Nụ Hôn Dâu Tây

Chương 31

Rạng sáng hôm sau, Tô Mặc Yên tranh thủ thời gian chạy bộ buổi sáng lại đi tìm Lục Cẩm Bạch một lần nữa.

Nhưng người đàn ông lại không ở trong phòng, cuối cùng chỉ có thể gặp nhau tại trường quay.

Lúc đó xung quanh còn có đám người Giang Vũ Nguyệt.

Lục Cẩm Bạch đi tới, trước mặt mọi người gọi Tô Mặc Yên tới đó, còn trả lại tập kịch bản mà tối hôm qua cô để ở trong phòng anh.

“Cô xem lại kịch bản đi, suốt đêm hôm qua Hứa Nhuận An đã thức để sửa lại.”

” Sau khi hôn xong Cố Bạch có phản ứng.”

Người đàn ông vừa dứt lời, còn muốn tiếp tục nói tiếp.

Lại bị Tô Mặc Yên lao tới, trực tiếp nhào tới che miệng anh lại.

Do vậy Lục Cẩm Bạch bị đẩy lui về phía sau nửa bước, khó khăn lắm đứng vững, còn không quên đưa tay ra đỡ eo cho Tô Mặc Yên.

“Anh Lục, không bằng chúng ta tiến tới một bước nữa để nói chuyện đi?” Tô Mặc Yên không rảnh bận tâm đến ánh mắt của bọn Giang Vũ Nguyệt.

Liên tục kéo kéo, kéo Lục Cẩm Bạch ra khỏi tầm mắt mọi người.

Khóe môi của người đàn ông cong thành một đường cung khó nhận thấy, chờ Tô Mặc Yên mang anh đến một góc ít người.

Lúc này mới mở miệng trêu ghẹo cô: “Em cứ kéo anh đi trước mặt mọi người như vậy, không sợ bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta à? ”

Tô Mặc Yên liếc nhìn phía sau, xác định không có ai nhìn theo, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Xoay người nói với Lục Cẩm Bạch: “Nếu em không kéo anh đi, có phải anh định đem chuyện tối hôm qua chúng ta tập diễn cùng nhau cũng nói với thiên hạ biết phải không? ”

“Tập diễn thôi mà, chúng ta thân chính không sợ bóng tà*.”

#

“Hơn nữa anh chỉ muốn nói cho em biết, phản ứng của Cố Bạch trong kịch bản gốc là không phù hợp với lẽ thường.”

Lục Cẩm Bạch vẻ mặt thản nhiên, ngược lại có vẻ Tô Mặc Yên làm chuyện bé xé ra to.

Nhìn thấy đoạn Hứa Nhuận An sửa trong kịch bản, Tô Mặc Yên giật giật khóe miệng.

Ánh mắt sâu xa nhìn về phía người đàn ông đang ở đối diện: “Đề nghị của anh à? ”

“Chuyện tối hôm qua, anh nói cho Hứa Nhuận An biết?”

Không hiểu sao, hai má Tô Mặc Yên có chút nóng lên.

Vừa nghĩ đến có người thứ ba biết tối hôm qua cô đi tìm Lục Cẩm Bạch tập cảnh hôn nhau, cô có chút hoảng sợ trong lòng.

Lục Cẩm Bạch nhìn ra sự mất tự nhiên và bối rối của cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, anh tiến lên một bước, trực tiếp ôm Tô Mặc Yên vào trong ngực.

Có một sự dịu dàng hiếm thấy trong giọng nói trầm thấp của anh: “Đừng lo, anh nói với anh ấy là anh đi tìm em tập diễn. ”

Tô Mặc Yên sững người khi bị anh ôm vào trong ngực.

Không khí mập mờ không thể giải thích được đang âm thầm tập trung bốn phía xung quanh bọn họ.

