Dung lão thái gia tức giận đến trước mắt biến thành màu đen một trận, lão Tam này thực sự có bản lãnh khiến ông tức chết, may mà Dung lão phu nhân còn ở bên cạnh hoà giải: "Chẳng qua là nói hai câu với đứa thông phòng kia thôi, cũng đáng để đặc biệt lấy ra nói? Hẳn là sẽ lập tức tới ngay, cần gì làm ra bộ dạng khó coi này."
Xem ra cô dâu mới này cũng là nhân vật lợi hại, Dung lão phu nhân hơi không vừa ý, nhìn cô dâu, lập tức cảm thấy nàng trở nên hơi khó nhìn lên.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trong đại sảnh trở nên tế nhị, cô dâu ngơ ngác đứng đó, nhưng người đang ngồi cũng không có ai nói chuyện, im lặng từ từ lan tràn trong đại đường, cho đến khi Dung tam gia đi theo Thẩm ma ma đến, còn híp mắt ngáp dài.
"Nghiệt tử, hôm nay nên đến kính trà vào giờ Thìn, chẳng lẽ trí nhớ của ngươi đều bị chó ăn hả?" Dung lão thái gia thấy bộ dáng này của Dung tam gia, tức mà không biết nói sao, chỉ mũi Dung tam gia mắng, Dung lão phu nhân bên cạnh thấy gấp trong lòng, vội vàng run rẩy vươn tay kéo ống tay áo Dung lão thái gia: "Lão gia, kính trà rồi nói sau."
Dung lão thái gia nhìn nhìn cô dâu đứng ở một bên, lúc này mới đè nén lửa giận trong lòng: "Bắt đầu đi."
Tiểu Sương bưng một khay trà tới, bên trên có hai chén trà: "Tam thiếu phu nhân, mời."
Dung tam gia liếc cô dâu một cái, chỉ cảm thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn còn không bằng khuôn mặt trong trắng lộ hồng của Hạnh Hoa, không khỏi có vài phần không thú vị, không tình nguyện quỳ trước mặt Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân, mặc cho cô dâu giơ chén trà cao qua đỉnh đầu: "Con dâu xin kính trà cho cha."
Dung lão thái gia tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, cười nói với cô dâu: "Sau này cần phải giúp đỡ lão Tam, sống qua ngày thật tốt." Vừa nói, vừa lấy ra một cái vòng tay sớm đã chuẩn bị tốt đặt trong khay trà. Dung lão phu nhân uống trà xong cũng cho một cây trâm châu.
Tiếp lại làm lễ gặp mật hai nhà Dung đại gia và Dung nhị gia, ma ma quản sự lại dẫn cô dâu gặp các vị thiếu gia tiểu thư, ma ma bên người cô dâu vội vàng phát hà bao đã sớm chuẩn bị tốt cho bọn Hạ Hoa Thu Hoa, kính trà này cuối cùng cũng xong rồi.
Dung lão phu nhân lại không chịu buông cô dâu kia, kêu nàng đến trước mặt, nói đạo hiếu một phen, con mắt nghiêng mắt nhìn Dung đại phu nhân: "Ngươi phải đi học điều tốt, những kẻ làm chuyện xấu kia, ngàn vạn chớ đi đến gần."
Đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói Dung đại phu nhân, bà là không chịu ăn thiệt thòi, tức giận trong nội tâm, làm thế nào cũng không áp chế xuống được. Dung đại phu nhân cười đứng lên: "Vừa rồi mẹ chồng dạy dỗ thật là làm cho con dâu có điều hổ thẹn, thoạt nhìn ta làm thế nào cũng không sánh bằng mẹ chồng, dù sao cũng phải học hiền lành của mẹ chồng mới phải." Nàng đi tới trong sảnh, thi lễ một cái với Dung lão phu nhân: "Những năm này Mẹ chồng cho con dâu thấy những lời nói và việc làm mẫu mực, con dâu có rất nhiều chỗ không học được, giờ nghĩ tới đều trong lòng vô cùng hổ thẹn."
Dung lão phu nhân nghe Dung đại phu nhân đột nhiên khen bà như thế, thực là kinh ngạc, con dâu lớn này xưa nay với không hợp mình, hôm nay lại khen ngợi mình như thế, chẳng lẽ là mặt trời mọc từ hướng tây sao? Chỉ là lời nói êm tai ai cũng thích nghe, Dung lão phu nhân không khỏi mặt mày hớn hở nhìn qua Dung đại phu nhân, giật giật khóe miệng.
"Bịch" một tiếng, Dung đại phu nhân quỳ xuống trên bồ đoàn, mọi người trên đại sảnh nhìn thấy mở to hai mắt. Dung đại phu nhân quay đầu lại đối mắt với Dung Nhị phu nhân, chớp chớp với nàng, Dung Nhị phu nhân thấy bộ dáng kia của nàng, không biết Dung đại phu nhân muốn làm gì, chỉ là trong lòng nghĩ, đại tẩu nhất định là có chuyện gì muốn nàng hỗ trợ, vì vậy vội vàng đứng lên quỳ rạp xuống trước mặt Dung lão phu nhân theo Dung đại phu nhân.
