Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 42: Playboy Boulevardier

"Ôn Ôn, điện thoại."

Điện thoại từ nãy đến giờ đã vang lên hai ba lần, lần nào cũng tự động cúp máy rồi gọi lại, Ôn Túc An chắc đoán được người gọi là ai nên cũng không thèm bắt máy, tiếp tục giả vờ ngủ say, nhưng Lâm Tứ đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Ôn Túc An nằm úp sấp, Lâm Tứ đi tới cầm điện thoại di động ở đầu giường, hai tay đặt ở bên cạnh, cúi xuống hôn lên lưng cô.

Râu Lâm Tứ mọc lởm chởm, đâm vào lưng Ôn Túc An, cô vặn người tránh né, khẽ nỉ non như mèo con, làm Lâm Tứ nổi lên phản ứng.

Mãi cho đến khi bị hôn đến nghiêng trời lệch đất thì cô mới tỉnh lại, đẩy anh ra: "Em không chơi nữa, sao lúc nào anh cũng tràn đầy tinh lực như vậy?"

Lâm Tứ cười tủm tỉm, "Bởi vì thấy em thì nhịn không được."

Lâm Tứ lật người cô lại, đưa điện thoại cho cô, "Điện thoại của Cừ Tiểu Chiêu."

Ôn Túc An đã đoán được, Cừ Tiểu Chiêu sáng sớm thích gọi điện thoại quấy rầy cô.

Ôn Túc An hỏi cô không sợ quấy rầy bọn họ tập thể dục buổi sáng sao, Cừ Tiểu Chiêu bình tĩnh nói, thật ra cô ấy rất thích nghe phát trực tiếp chương trình 18 +.

Không ai mặt dày hơn Cừ Tiểu Chiêu.

Ôn Túc An không muốn trả lời, cô đẩy điện thoại cho Lâm Tứ, "Anh trả lời giúp em đi."

Cô nhắm mắt nằm trong lòng anh, lúc này giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, Lâm Tứ cảm giác trong tim như có lông vũ vuốt v e, càng muốn cưng chiều Ôn Túc An.

Cuộc gọi thứ tư cuối cùng cũng được nối máy, Cừ Tiểu Chiêu vừa bắt đầu đã nói liên tục khiến Lâm Tứ bối rối, lúc này mới hiểu vì sao Ôn Túc An không muốn nghe máy.

"A lô? Ôn Túc An, cậu ở đâu rồi?!" Đầu dây bên kia cũng không có đáp lại, Cừ Tiểu Chiêu còn tưởng rằng điện thoại mất sóng.

Nửa giây sau, giọng nói trầm khàn từ tính của người đàn ông truyền đến: "Cô ấy đang ngủ."

Mẹ kiếp!

Cừ Tiểu Chiêu cảm thấy tai mình tê dại.

Cô ấy thực sự ghen tị với Ôn Túc An khi có một người bạn trai vừa đẹp trai mà giọng nói lại dễ nghe như vậy, không giống cô, lủi thủi một mình như goá phụ.

Vừa nghĩ tới liền cảm thấy khó chịu, bạn trai cô cũng không có, Ôn Túc An kia cũng không thể ngủ nướng như vậy.

"Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ, không phải nói muốn ra ngoài dạo phố sao."

Lâm Tứ cúi đầu hỏi Ôn Túc An: "Em có hẹn cùng Tiểu Chiêu đi chơi sao?"

Hôm qua có nghe Ôn Túc An nhắc đến, nhưng không biết cô hẹn mấy giờ.

Ôn Túc An nhỏ giọng dụi đầu vào cánh tay Lâm Tứ, "Mấy giờ rồi?"

Lâm Tứ nhìn rồi nói: "Chín giờ."

"Em hẹn 11 giờ, mặc kệ cô ấy đi."

Lâm Tứ còn chưa kịp nói chuyện, Cừ Tiểu Chiêu ở đầu dây bên kia đã nghe thấy Ôn Túc An nói lời phũ phàng rồi.

"Mẹ kiếp Ôn Túc An, cậu có ý gì, bây giờ đã chín giờ sáng mà còn nằm trên giường. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi đã trang điểm cẩn thận rồi, cậu mà dám ăn mặc lôi thôi đi gặp tôi thì tôi sẽ cho cậu biết tay."

Ôn Túc An không hề động đậy, thậm chí ôm Lâm Tứ ra vẻ ủy khuất bĩu môi, "Cậu ấy đang hung dữ với em kìa."