Cô vội vàng rời khỏi vòng tay của người đàn ông, vành tai đỏ bừng: “Anh đừng nhúc nhích, chú ý đến hình tượng của anh chút đi.” ”

Lục Cẩm Bạch im lặng, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì, nghe theo ý của tô mặc yên.

Hắn hiểu những băn khoăn của Tô Mặc Yên, cũng biết hành động của mình có nhiều không ổn.

Nhưng khi tình yêu đã mặn nòng, rất khó khống chế được lời nói cùng với hành động của mình.

Giống như trở nên ngốc nghếch, ánh mắt sẽ luôn vô thức rơi xuống trên người cô.

Sẽ nhớ về nụ hôn còn chưa thỏa mãn kia của tối hôm qua, cũng sẽ có một ảo giác rằng thực sự Tô Mặc Yên cũng thích anh.

“Tô Mặc Yên, anh cảm thấy mình có thể bị bệnh.” Người đàn ông thở dài, không đầu không uôi lẩm lẩm một câu, khiến người phụ nữ không thể không nhìn về phía hắn.

Vừa định nói cái gì, Phó đạo diễn Lâm đã tìm tới, thúc giục bọn họ nhanh chóng chuẩn bị.

Cảnh hôn trong KTV được đạo diễn Phương chuyển đến tối.

Ban ngày sẽ bổ sung thêm một số chuyện thú vị về Giang Cẩm và Cố Bạch cùng bàn trong vòng ba năm.

Chẳng bao lâu màn đêm đã buông xuống.

Trước cảnh hôn, đạo diễn Phương cố tình đi tìm Tô Mặc Yên nói chuyện vài câu.

Đại khái ý là để cho cô ấy thả lỏng hết sức có thể, khi quay cảnh hôn không nên quá xấu hổ, vì sợ cô ấy ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.

Sự thật lại là cảnh hôn của Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch, một lần là qua.

Trong thời điểm cả hai người nhập vai, linh hồn cùng thể xác dường như đạt đến một loại ăn ý nào đó.

Sự hòa quyện của nụ hôn cùng với hình ảnh khi hôn quả thật là không thể tin được.

Nhân viên đứng xem ai nấy đều trợn tròn mắt, ngay cả đạo diễn Phương cũng quên kêu dừng.

Đến nỗi Tô Mặc Yên cùng Lục Cẩm Bạch lại một lần nữa quên mình, hôn đến hết cỡ.

Chỉ là đoạn này thêm phản ứng của Cố Bạch cùng với sự ngại ngùng đỏ mặt của Giang Cẩm.

Chắn chắn lại càng hợp lý so với giả thuyết trước đó của Hứa Nhuận An.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hơn nữa bầu không khí mông lung ái muội giữa nam nữ cũng được Tô Mặc Yên cùng Lục Cẩm Bạch giải thích một cách hoàn hảo.

Ít nhất với tư cách là một khán giả, Hứa Nhuận An đã phải khó khăn lăn lăn yết hầu sau khi thấy bọn họ hôn xong, không hiểu sao cảm thấy môi đắng lưỡi khô.

Cảnh hôn này sau đó đã có sức ảnh hưởng rất lớn.

Sau khi quay xong cảnh này, Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch lập tức về khách sạn nghỉ ngơi.

Tô Mặc Yên vốn tưởng rằng sau khi hoàn thành xong cảnh quay này thì có thể thả lỏng về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng mãi cho đến khi tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu vẫn còn quanh quẩn hình ảnh kia.

Thậm chí ngay cả bàn tay của Lục Cẩm Bạch không ngừng di chuyển quanh eo của cô, cô đều nhớ rõ.

Cảnh hôn kia tựa như sợi tơ chằng chịt quấn quanh trái tim của Tô Mặc Yên.

Cô chỉ cần nhắm mắt lại, lập tức sẽ nghĩ đến khuôn mặt của Lục Cẩm Bạch.

Quay qua lăn lại  nhiều lần, nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng Tô Mặc Yên dứt khoát ngồi dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Cũng không nói trước với Tiểu Đổng, tự một mình cải trang, định lẻn ra khỏi khách sạn tìm một chỗ ăn thịt xiên.