Dung lão thái gia thấy hai con dâu quỳ trước mặt, không khỏi hết sức kỳ quái: "Vợ lão đại, vợ lão Nhị, các con muốn nói gì?"
Dung đại phu nhân ngẩng đầu lên nói: "Xưa nay mẹ chồng dạy con và Lăng nương phải hiền lành rộng lượng, phải dịu dàng chu đáo, từ lúc con gả vào Dung phủ còn không bao lâu, mẹ chồng đã đưa hai nha đầu thông phòng qua Tình Tuyết Viên, nói là lúc thân thể không lanh lợi sẽ hầu hạ phu quân." Dung Nhị phu nhân ngẩn ra, lập tức ngộ ra Dung đại phu nhân muốn nói gì, mặc dù hơi khiếp đảm, nhưng mình cũng đã quỳ xuống theo, tên đã trên dây không bắn không được, tiếp lời Dung đại phu nhân nhẹ nhàng nhu mì nói: "Còn không phải như vậy, lúc con có thân thể, mẹ chồng cũng cấp đưa hai thông phòng đến Cẩm Tú viên."
"Nếu đã mẹ chồng dẫn đầu như vậy, làm con dâu tự nhiên phải theo sát mẹ chồng. Xưa nay đều sùng bái trăm sự hiếu làm đầu, mẹ chồng từ năm ngoái bị bệnh liệt giường, không có cách nào chăm sóc cho cha, trong long con dâu suy nghĩ, tự nhiên nên them một người vào phòng cho cha, nếu không đêm rét ngay cả người làm ấm chân cũng không có, sao cha có thể ngủ an ổn?"
Dung đại phu nhân vừa dứt lời, thì nghe một tiếng "Pằng", mọi người giương mắt nhìn, Dung lão phu nhân đặt ly trà cô dâu kính lúc nãy lên bàn, nắp chén trà không ổn, nhanh như chớp lăn xuống, lập tức rơi nát, tất cả đều là mảnh sứ thật nhỏ.
Dung lão phu nhân xưa nay hẹp hòi, hôm nay lại đập nát một cái nắp chén trà thành công, thoạt nhìn quả thực là bị chọc tức. Dung đại gia vội vàng đi lên trước giữ chặt Dung đại phu nhân: "Mạn Nương, nàng đang nói gì đấy, còn không mau đứng lên, xem mẫu thân giận thành bộ dáng gì?"
"Làm sao Mẫu thân sẽ tức giận? Mẫu thân là đang vui vẻ, nhiều năm như vậy, ta và Lăng Nương cuối cùng đã thông suốt, biết đi theo học bà." Dung đại phu nhân bị Dung đại gia kéo lên, đứng trước mặt Dung lão phu nhân, cười tủm tỉm thi lễ một cái với Dung lão phu nhân: "Khi đó mẫu thân dạy con như vậy, lời nói và việc làm đều mẫu mực, con dâu không thể không học."
Dung Nhị phu nhân cũng bị Dung nhị gia kéo đứng lên, hai người sóng vai đứng sau lưng Dung đại phu nhân. Dung nhị gia không nói gì, năm đó lúc Dung lão phu nhân nhét thông phòng vào Cẩm Tú viên hắn còn đã từng giận bà, vì chuyện đó mà hai mẹ con nhiều tháng không nói gì. Bây giờ nghe Dung đại phu nhân nhắc lại chuyện xưa, tuy nói không lớn tán thành lấy thông phòng cho phụ thân, nhưng cũng không lên tiếng.
Dung lão phu nhân thấy hai đứa con trai mặc dù đều kéo vợ lên, nhưng về việc này lại không có ai nói chuyện, trong lòng tức giận không thôi, nhìn Dung lão thái gia nói: "Lão gia, ngươi nói xem, ngươi đến tột cùng có muốn thu một người vào phòng không?"
"Mẹ chồng, không phải ngươi dạy ta phải hiền lành rộng lượng sao? Hỏi cha như vậy, sao cha lại đồng ý chứ?" Dung đại phu nhân nhìn qua Dung lão phu nhân cười đến dịu dàng khác thường: "Con còn nhớ năm đó mẹ chồng nói với con những lời này, trong lòng thật sự kính trọng mẹ chồng vạn phần."
Đề ra cho Dung lão thái gia thu thông phòng, kỳ thật Dung đại phu nhân chỉ là muốn khiến Dung lão phu nhân ngột ngạt, phun ra ngột ngạt năm đó. Chuyện này nhất định không thể thành, xem như trong phòng Dung lão thái gia muốn thêm người, cũng chỉ có thể là Dung lão thái gia tự mình nhìn trúng, chỉ tên cho nha hoàn đi hầu hạ, dù thế nào cũng không có việc con trai con dâu thêm thông phòng cho cha, cho dù là giờ nàng đang quản nội vụ Dung phủ.
