ghế hoa nhỏ được đặt lên, hai đứa bé ngồi ở trêи đó, mỗi người cầm trêи tay đóa hoa cúc.
Với phần làm mẫu rất tốt khi nãy, Diệp Nha đã hiểu được cách tạo dáng và cách tìm ống kính, với mỗi lần đổi quần áo, biểu cảm và chuyển động của Diệp Nha sẽ thay đổi theo, nhϊế͙p͙ ảnh gia trước nay chưa thấy qua đứa trẻ ba tuổi nào có độ nhạy cảm trước ống kính máy chụp và tiến bộ nhanh như vậy, trong khϊế͙p͙ sợ nhưng lại cũng rất vui sướиɠ.
Chụp ảnh cho trẻ em vốn là công việc vừa mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần, nếu người mẫu nhí không ồn ào, không náo loạn, lại thông minh thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực và thời gian.
Sau khi chụp xong một bộ, nhϊế͙p͙ ảnh gia đưa kết quả chụp được cho Vương Hoành Nho khoe khoang, mỉm cười nói: "Đứa trẻ rất tài năng."
Trong bức ảnh, Diệp Nha đội vòng hoa nhỏ cùng chiếc váy trắng như tuyết, cô mỉm cười trước ống kính, lộ ra lúm đồng tiền khiến người xem cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.
Vương Hoành Nho gật đầu hài lòng, tin chắc rằng sau khi tung ra thành phẩm chắc chắn sẽ mang lại lợi ích cho công ty.
Thời gian chụp ảnh kéo dài ba tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, ngay khi Diệp Nha bước ra sau khi thay quần áo, Vương Hoành Nho đưa cho cô một túi giấy thật dày, sờ sờ đầu nói: "Nếu gia đình con không đến, vậy thì chú sẽ đưa con cầm, cẩn thận đừng ném đi nhé."
Diệp Nha nhắm một mắt lại mở ra một khe hở nhỏ nhìn vào bên trong, tất cả đều là những tờ tiền mới màu đỏ.
Hai mắt Diệp Nha lấp lánh, quay lưng lại lặng lẽ đếm tiền, một, hai, ba ... tổng cộng là năm nghìn, hơn giá thỏa thuận lúc đó năm trăm tệ, cô quay đầu lại có chút khó hiểu.
Vương Hoành Nho cúi người lại gần: "Năm trăm kia là phí vất vả của con, Nha Nha không được nói cho ai khác biết nhé."
Tâm trạng Vương Hoành Nho vô cùng tốt, nói: "Thứ bảy tuần sau sẽ phát sóng trực tiếp, diễn ra gần ba tiếng đồng hồ. Thời gian là buổi tối, Diệp Nha nhớ nói với ba mẹ, đừng đến muộn nha."
Diệp Nha tuy nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt Vương Hoành Nho đang chuẩn bị tiếp tục đi làm công việc của ông.
Hạ Dữ vẫn chưa đến qua, Diệp Nha sợ người đến mà cô không biết, nên cô cầm cặp sách nhỏ đứng đợi ở trước sảnh. Ngoài cửa nắng chói chang, xe cộ qua lại, đôi mắt to của cô thường hay run run lên, dáng đứng như tượng, kiên nhẫn chờ đợi.
"Sao anh họp lâu thế, buổi tiệc tối bị trễ rồi đấy."
"Công ty gần đây có biến động nên rất bận rộn, em cũng không phải không biết..."
"Hừ, Triệu Gia Dĩnh, anh bớt tìm lý do đi, tôi là thấy anh chính là không vui khi ở cùng với mẹ con chúng tôi thì có. "
Một đôi vợ chồng vừa cãi nhau ồn ào vừa bước vào cửa, Diệp Nha vội vàng tránh sang một bên.
"Thần Tinh, đi nhanh lên." Người phụ nữ sắc mặt lạnh lùng túm lấy Triệu Thần Tinh, không nói một lời đã kéo cậu bé ra ngoài. "Buổi tối có yến tiệc, sau khi kết thúc sẽ còn có một buổi biểu diễn nữa. Mày đừng có mà lề mề đấy." Bà ta không hài lòng với bước đi chậm chạp của Triệu Thần Tinh, vì vậy tay ba ta dùng thêm sức lôi kéo.
Cả ba người đi lướt qua Diệp Nha, và khi sắp đến gần cánh cửa, cậu bé quay lại nhìn cô và ánh sáng xanh lóe lên trong đôi mắt ấy.
Cô lùi lại thật nhanh, bất giác cầm chặt chiếc cặp nhỏ trêи tay.
Bóng của chiến xe ngoài cửa đã đi xa, Diệp Nha nghiêng đầu, luôn cảm thấy rằng anh trai nhỏ đó rất kỳ lạ, và người chú kia cũng có chút quen mắt.