Ngay khi Tô Mặc Yên lén lút đi vào thang máy, cô nhận thấy cũng có một người lén lút khác đi vào trong thang máy.

Đối phương cũng ăn mặc giống cô, đeo khẩu trang rồi đội mũ che kín người.

Có thể là bởi vì cửa thang máy mở ra,người đối diện mới ngước mắt nhìn một cái.

Tô Mặc Yên đối diện với ánh mắt của anh, lập tức đứng sững người trước cửa thang máy.

“Không vào à?” Người đàn ông đẩy vành mũ lên trên một chút, lộ ra đôi mắt đào hoa rạng rỡ.

Trong mắt có ý cười nhẹ, có hơi trêu chọc, yên lặng chờ đợi một cái gì đó.

Tô Mặc Yên nuốt nước bọt, lời từ chối đã đến miệng.

Bị người đàn ông cướp lời trước: “Còn chưa thoát vai à? ”

Giống như là vì chứng minh bản thân, Tô Mặc Yên bước vào thang máy.

Cô không trả lời câu hỏi của Lục Cẩm Bạch, cũng không hỏi anh vì sao lại bọc kín như vậy và định đi đâu.

Sau khi quay xong cảnh hôn, bọn họ lén gặp mặt ít nhiều cũng có vài phần xấu hổ.

Nhưng Tô Mặc Yên xấu hổ  không phải là bởi vì cô còn chưa thoát vai.

Ngược lại, cô là bởi vì mình từ đầu đến cuối đều không có nhập vai,dùng chính bản thân mình để diễn… Cho nên cảm thấy xấu hổ.

Hết lần này tới lần khác Lục Cẩm Bạch dường như không nhận ra sự tránh né của cô.

Dựa vào từ phía sau, một trước một sau đứng cạnh cô

Cùng lúc với giọng nói vang lên, hơi nóng của hô hấp cũng tràn từ trên xuống, tưới ở lỗ tai của Tô Mặc Yên.

“Hơn nửa đêm này em ăn mặc như vậy, muốn đi đâu à?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rõ ràng chỉ thuận miệng hỏi một câu thường ngày, trái tim Tô Mặc Yên lại không tránh được bị hoảng loạn, cảm giác khẩn trương từ lòng bàn chân từ từ dâng lên, trong đầu chuông báo động vang lên rất lớn.

Cô nín thở, lặng lẽ tiến về phía trước một chút, hơi kéo dài một chút khoảng cách với người đàn ông đang đứng ở phía sau.

Tô Mặc Yên không quay đầu lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trong thang máy.

Giọng nói giả vờ ra vẻ bình tĩnh: “Tìm đồ ăn.” ”

“Trùng hợp như vậy, anh cũng tính ra ngoài tìm chút đồ ăn.” Người đàn ông cười khẽ, cũng lộ chút vui vẻ.

Da đầu Tô Mặc Yên tê dại, cũng không biết nên làm thế nào.

Lục Cẩm Bạch: “Làm bạn đi, cùng nhau đi. ”

Anh vừa dứt lời, thang máy vừa vặn đến đại sảnh ở lầu một, cửa thang  mở ra.

Nhưng Tô Mặc Yên vẫn không chịu nhúc nhích, đứng im tại chỗ.

Lời từ chối đã được chuẩn bị.

Kết quả Lục Cẩm Bạch từ phía sau nhẹ nhàng chọc vào thắt lưng cô một cái.

Một cảm giác tê dại thấu tim lập tức lan tỏa khắp toàn thân, giống như ma xui quỷ khiến, Tô Mặc Yên nghe theo tiếng thúc giục của người đàn ông đi ra khỏi thang máy.

Cô cùng anh đi dạo trong sương mù, hơn nửa đêm cùng nhau lẻn ra ngoài kiếm đồ ăn.