Đầu dây bên kia Cừ Tiểu Chiêu trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Còn chưa dứt lời, thanh âm Lâm Tứ lại truyền đến: "Cô nói chuyện nhỏ nhẹ một chút, sao lại hung dữ với cô ấy."

"..."

Hai mắt Cừ Tiểu Chiêu tối sầm lại, "Này, Lâm Tứ, anh đúng là bị yêu phi mê hoặc rồi."

Lâm Tứ cười cười, thanh âm cách xa một chút, "Cô ấy nói anh là hôn quân."

Giọng nói mềm mại của Ôn Túc An truyền đến, "Cậu ấy chỉ đang ghen tị thôi."

"..."

Rất tốt, hôm nay cô ấy sẽ tuyệt giao với Ôn Túc An!

——

"Tuyệt giao cái gì?"

Ôn Túc An sau khi trang điểm cẩn thận liền chạy đến nhà Chiêu Chiêu, kết quả cô ấy nói muốn tuyệt giao. Ôn Túc An không chỉ không hoảng hốt, ngược lại không biết xấu hổ ném ra một câu.

Cừ Tiểu Chiêu chán ghét nhìn cô, "Ở cùng với Lâm Tứ lâu quá nên lây nhiễm thói mặt dày rồi à?"

Ôn Túc An khó hiểu lắc đầu, "Không phải, đây là tình thú giữa những người yêu nhau, cậu không hiểu đâu."

“…” Cừ Tiểu Chiêu mặt không đổi sắc, “Cậu đừng k1ch thích tôi, coi chừng tôi đánh cậu thật đấy.”

Ôn Túc An cười ngặt nghẽo, nhào tới ôm hôn ngấu nghiến Cừ Tiểu Chiêu, khiến Cừ Tiểu Chiêu phải liên tục hét: "Không được dùng cái miệng hôn đàn ông đến hôn tôi."

Ầm ĩ hồi lâu cuối cùng cũng đi ra ngoài, vừa vặn là buổi trưa, hai người đặt chỗ ở một nhà hàng, sau đó trong thời gian chờ đợi thì xếp hàng mua trà sữa.

Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến lượt họ.

Khẩu vị đồ ăn của Vụ Thành tương đối đậm đà, đa phần là món cay, Ôn Túc An và Cừ Tiểu Chiêu không phải người Vụ Thành, lần đầu đến Vụ Thành chưa quen mùi vị ở đây, sau nhiều năm thì trình độ ăn cay đã tăng lên rất nhiều.

Hai người vừa ăn lẩu vừa trò chuyện.

"Vậy là cậu với Lâm Tứ giờ sống chung với nhau rồi?"

"Đại khái là vậy."

Thực ra hai người cũng chưa từng nghiêm túc đề cập đến chuyện sống chung, nếu thật sự tính toán thì trước khi xác định quan hệ yêu đương hai người cũng đã ở chung rồi, trước kia một tuần vài ba lần, bây giờ thì Lâm Tứ gần như ngủ luôn ở nhà cô.

Cừ Tiểu Chiêu nghe xong, cẩn thận hỏi: “Vậy tiền nhà do cậu trả sao?”

Ôn Túc An biết cô ấy đang lo lắng điều gì, Cừ Tiểu Chiêu chỉ lo cô sẽ chịu thiệt.

"Anh ấy không đề cập gì đến tiền thuê nhà cả."

Nói xong lời này, sắc mặt Cừ Tiểu Chiêu thay đổi.

Ngay sau đó Ôn Túc An nói: "Nhưng anh ấy đưa cho tôi một tấm thẻ."

Cừ Tiểu Chiêu sửng sốt, "Bao nhiêu?"

Ôn Túc An đưa tay.

"Sáu nghìn?!"

Ôn Túc An trợn mắt, "Sáu chữ số."

“Mẹ kiếp!” Cừ Tiểu Chiêu kích động, “Anh ta có ý gì, tại sao lại cho cậu nhiều tiền như vậy, muốn bao nuôi cậu hả?”

“Tôi mà còn cần người bao nuôi à?” Ôn Túc An cười nói: “Anh ấy nói số tiền này dùng cho sinh hoạt hàng ngày của gia đình, tùy ý tôi sử dụng, phỏng chừng tiền thuê nhà cũng bao gồm trong đó."

Cừ Tiểu Chiêu nghe xong suy nghĩ một chút, Ôn Túc An vốn tưởng rằng bạn mình sẽ khen Lâm Tứ chu đáo, nhưng người này lại nói: "Này, Lâm Tứ có vẻ rất có tiền, cậu nên nắm chặt một chút."