Hệ thống: [Đó không phải là phó tổng người đã cướp vị trí của ba con sao? ]
Lời nhắc nhở đột ngột từ hệ thống lập tức khơi dậy trí nhớ của Diệp Nha, cô chợt nhận ra: Đúng vậy, đây là ông chú ngồi đối diện em trai mà cô thấy khi đến công ty của em trai mà. Vậy, anh trai nhỏ đó là con trai của ông ta?
Hệ thống: [Nhưng thật kỳ lạ, đứa con trai duy nhất của Triệu Gia Minh lẽ ra đã qua đời cách đây ba năm rồi mà nhỉ...]
Kệ đi, cậu con trai đó cũng chỉ đóng vai phụ nhỏ bé thậm chí còn không được xuất hiện trong nguyên tác. Dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến Nha Nha, miễn là cậu nhóc kia không cản trở Nha Nha của mình hoàn thành nhiệm vụ là được.
Đang nói chuyện, chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng ở ngoài cửa, Diệp Nha mang theo chiếc cặp nhỏ chạy vội ra ngoài, trong nháy mắt đã quên mất chuyện vừa rồi.
***
Diệp Nha lần đầu tiên kiếm tiền, cả đêm không thể ngủ được, cô bé nóng lòng muốn lao đến ôm anh trai để khoe thành quả với các anh. Diệp Nha phấn khích đến tận nửa đêm mới có thể ngủ, vì nghỉ ngơi không tốt nên khi tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau cô bé vẫn còn trong tình trạng mơ màng.
Sau khi rửa mặt, Diệp Nha đã khá tỉnh táo hơn, ngẩng đầu nói với Thư Mỹ Thần: "Dì ơi, tối nay con muốn về nhà." Năm nghìn tệ không tiện để trong túi cô bé quá lâu, tốt hơn hết nên nhanh chóng đưa cho các anh. Nghĩ đến đây, đôi chân cô khẽ lắc lắc dưới ngầm bàn.
Thư Mỹ Thần hiểu rằng đứa trẻ này đang rất nhớ ba và các anh trai của mình, nên không từ chối, "Được, con có thể để lại đồ đạc ở đây, khi con trở về thì có thể dùng tiếp."
Diệp Nha gật đầu, dùng tay vỗ nhẹ vào số tiền được giấu trong cặp, yên lòng, cùng Hạ Tình tay trong tay lên xe đến nhà trẻ.
Nhà trẻ vào buổi sáng vội vã và náo nhiệt, trẻ con ríu rít ngay khi vừa bước vào cổng, với số tiền khổng lồ 5.000 tệ, Diệp Nha không quậy phá như trước nữa, cô bé vô cùng yên tĩnh không dám làm gì, kiềm chế cả ước muốn ham chơi của mình xuống.
"Nha Nha, những bông hoa nhỏ mà chúng ta trồng đã nở rồi!!" Người bạn nhỏ bên cạnh cô vui vẻ hét lên.
Mấy hôm trước họ trồng một chậu hoa đặt ở sau lớp, ai cũng mong hoa sớm nở.
Đôi mắt của Diệp Nha sáng lên, cô bật dậy và chạy về phía sau lớp học.
Điềm Điềm vội vàng chạy tới phía trước, lỡ tay đụng phải cái bàn, cái túi trêи đó lắc lư rồi rơi xuống trước mặt Diệp Nha.
Hình như đó là túi của cô giáo.
Diệp Nha nhìn chằm chằm vào chiếc túi dưới chân mình trong hai, ba giây, sau đó nhìn xung quanh để tìm bóng của cô giáo.
"Oa ~~~ nở thật rồi kìa!"
Phía trước lại có một tiếng cảm thán kinh ngạc.
Cô bé không nhìn chiếc túi dưới chân nữa: "Tớ cũng muốn xem!!" Diệp Nha sốt ruột, thuận tay cầm túi xách đặt qua một bên, chạy tới hòa vào trong đám người.
Bông hoa nhỏ trong chiếc chậu nhựagật đầu một cái, vừa đáng yêu vừa mong manh.
Diệp Nha hai tay ôm mặt, rạng rỡ nhìn đóa hoa.
"Các bạn nhỏ ngồi về vị trí hết nào, cô giáo muốn điểm danh!"
Cô giáo Lưu ra lệnh, mọi người lưu luyến tạm biệt đóa hoa nhỏ rồi trở về vị trí của mình.
"Quái lạ, không phải cô Ngô đi vắng à?" Cô giáo Lưu chỉ nhìn đồ dùng sinh hoạt của cô Ngô chứ không thấy ai nên không khỏi tò mò hỏi.
Một đứa trẻ giơ tay: "Cô Ngô đi vệ sinh ạ!"
Cô giáo Lưu cũng không nhiều hỏi nữa, bắt đầu điểm danh.