“ Cái gì? “ Gương mặt Sở Hạo thoáng lo lắng khi nghe giám đốc báo cáo
“ Chuyện như vậy sao có thể phát sinh được, nội bộ Anh Quốc báo cáo như thế nào? “
“ Chuyện này thực ra họ cũng vừa báo cáo, tức là họ cũng mới biết đây
thôi, nhưng nghe từ cô Mina thì là có người nhúng tay vào “ Trần Chí
Dũng thoáng chốc đã đem những báo cáo của nội bộ tóm tắt lại cho Sở Hạo
nghe
“ Là ai nhúng tay vào? “
“ Không biết được, nhưng là người có liên quan trong tổng công ty “
“ Được rồi, bảo cô Mina điều tra hành chính bên đó cho tôi, tôi sẽ bay qua đó xem xét tình hình “
“ Vâng “ Nghe xong mệnh lệnh của Sở Hạo, Trần Chí Dũng liền đi làm việc gấp
Lúc Sở Hạo gấp gáp làm việc, thì ở nhà Phạm Ngọc Ly lại có vẻ thảnh thơi
Cô đang suy nghĩ, mình đã bắt đầu có bạn trai, là một người bạn gái, thì
nên làm gì với hắn nhỉ. Hôm trước ở lớp có hẹn Nhược Lan đi chơi nhưng
cô ấy suốt ngày cứ đeo bám Doãn Hàn, nghe nói đang có cô y tá nào theo
đuổi Doãn Hàn thì phải nên Nhược Lan mới đi theo bảo vệ anh bảo mẫu của
mình
Mai mốt phải nhớ đi gặp Nhược Lan thì xin một cuộc hẹn mới
được, nếu không thì cô ấy cũng quên có một người bạn là cô luôn. Khoan
đã, có gì đó bất thường rồi. Cuộc hẹn??? Cuộc hẹn với Tôn Tước
Chết cô rồi, tại sao lại quên bén mất vậy không biết, lục tung căn phòng cô
mới tìm được bức thư của Tôn Tước, nhanh chóng nhìn vào địa chỉ, chạy
vào nhà tắm thay ngay chiếc áo ngắn màu trắng, váy đen tới đầu gối và
đôi giày thể thao, trông cô lúc này thật năng động của cái tuổi mới lớn
Chạy nhanh xuống nhà, dùng tốc độ nhanh chóng mà leo lên xe sau đó thì cứ
luôn miệng hối thúc chú tài xế chạy nhanh đến điểm hẹn
Khu phố A, trung tâm của giới chính trị và ngoại giao, nên nơi đây là nơi tập
trung đông đúc nhất, cô bước xuống xe, nhìn xung quanh một lượt đến khi
thấy một quán cà phê nhỏ nằm cuối phố tên Leng Keng thì dừng ánh mắt lại đó. Lại lần nữa cô nhanh chóng bước vào quán cà phê, Leng Keng đúng là
Leng Keng, cô chỉ vừa mới bước vào thì tiếng chuông trên cửa đã báo hiệu có khách tới, không những chuông cửa mà trên các cánh cửa sổ đều vang
lên tiếng động của chuông gió, thủ phạm bắt nguồn là từ cơn gió mùa Thu
vừa thổi qua, không quá nóng như mùa Hạ, lại không lạnh như mùa Đông,
một cảm giác rất yên bình và ấm áp. Công nhận Tôn Tước biết lựa quán ghê
Mải mê đánh giá quán mà cô không chú ý những người xung quanh
đang nhìn cô, họ không phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn cô mà dùng
ánh mắt tội nghiệp để nhìn cô. Ách, tại sao họ nhìn cô bằng ánh mắt đó
vậy
“ Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ “ Một nữ nhân viên bước lên nói chuyện với cô, ánh mắt vẫn không có phần nào là khác với mọi người ở đây
“ A tôi có hẹn bạn, tên Tôn Tước “
“ Là Phạm tiểu thư, tiểu thư Côn Tần ở đây “ Vừa nói cô phục vụ vừa dẫn cô đến một chiếc bàn nằm trong góc
“ Cám ơn cô “
Sau khi cô phục vụ dẫn cô đến chiếc bàn, hỏi cô muốn dùng gì xong liền đi
pha chế. Tại sao lại im lặng như vậy??? Không có nhiều viễn cảnh như mọi người đã tưởng tượng??? Vì chủ nhân của lá thư đang nằm ngay ra bàn mà
ngủ thì lấy đâu ra sự ồn ào
Nhìn thật kĩ Tôn Tước, cô cũng muốn
say đắm luôn trong sự dịu dàng của cô ấy. Cô ấy khi ngủ rất dịu dàng chứ không có mất hình tượng như cô, cô ấy ngủ không được ngon giấc, điển
hình là đôi lông mày đẹp cứ nhíu chặt lại với nhau như lo sợ, đôi môi
hồng cứ ngặm nhẹ như bức rức lại bồi hồi, chiếc mũi tinh xảo nhỏ nhắn
nằm trên gương mặt hoàn thiện, đôi mắt nhấp nhem, ẩn dưới con mắt đã có
chút thâm quần, nhìn kĩ lại cô còn có thể thấy rõ giọt nước mắt trong
suốt còn động trên khoé mi của Tôn Tước
Ngày hôm qua đúng là Tôn
Tước không ngủ được chút nào mà cứ ngồi ôm mộng suy viễn, liệu chị ấy có nhìn được bức thư ấy không? Chị ấy sẽ đến điểm hẹn chứ? Nhưng khi chị
ấy đến thì mình phải nói gì đây?