"..." Ôn Túc An không nói nên lời.

Cô vẫn nhớ như in nỗi lo lắng của Cừ Tiểu Chiêu khi mới biết bọn họ ở cùng nhau, đơn giản chỉ là lo lắng Lâm Tứ có thể điều kiện kinh tế không tốt lắm, tuổi này của bọn họ cũng không phải chỉ biết yêu đương không nhìn hiện thực, đến tuổi này, nếu thật sự muốn nghiêm túc phát triển nhất định phải cân nhắc một ít nhân tố hiện thực, Cừ Tiểu Chiêu sợ Ôn Túc An lại gặp người không xứng vì vậy lo lắng là không sai.

Kết quả là khi biết người ta cho nhiều tiền như vậy, thái độ của cô ấy lập tức thay đổi.

“Tôi nói thật đấy, nếu anh ta có thể không chớp mắt đưa cho cậu hơn 100.000 tệ, điều đó nhất định chứng tỏ tài sản của anh ấy không ít, hơn nữa anh ấy còn là người địa phương, biết đâu còn có nhà cửa..."

Ôn Túc An đang nhúng thịt bò, lần lượt đáp lại, cô không phải không thích lời Cừ Tiểu Chiêu nói, nếu như thân phận thay đổi, Cừ Tiểu Chiêu cũng có bạn trai, nhất định sẽ khiến cô chú ý đến chuyện này nhiều hơn. Cô không cảm thấy phiền.

Tuy nhiên, tiền đề để xem xét các yếu tố này là phải có mục tiêu kết hôn và xây dựng gia đình, nhưng liệu họ có thể tiến đến bước kết hôn hay không?

Nghĩ đến hai chữ kết hôn, Ôn Túc An liền sợ hãi.

Cô bây giờ chỉ muốn yêu đương với Lâm Tứ, kết hôn thì quá xa vời.

Nói xong chuyện của cô và Lâm Tứ, Ôn Túc An lại nhớ tới một vấn đề khác, hỏi Cừ Tiểu Chiêu: “Liên Nhụy đã về Trung Quốc rồi phải không?”

Cừ Tiểu Chiêu khựng lại một lúc mới ngước mắt lên.

"Làm sao vậy? Cậu không biết à?"

Cừ Tiểu Chiêu nhún vai, hờ hững nói: "Tôi không có thông tin liên lạc của anh ta, làm sao biết được."

Cừ Tiểu Chiêu giả vờ bình tĩnh, nhưng Ôn Túc An vẫn nhìn ra cô ấy đang ngẩn người.

Liên Nhụy là bạn trai cũ của Cừ Tiểu Chiêu, cả hai bắt đầu hẹn hò cùng thời với Ôn Túc An và Cố Chính, nhưng đến năm thứ ba thì chia tay. Liên Nhụy và Cừ Tiểu Chiêu đều là người có chí hướng sự nghiệp rất mạnh, hai người vì công việc mà thường ở hai nơi, cuối cùng tình cảm ngày càng lạnh nhạt, thời gian trôi qua, mâu thuẫn ngày càng nhiều, cuối cùng đi đến bước chia tay.

Nhưng Ôn Túc An có thể nhìn ra, Cừ Tiểu Chiêu là thật tâm thích Liên Nhụy, mấy năm gần đây cũng chưa từng quên Liên Nhụy, mặc dù nói là đi hộp đêm tìm đàn ông chơi cho vui, nhưng thực tế chỉ là cô ấy mạnh miệng, chưa từng dây dưa với người nào.

Ôn Túc An muốn giúp cô ấy, nhưng lại không chắc Liên Nhụy có còn tình cảm với Cừ Tiểu Chiêu hay không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn định phó mặc mọi chuyện cho số phận, người có duyên nợ thì dù cách xa đến mấy cuối cùng vẫn về bên nhau.

Sau khi ăn trưa, Ôn Túc An và Cừ Tiểu Chiêu dành cả buổi chiều ở trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ, Cừ Tiểu Chiêu thậm chí còn xài hết thẻ tín dụng, Ôn Túc An rất sợ hãi, không biết có phải vì nghe tin Liên Nhuỵ về nước nên cô ấy bị k1ch thích hay không.

Mua sắm xong còn định đi xem phim nhưng công ty của Cừ Tiểu Chiêu gọi cô ấy về tăng ca. Cừ Tiểu Chiêu tham công tiếc việc nên đành phải bỏ rơi chị em tốt để chạy đến công ty.

