Thẩm Vũ Âm cắn chặt môi, thật sự không muốn tin, bản thân vừa nhìn thấy cái gì, một người con trai mang mặt nạ, có thể cõng Dư Châu trên lưng đi tới vạch đích.
Còn bọn cô thì đã thua, thua thật sự, miếng ăn đến miệng con vịt còn bay mất, điều này không có khả năng, nhưng cảm giác đau đớn từ môi truyền đến khiến cô không thể phủ nhận, cô không phải đang nằm mơ, cũng không phải mộng du, cô cùng Sâm học trưởng đã thua rồi, hơn nữa còn là thua trước tên ngốc siêu mập Dư Châu nữa.
Kính Nguyệt Sâm vẫn giữ vẻ trầm mặc, anh xoay người, góc áo bay nhẹ theo điệu gió, dường như mang theo một tia ánh sáng cực kì lạnh lùng, ngay cả mặt trời cũng không thể mang lại chút ấm áp nào.
Từ đầu đến chân đều tỏa ra sự lạnh băng, không biết là do thua hay vì nguyên nhân khác, so với trước kia lạnh lùng lại càng thêm băng lãnh.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của người kia nữa, Dư Châu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn, cô có thể thấy vạch đích ngay dưới chân mình, phần trăm nhỏ bé trên hàng trăm nghìn kia lại có thể thành hiện thực, thắng, thắng, thì có thể thế nào chứ?
Mà anh ta, là ai chứ? Có phải đã gặp nhau ở nơi nào rồi không, tại sao lại có cảm giác như vậy, có chút đau xót lại có chút chát. Một người kì quái như vậy, đến tột cùng là ai mới được chứ?
Còn không để cho cô suy nghĩ lâu, đám Dư Dịch đã đi tới, ba người bọn họ đều cần người nâng dậy nên đi lại cực kì thong thả, Dư Châu có thể kiên trì, đương nhiên bọn họ cũng có thể.
Đứng thẳng người, bọn họ cũng thấy khó mà tin được điều đang diễn ra trước mắt, Dư Châu với thân thể kia lúc này đang đứng ở vạch đích, mà Kính Nguyệt Sâm đứng đối diện đang mang vẻ mặt khó đoán, Thẩm Vũ Âm bên cạnh cúi đầu, không biết đang hối hận cái gì.
kinhthue/'dien[-dan.lequydon
Tuy bọn họ không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng, có một việc có thể khẳng định chắc chắn là, Dư Châu, thắng, cô đã thắng rồi.
“Châu Châu.” Dư Dịch đi về phía trước, hai chân đã có chút khí lực , có thể tự đứng vững, cậu vẫn luôn tự trách, tự trách mình không thể kiên trì thêm một chút, chỉ là, cậu thực sự không thể tin được, người đứng phía trên vạch đích lại là Dư Châu, rốt cuộc ai có thể đưa được con bé đến chứ, là ai giúp cô, trừ bọn họ ra còn quen biết ai bên ngoài sao?
Dư Châu mím chặt môi, chân dẫm trên vạch đích, không biết vì sao, từ chân đến tâm cô đều cảm thấy có chút đau nhức.
Lần đầu tiên khi cô đi qua Kính Nguyệt Sâm chỉ là gặp thoáng qua, đối mặt như vậy lại là lần đầu tiên, chỉ là, có lẽ sẽ không chỉ có một lần này, bọn cô trong lúc đó có lẽ sẽ có càng nhiều hơn, cuối cùng chỉ có thể dần dần rời xa, cũng dần dần quên đi.
Có điều, thân thể của cô lại vô ý đụng phải Thẩm Vũ Âm đứng cạnh, không phải bởi vì cô ta đứng không đúng chỗ, cũng không phải bởi vì cô cố ý ngăn đường đi của cô ta, dù sao, các cô cũng đụng phải nhau rồi.
Kính Nguyệt Sâm bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Vũ Âm, nếu không nhờ anh ấy, mỹ nhân gió thổi qua cũng bay này đã sớm đo ván trên đường rồi.
“Thật xin lỗi, đường hơi hẹp.” Dư Châu thu chân lại, lạnh nhạt mở miệng, nhìn đến khóe môi tràn ngập khinh thường của Kính Nguyệt Sâm, cô đành nén bất mãn cúi đầu xuống.
Lỗi cũng đã nhận, lời xin lỗi cũng đã nói, nhưng cô cũng không cho rằng mình sai, bởi vì cô không cố ý, mặc kệ cô ta có chấp nhận hay không đối với cô đều không phải vấn đề.
Cô ta có thể tha thứ hoặc không, cô cũng không phải cô ta, cho nên, cũng không cần phải nhọc lòng đi suy đoán tâm tư của cô ta.
“Cô đắc ý?” Thanh âm lạnh lùng của Kính Nguyệt Sâm truyền đến, Dư Châu sửng sốt, đột ngột ngẩng đầu lên.
Cô biết dáng vẻ của mình bây giờ rất xấu xí, thân phận một người xa lạ, còn là người anh rất ghét, cô không còn là đứa bé ăn mày mà anh từng khen dễ thương, anh có thể dịu dàng ôn nhu với một đứa ăn mày như vậy, vì sao bây giờ lại có thể lạnh lùng như vậy.
Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cô đã từng nói câu nói kia, lúc anh cười trông cực kì dâm đãng sao? Hay là anh chỉ vô tình như vậy với cô.