Trong một hẻm nhỏ vắng lặng ở kinh thành, một đám sát thủ áo đen đang bao vây bốn phía, mà ở trong vòng vây của đám sát thủ là nam tử mặc hắc y.
Một thân hắc y làm nổi bật lên khí chất cao quý vô song của hắn, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn đám sát thủ đang bao vây bốn phía, mang theo vạn phần ngang ngạnh bất kham, giờ phút này môi mỏng đang mím lại thật chặt, chiếc cằm thon gầy nâng lên một độ cong cao ngạo mà lạnh lẽo.
"Là ai phái các ngươi tới giết ta?! Thượng Quan Triệt?" Lời nói cũng mang vẻ lạnh lùng hàn ý.
Bọn sát thủ này có võ công cao cường, lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn chúng đã giết hết toàn bộ mười ám vệ của hắn chỉ để lại một mình hắn.
Phải biết rằng tất cả những ám vệ hắn mang theo bên Thiểnh đều có võ công hạng nhất, nhưng chỉ sau thời gian hai nén hương toàn quân đã bị diệt, điều đó đủ để khẳng định sự đáng sợ của chúng.
"Quả nhiên Bát hoàng tử rất thông minh! Nhưng cũng chỉ là người sắp chết!"
Giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ tên áo đen che mặt cầm đầu, dường như tất cả mọi thứ đến gần y đều có thể kết thành băng. Trong con ngươi đen đậm cũng chỉ có một mảnh băng hàn lạnh lẽo.
Nam tử mặc hắc y, chính là đương kim Bát hoàng tử: Thượng Quan Cẩn.
Con ngươi Thượng Quan Cẩn càng thêm sắc bén, chân mày nhíu lại thật sâu. Lời nói của tên áo đen kia đúng như phỏng đoán của hắn, bọn người này là do Thượng Quan Triệt phái tới giết hắn.
Thượng Quan Triệt đã hết kiên nhẫn rồi sao? Thái tử còn chưa chết đã vội vàng diệt trừ hắn, chẳng phải quá sớm sao? Nhýng từ khi nào thì thủ hạ của Thượng Quan Triệt lại lợi hại như vậy?
Trước bọn người này, ám vệ của hắn lại không chịu nổi một kích. Chẳng lẽ Thượng Quan Cẩn hắn lại phải bỏ mạng như thế?
"Các ngươi muốn mạng của hắn, thì hãy hỏi ta trước đã!"
Một thanh âm trung tính mà trong trẻo vang tới, bóng trắng bay qua, Thượng Quan Cẩn đã bị mang đi khỏi vòng vây, mà những kẻ áo đen kia cũng không đuổi theo nữa.
Thẩm Thiển Mạch đem Thượng Quan Cẩn tới một vùng đất trống ngoại thành mới dừng lại.
"Đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ! Thượng Quan Cẩn vô cùng cảm kích, không biết đại danh công tử là gì?"
Thượng Quan Cẩn nhìn nam tử trước mắt, mặc dù đeo mặt nạ bằng đồng che đi diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn phong thái của hắn cũng đã biết tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
"Mặc Trì."
Giọng nói trung tính mà trong trẻo truyền vào bên tai Thượng Quan Cẩn.
"Thì ra là Ma Cung Cung chủ! Thượng Quan Cẩn hữu lễ!"
Sau khi Thượng Quan Cẩn nghe thấy đại danh của Thẩm Thiển Mạch thì càng thêm cung kính. Phải biết tuy Ma Cung là thế lực giang hồ nhưng lại không thể khinh thường.
"Bát hoàng tử không cần đa lễ." Gương mặt dưới mặt nạ của Thẩm Thiển Mạch hiện lên tia giảo hoạt, "Ta cứu ngươi là do có chuyện muốn nhờ."
"Không biết Cung chủ có chuyện gì cần Thượng Quan Cẩn giúp một tay? Chỉ cần có thể giúp được, ta nhất định sẽ toàn lực!"
Con ngươi Thượng Quan Cẩn nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch hiện lên một đạo tinh quang. Nếu có thể nhờ đó mà kết giao với Ma Cung Cung chủ thì quả là một cơ hội rất tốt.
"Bát hoàng tử có muốn kế vị phải không?" Thẩm Thiển Mạch nhìn Thượng Quan Cẩn, bình thản hỏi.
"Không sai!" Thượng Quan Cẩn khẽ do dự một lúc mới nói với Thẩm Thiển Mạch.
"Ta có thể giúp ngươi." Nụ cười của Thẩm Thiển Mạch dưới mặt nạ càng lớn, dã tâm của Thượng Quan Cẩn sao nàng lại không rõ.
"Thật sao?" Thượng Quan Cẩn vui mừng ngước mắt, trong mắt có sự hưng phấn được cực lực che giấu.
Tại sao hắn lại không hưng phấn. Tay hắn nắm giữ trọng binh, luận về tài cán, hắn không thua Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt, nhưng hắn lại không có thế lực Mẫu Tộc cường đại để chống đỡ, đúng là vẫn không thể đấu thắng Thượng Quan Triệt, vì vậy mới thu lại thế lực, nhưng hôm nay Thượng Quan Triệt lại phái người tới ám sát hắn, hắn không thể ngồi yên mà chờ chết nữa.