Thấy Dung lão thái gia im lặng không nói, khuôn mặt Dung lão phu nhân vặn vẹo, chẳng lẽ trong lòng ông thật sự có suy nghĩ này? Đang chuẩn bị hỏi một câu nữa, bên cạnh Dung lão phu nhân có một người đi ra, phịch một tiếng quỳ xuống: "Phu nhân, những năm này lão gia sống thật là vất vả, chỉ là ngài ấy thương cảm ngươi mới không nói. Tiểu Sương kính trọng một mảnh thâm tình của lão gia đối với phu nhân, bằng lòng thay thế phu nhân đi hầu hạ lão gia."
Biến cố này khiến tất cả mọi người trong sảnh lấy làm kinh hãi, Dung đại phu nhân lại bị hù dọa nhảy dựng, nàng vốn nói chuyện này chỉ muốn Dung lão phu nhân ngột ngạt, thật không ngờ Tiểu Sương đã kìm nén không được, thế nhưng tự mình đứng ra nói muốn đi làm thông phòng, người khác sẽ cho rằng là nàng chỉ điểm?
"Tiểu Sương, ngươi đây là đang làm cái gì? Còn không mau đứng lên!" Dung lão thái gia thấy tất cả mọi người đang nhìn Tiểu Sương và ông, cùng lúc đó có một loại hương vị son phấn không ngừng lưu chuyển dưới mũi ông, thật sự cảm thấy lúng túng, chẳng lẽ mọi người cho là ông và Tiểu Sương sớm đã có lui tới sao?
"Lão gia, Tiểu Sương là cam tâm tình nguyện." Tiểu Sương đứng lên ngẩng đầu nhìn Dung lão thái gia, trên mặt không có một chút xấu hổ nào: "Cũng không phải là như mọi người nghĩ, là Đại thiếu phu nhân sai sử ta đến nói lời như vậy, đây thật sự là ý nghĩ của Tiểu Sương, chỉ là hôm nay thấy Đại phu nhân nói ra việc thêm thông phòng cho lão gia, Tiểu Sương cảm thấy nên nói lời trong lòng mình ra. Ta hầu hạ phu nhân cũng chừng mười năm, từ năm bảy tuổi đến Dung phủ, ta đã ở chủ viện không có đi qua chỗ khác, lão gia vẫn là người trong lòng ta kính trọng nhất, giờ phu nhân bệnh thành như vậy, không ai có thể chăm sóc lão gia, Tiểu Sương nhìn trong lòng cũng khó chịu..."
Lời Tiểu Sương còn chưa dứt, Thẩm ma ma kinh hô lên: "Phu nhân, ngươi làm sao vậy?" Mọi người nghe tiếng thét này thì kinh hãi, vội vàng nhìn lại Dung lão phu nhân, thấy bà đã tê liệt ngã vào trong lòng Thẩm ma ma, một đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng chảy ra một tia nước bọt trắng loá.
Mọi người vội vàng tiến lên ba chân bốn cẳng nâng Dung lão phu nhân vào trong nội thất, thuốc chuẩn bị vừa vặn còn lạnh ở một bên, Thẩm ma ma vội vàng cạy miệng Dung lão phu nhân ra đổ vào, bên này lại cho người đi mời đại phu, trong sảnh rối bời một cục, ai cũng không quản cô dâu mặc xiêm y chính hồng kia.
" Trường Ninh Hầu phủ này thật là kỳ lạ, con dâu dám đấu với mẹ chồng, nha hoàn bên người tự mình chạy đến nói muốn làm thông phòng cho lão gia, xem ra mấy ngày nữa ta đề ra hòa ly, tất nhiên cũng không có ai sẽ phản đối." Cô dâu vừa từ từ đi tới, vừa không ngừng nghĩ đến việc này trong lòng.
Nàng đã là gả lần hai, nếu là hòa ly ra khỏi phủ, giá trị con người rớt lại rớt, cha mẹ cũng không thể ở bán nàng giá tốt. Nếu bọn họ nhất định còn mưu tính mình, không chịu để cho mình được như nguyện, không bằng dứt khoát cao chạy xa bay với người yêu của mình, đến chỗ không người quen biết sống qua ngày thật tốt.
Mình nên chuẩn bị những thứ đáng giá trong sính lễ đồ cưới trước, cho ma ma bên người chuyên chở ra ngoài, tồn đến ngân hàng tư nhân, đến lúc đó cho dù là muốn hòa ly, cũng có một khoản tài vật bên người.
Nghĩ đến đây, trong lòng sảng khoái, bước chân cô dâu càng đi càng nhanh.