Cứ thế mà cô gái nhỏ ngồi ôm tâm tư, đến gần năm giờ sáng thì đã dậy, trang điểm thật đẹp, mặc bộ váy
thật xinh, xuống lầu xin phép mẹ xong thì cô liền đi bộ đến quán Leng
Keng
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Sao chị ấy vẫn chưa đến nhỉ ( Chị à, chị hẹn 11 h mà 5h30 chị đã ngồi đợi thì lấy đâu ra chị ấy tới )
Thế là trong thời gian dài đợi Phạm Ngọc Ly mỏi mòn, cuối cùng Tôn Tước
không khống chế được con sâu ngủ nữa mà nằm vật ra bàn ngủ, như hoàn
cảnh Phạm Ngọc Ly đã thấy
Vừa mới ngủ dậy, đôi mắt còn ngập nước thì Tôn Tước phải phát sợ mà kêu lên
“ Quỷ...gặp quỷ...”
Tiếng kêu lớn của Tôn Tước thành công đem mọi người tập trung lại chú ý. Nói
mọi người cho nhiều chứ thật ra trong quán cà phê chỉ có cái bàn của cô
và một người mẹ bên cạnh đang dằn mặt con hồ ly cướp chồng mình mà thôi
Còn mọi người trong quán à??? Họ đã đi ăn rồi, họ cũng là người cũng biết
đói bụng chứ đâu như bà mẹ đang ngồi dằn mặt vì bà ta giận cũng no rồi,
nhìn bà ta thì biết chắc chắn sau khi về nhà liền giáo huấn ông chồng
một trận rồi
Còn hai cô gái kia thì sao??? Một người ngủ say như
chết, còn một người thì chắc chắn là đã uống cà phê mà no, chính mắt bọn họ nhìn thấy cô gái này đã gọi phục vụ những 4 lần
Sau khi nhìn
lại một lượt nữa Tôn Tước mới cuối đầu e lệ, trực tiếp cuối đầu nhìn tay mình, ừm trắng ra này, có chút mập mập nhìn rất dễ thương, ý sao chỗ
này bẩn nhỉ...hoàn toàn bỏ qua người mà mình thầm thương trộm nhớ
Còn Phạm Ngọc Ly, cô đang nghĩ gì, mình rất giống quỷ ư?
“ Này, ừm, em cho chị mượn gương soi được không? “ Để chứng minh mình
không phải quỷ, cô liền mượn gương soi của Tôn Tước vì cho dù cô có mang ví thì cũng đâu có gương đâu
Sau khi nhìn người trong gương một lần nữa, cô mới có dũng khí mà cười hì hì với người đang xem tay mình ở phía đối diện kia
Người trong gương chắc chắn là cô rồi, gương mặt lấm lem vụn bánh, mái tóc vì cô trước khi đi quên chải mà lộn xộn, cọng nọ xỏ cọng kia, gương mặt do hấp tấp mà quên lau, cái áo trắng tinh do cái bánh socola cô ăn lúc nãy mà bị bẩn, trong cô bây giờ thật thảm hại, cuối cùng cũng có thể biết
tại sao mọi người nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp rồi đấy
Lấy tốc độ mà cô cho là nhanh nhất bước vào nhà vệ sinh, dùng lược và khăn giấy của Tôn Tước mà chỉnh chu chính mình thật tốt, sau đó bước ra bàn, hoàn toàn trả lại những gì lúc nãy cô bỏ mất
Phạm Ngọc Ly hôm nay thật mất hình tượng
“ Hi hi chào em, chị là Phạm Ngọc Ly “ Dáng vẻ của cô không còn nhếch
nhác mà thay vào đó lại là sự tự tin năng động, làm choáng ngộp tâm tình đang không yên của Tôn Tước
“ Chào chị...em..là Côn Tần Tôn Tước “ Tôn Tước tự thôi miên chính mình phải bình tĩnh nhưng suy nghĩ là một chuyện thực hiện lại là một chuyện khác, Tôn Tước cứ ấp a ấp úng cộng
với gương mặt trẻ con đang ửng hồng thì Tôn Tước trong mắt Phạm Ngọc Ly
lại có bao nhiêu dễ thương
“ Chị đến đây vì bức thư em đã gửi “ Phạm Ngọc Ly không do dự mà liền đi vào chủ đề chính
“ Vâng “ Ánh mắt Tôn Tước loé lên tia lo sợ bất an
“ Chị...” Chưa kịp để cô nói câu nào thì giọng của một người đàn ông liền vang lên
“ Tiểu Tước “
~~
Chương này ta xin tặng angel581992
Hình như càng ngày ta càng viết dở thì phải??? Buồn quá a