Có điều, cô đặt tay trên bụng của mình, dường như cơ thể không chống đỡ được nữa rồi, Dư Châu trước đây đều chưa từng chịu đói qua, chỉ cần nhìn dáng vẻ của cô bây giờ sẽ rõ, nhưng mà, cô lại có thể đói nhiều lần như vậy.
Chính là, thói quen rồi.
Nằm thẳng trên giường, cô xoa nhẹ những bắp cơ có chút đau nhức, xoa bóp trên dưới, cảm nhận được đều là thịt.
Xem ra, muốn được như cô trước kia, còn một khoảng cách thật dài đây.
Kéo chăn màn, bây giờ ngay cả việc xoay người cô cũng không còn sức lức, hơn nữa, cũng không thể tùy ý xoay người, lỡ may cô không cẩn thận, cái giường này lại bị cô đè sụp thì sao, tuy người đưa giường đến có nói cái giường này cực kì chắc chắn, cho dù mấy con heo ngủ cũng không sụp được, nhưng mà, cô vẫn còn nhớ biểu tình trên mặt người đó khi nhìn thấy dáng người khổng lồ của cô, thoáng chút tái xanh lại sợ hãi, cô so với heo còn đáng sợ hơn à, vì vậy, cô vẫn không thể tin tưởng được, tốt nhất, chú ý một chút vẫn hơn.
Có thể ngủ mà sập được giường, hơn nữa còn đến chín cái, đối với một người con gái mà nói, thật đúng là một sỉ nhục mà, hiện giờ tất cả mọi sỉ nhục này cô đều phải chịu đựng.
Tắt đèn, cả người đều đau nhức, cực kì khó chịu, so với nhanh nhẹn trước kia, cô bây giờ, tựa như bị trói chặt chân tay lại vậy, có điều, cô tin tưởng, rất nhanh, rất nhanh sẽ trở lại được như trước kia.
Lấy ra chiếc vòng đeo trên cổ, siết nhẹ viên bảo thạch hình giọt nước trong tay, dường như qua nó lại nhìn thấy được đôi mắt ấm áp vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô, sau đó chồng chéo lên Kính Nguyệt Sâm bây giờ.
Đại ca ca…
Nắm chặt bảo thạch trong tay, khóe môi cong cong mỉm cười, nếu như anh không thích Dư Châu tới gần, như vậy, em sẽ cách xa anh. Nếu như anh chán ghét mọi điều về cô ấy, em sẽ biến mất.
Trong phòng học rộng rãi, ánh mặt trời chiếu hắt qua khung cửa sổ, một tay Dư Châu chống cằm, nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt hờ hững, thầy giáo giảng cái gì, cô đều có thể nghe hiểu, cũng không bỏ tiết nữa, cô có thể tiếp nhận lại một lần nữa, mọi điều, và cố gắng làm tốt nhất có thể.
Quay đầu lại, thấy có người đang lén lút nhìn trộm cô, nhìn thấy cô quay đầu lại thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, cô lớn lên rất đáng sợ à, được rồi, cô công nhận điều đó.
Gập sách vở lại, thầy giáo đã đi khỏi lớp, đến thời điểm dùng cơm trưa, thật ra đây là một trong những thời điểm cô khó chịu nhất, bởi vì, tất cả mọi người đều được ăn thịt, chỉ một mình cô, phần cơm chỉ có rau dưa, không nói lên lời là cảm giác gì, chỉ biết cực kì tàn khốc.
Cô đứng lên, bây giờ cơ thể của cô đã gầy đi rất nhiều, không còn là cảm giác khối vuông lập thể nữa, thịt trên mặt cũng đã ít đi, nhất là thịt thừa vùng bụng, cảm giác lắc lắc đã rụng đi được một vòng, y phục khi mặc cũng cảm thấy rộng rãi không ít.