Đan Tương Tư đưa tay ra, sau đó đặt cả hai tay lên bờ vai cậu ta, mặc dù là cây gậy trúc nhưng không ngờ bờ vai cậu ta lại không có chút cảm giác yếu đuối nào, khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh vẫn luôn rất nhiều.
“Cậu yên tâm, tôi biết rõ cậu muốn trở nên mạnh mẽ để theo đuổi Thẩm Vũ Âm, trên người Dư Châu cũng cần nhiều thứ mới có cô ấy thay đổi như bây giờ, cậu cũng vậy, tôi sẽ giúp cậu.” Thả tay xuống, Đan Tương Tư nheo mắt mỉm cười vẻ thấu hiểu, sau đó xoay người, nụ cười đã nhanh chóng nhạt đi, không hiểu sao, khi nói xong, cô lại cảm thấy chua xót, cô cảm thấy thật mệt mỏi lại thêm chút lạc long khó hiểu.
“Tôi cũng đi đây.” Cô nói xong, nhanh chóng rời đi, cô cũng không nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Trình Vũ sau đó, cậu nhìn bả vai mình, khẽ nhúc nhích, cái cảm giác lạ lùng này, là vì lần đầu tiên có nữ sinh đập vai cổ vũ cậu sao?
Cậu cảm thấy thật kì quái, lấy gọng kính của mình xuống, có thật là, có thể thay đổi một cái khác, sau đó bản thân mình sẽ trở nên dễ nhìn hơn, hẳn là nên đi thử, cậu nheo hai mắt lại, trước mặt là một khoảng mông lung, cậu không có mắt kính, quả nhiên không khác gì người mù.
Dư Châu đi vào phòng học, lớp học đang náo nhiệt phút chốc trở nên an tĩnh, thậm chí còn tĩnh lặng đến mức quỷ dị. Kính Nguyệt Sâm ngồi ở chỗ mình phía trên, chuyên tâm nhìn quyển sách đang cầm, Thẩm Vũ Âm khẽ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhanh chóng cúi đầu, không để ai kịp thấy vẻ chán ghét hiện lên rõ ràng trong hai mắt.
Vì sao, một kẻ ngu ngốc lại không còn ngốc nữa, không còn háo sắc, thậm chí, còn biến thành thông minh như vậy, cô cảm thấy lo sợ, lại bởi một người đã từng là trò cười khiến mọi học sinh đều thầm nhạo báng là công chúa bàn tử.
Những người khác khẽ ngẩng đầu dò xét, Dư Châu thản nhiên đón nhận đi về chỗ ngồi cuối lớp của mình, chỉ có nơi này là hoàn toàn thuộc về cô, bao cỏ cũng tốt, lưu manh cũng được, đều chỉ là chỗ của một mình cô, những người khác muốn ngồi cũng không được.
Bất chợt ngẩng đầu, lại bắt gặp một ánh nhìn hờ hững, đôi mắt lạnh lùng mang theo vẻ quý khí trời sinh, bờ môi hoàn mỹ mím chặt, sau đó anh lại cúi đầu, dường như chỉ là vô tình nhìn đến, lại xem quyển sách trong tay, mà chỗ đó mới là nơi anh đặt hết chú ý vào. Còn cô, chỉ là một ngọn núi lớn lướt qua thế giới của anh, những người khác đều là phong cảnh, chỉ có cô, là một ngọn núi lớn.
Cô cúi đầu xuống, nhìn quyển sách đặt trên bàn, đây mới là thế giới của anh ấy.
Một tràng tiếng kinh hô lại vang lên, phòng học này đã có thói quen như vậy, cho nên cô không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được ai đang đi vào.
“May mắn, chúng ta đến vừa kịp giờ, còn chưa muộn.” Đan Gia Dật nâng kính lên, con mắt dài mảnh thoáng quét qua Kính Nguyệt Sâm, có điều nhìn đến vẫn là bộ dáng quý tộc như mọi khi thì khẽ cười nhạt, Kính Nguyệt đúng là Kính Nguyệt, che giấu đúng là đủ sâu. Đúng là lão hồ ly.
“Đúng vậy, bây giờ tay tôi vẫn mỏi nhừ, chân cũng đau nhức khó chịu, thể trọng Tiểu Trư muội muội đúng là rất vững chãi.” Tả Tư Viêm nhìn Dư Châu nháy mắt hai cái, cậu còn không ngừng xoa xoa hai tay của mình, Tiểu Trư em có nhìn thấy được không, những điều này đều là kiệt tác của em, nếu không phải vì em, đại thiếu gia như hắn đời nào phải hạ tấm lưng cõng một ngọn núi chứ.
Bốn phía truyền đến giọng cười nhẹ, đương nhiên không phải đang cười Tả Tư Viêm mà là cười Dư Châu, Dư Châu lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, ánh mắt hạ xuống, nhìn thấy đôi chân đó, có lẽ lần trước cô giẫm còn chưa dùng đủ sức rồi.
Tả Tư Viêm vội vàng thu hồi chân mình, cái loại ánh mắt tà ác này của con bé, không phải cậu chưa gặp bao giờ, từ lúc nào mà Tiểu Trư lại trở nên đáng sợ như vậy, đương nhiên, không phải là cậu sợ, chỉ là, bị con bé này giẫm chân một lần, không khác gì bị mười người con gái cùng lúc dẫm vào, trải nghiệm kinh hoàng đó, cậu nếm thử một lần là đủ rồi, ăn đủ thiệt thòi rồi còn muốn ăn thêm lần nữa, chỉ có đứa ngốc thôi.