Cừ Tiểu Chiêu đi rồi, phim còn chưa xem, Ôn Túc An ở một mình có chút buồn chán, vừa lúc Lâm Tứ nhắn tin hỏi khi nào xong để anh đến đón.

Ôn Túc An trực tiếp gọi điện thoại.

"Ừ?"

"Anh có bận không?"

"Hiện tại không bận, em có chuyện gì sao?"

Ôn Túc An nhìn hai tấm vé xem phim, "Vậy anh có muốn đi xem phim không, Chiêu Chiêu có việc gấp nên về công ty rồi."

“À” Lâm Tứ kỳ quái nói: “Cô ấy không đi được thì để anh đến xem phim với em.”

"Mà thôi, để em tìm một tiểu thịt tươi vào xem phim với em được rồi, ở đây nhiều soái ca lắm, không phiền anh chạy đến."

"Ôn Túc An, em ngứa đòn đúng không, chờ một chút, anh lập tức chạy tới."

Ôn Túc An vui vẻ hơn rất nhiều, cẩn thận nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên cô và Lâm Tứ xem phim.

Buổi hẹn hò của các bạn trẻ đều là ăn uống, mua sắm và xem phim. Hai người chuyện gì cũng đã làm qua, nhưng xem phim thì đây là lần đầu.

——

Gần đây trong cửa hàng có thêm một người học việc, người này thông minh, học hỏi nhanh, giúp đỡ Lâm Tứ rất nhiều nên anh mới yên tâm giao cửa hàng cho Lương Hạnh, tự mình đi hẹn hò.

Nhưng cũng vì vậy mà ngày nào anh cũng bị Lương Hạnh mắng nhiếc như một gã đàn ông trọng sắc quên bạn.

Thấy Lâm Tứ lại định bỏ đi, Lương Hạnh thở dài hát một bài: "Dù sao anh ấy cũng không thấy khó chịu, chỉ cần anh ấy rảnh rỗi, anh ấy sẽ không quan tâm đ ến cảm xúc của tôi, nếu không còn đường lui thì tại sao không buông tay..."

Lâm Tứ bị giọng ca của cậu ta lấn át, đá Lương Hạnh một cước, "Rảnh rỗi thì tìm bạn gái đi, đừng có cả ngày bám lấy tôi, gay chết đi được."

Lương Hạnh ngẩng đầu, giống như một nàng dâu nhỏ, tế nhị nói: "Nhưng mà, anh rõ ràng nói yêu tôi nhất."

Lâm Tứ sắp nôn rồi.

Đến rạp chiếu phim đã là nửa tiếng sau, cuối tuần đông người, lại trùng hợp với việc công chiếu một bộ phim về đề tài ăn khách nên lúc này rạp đã chật kín người.

Lâm Tứ không tìm thấy Ôn Túc An, liền gọi điện thoại cho cô.

"Anh trai..."

Sau lưng truyền đến một giọng nói, Lâm Tứ quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái xa lạ, nhìn thoáng qua liền biết mục đích của đối phương.

"Làm quen được không, em chỉ..."

"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."

Lâm Tứ lạnh giọng từ chối, cô gái sững người một lúc, nói xin lỗi rồi bỏ đi.

Tiếng bíp bíp còn chưa dứt đã tự động cúp máy, Lâm Tứ cau mày gửi tin nhắn cho Ôn Túc An, hỏi cô đang ở đâu.

Lâm Tứ đi qua quầy bán vé, nhìn xung quanh, ước chừng một phút sau, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở khu vực nghỉ chân.

"Chị nhìn này, thiết bị có chút chậm, đừng chờ, lên trước một chút..."

"Ồ, để tôi xem..."

"Đúng rồi, nhấn đi!"

"Đúng rồi, chị, chị thật lợi hại..."

Ôn Túc An vén tóc ra sau, mím môi cười, được cậu trai trẻ này khen khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Anh chàng kia híp mắt cười, "Chị gái không chỉ xinh đẹp mà còn chơi game giỏi nữa, thật sự rất lợi hại."

Ôn Túc An được khen đến hoa cả mắt, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Không giỏi đến vậy đâu."

Lời vừa dứt, sau đầu truyền đến một trận cười lạnh, Ôn Túc An ngẩn ra.

Hai giây sau, cô quay đầu lại một cách máy móc.

Gương mặt lạnh lùng hiện lên, Lâm Tứ nhìn cô cười nửa miệng, giọng điệu lạnh lùng.

"Em yêu thật lợi hại, người xa lạ cũng dám thân thiết."

Ôn Túc An: "..."