Hôm nay có Ma Cung ủng hộ, hắn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Mâu thuẫn giữa Phủ Thừa Tướng và phủ Đại tướng quân, chắc hẳn Bát hoàng tử rất rõ ràng. Lúc này nếu Bát hoàng tử cưới Thẩm Thiển Tâm sẽ có được sự ủng hộ của phủ Thừa Tướng, hơn nữa lại có Ma Cung ta âm thầm tương trợ, muốn lật đổ Thái tử, đánh ngã Tam hoàng tử, cũng không phải là việc khó." Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nói.
"Dĩ nhiên ta biết điều này. Ở Bách gia yến, Thẩm Thiển Tâm đã chủ động lấy lòng ta. Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là thứ nữ. Vì vậy nửa tháng nay ta vẫn do dự chưa đến phủ Thừa Tướng cầu hôn."
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, giọng điệu mang theo vài phần tính toán, sâu trong con ngươi là sự bất mãn với thân phận Thẩm Thiển Tâm.
"Dòng chính nữ hay thứ nữ đều là nữ nhi Thừa tướng, không hề khác nhau! Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được rồi! Sau khi chuyện thành công, ngươi phải đồng ý với ta… diệt cả phủ Thừa Tướng!"
Giọng nói Thẩm Thiển Mạch lộ ra sự không kiên nhẫn, lạnh lùng nói với Thượng Quan Cẩn.
"Diệt cả phủ Thừa Tướng?" Thượng Quan Cẩn có phần kinh ngạc hỏi.
"Chẳng lẽ Bát hoàng tử muốn giống như phụ thân ngươi, vẫn luôn bị các thế lực triều thần khống chế sao?"
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày không vui, lời nói cũng trở nên không khách khí. Nàng không thích tình trạng như vậy.
Vốn cho rằng tâm cơ Thượng Quan Cẩn đủ thâm trầm, nên thông minh hơn mới đúng, nhưng không nghĩ tới hắn còn kém xa nàng, khó trách không đấu lại được Thượng Quan Triệt.
"Tất nhiên không muốn! Vậy thì tốt, một lời đã định!"
Thượng Quan Cẩn nghe thấy lời của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, kiên định nói.
"Mặc Trì cáo từ trước! Hi vọng Bát hoàng tử sớm đi phủ Thừa Tướng cầu hôn!" Thẩm Thiển Mạch đi thẳng, cũng không chờ Thượng Quan Triệt trả lời.
"Ma Cung Cung chủ, quả nhiên đi vô ảnh đến vô tung. Nhưng theo lời đồn, diện mạo Ma Cung Cung chủ thanh nhã vô song, không biết vì sao lại phải mang mặt nạ."
Thượng Quan Cẩn hướng về bóng lưng Thẩm Thiển Mạch nói thầm.
"Sênh Ca."
Thẩm Thiển Mạch trở lại hẻm nhỏ vừa cứu Thượng Quan Cẩn. Lúc này toàn bộ mấy người áo đen đã biến mất, ngay cả thi thể ám vệ cũng không có, chỉ còn lại người cầm đầu nhóm sát thủ đứng đó, khăn che mặt đã lấy xuống, đúng là Sênh Ca.
"Cung chủ."
Thanh âm Sênh Ca rất lạnh, cũng là người rất lạnh lùng, đứng trước mặt Thẩm Thiển Mạch giống như một tượng đá.
"Đã xử lý sạch sẽ?"
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng hỏi. Tất cả những chuyện hôm nay hoàn toàn là một màn kịch do nàng đạo diễn, cố ý phái Sênh Ca hành thích Thượng Quan Cẩn, vờ đổ tội cho Thượng Quan Triệt chính là muốn Thượng Quan Cẩn không có đường lui, buộc hắn phải đối phó với Thượng Quan Triệt.
"Vâng." Sênh Ca vẫn lạnh lùng đáp.
"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, nếu như ngươi cứ lạnh lùng như vậy thì chẳng có cô nương nào dám thích ngươi đâu!"
Thẩm Thiển Mạch nhìn Sênh Ca, Sênh Ca cũng được coi là một mỹ nam tử, nhưng nếu không thay đổi tính tình lạnh lẽo này, có cô nương nào dám đến gần hắn.
"Không có thì không có."
Dáng vẻ Sênh Ca vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả với Thẩm Thiển Mạch cũng vậy.
Thẩm Thiển Mạch rất bất đắc dĩ. Kể từ sau khi tới Ma Cung, Sênh Ca là người duy nhất nhìn thấy nàng mà không đau đầu sợ hãi. Nàng giảo hoạt cùng tàn nhẫn, ngay cả Lão Cung Chủ cũng cảm thấy nhức đầu.
"Tốt lắm, ngươi lui xuống đi!"
Thẩm Thiển Mạch lập tức cảm thấy cực kỳ không thú vị, nàng đã thử qua mọi loại biện pháp, cũng không thể làm cho Sênh Ca thay đổi cái khuôn mặt băng sơn không đổi kia.
"Vâng." Sênh Ca không chút nào chậm trễ, lắc mình biến mất trước tầm mắt Thẩm Thiển Mạch.