Dù cho có ngã chết
tôi cũng phải nhảy xuống tàu, cho dù ngã chết tôi cũng không muốn Thuần
Hy phải khó nhọc đuổi theo đoàn tàu nữa, cho dù tôi có ngã chết cũng
không muốn xa Thuần Hy nữa, dù tôi có ngã chết cũng muốn được ở bên
ThuầnHy... >_
Thế nhưng, tôi không ngã chết, mà tôi rơi vào vòng tay ấm áp và dịu dàng của Thuần
Hy, bình an vô sự.......
Thuần Hy nhìn tôi, qua màn mưa cánh hoa bay lượn, nhìn tôi rất yêu thương....
Tôi cũng nhìn anh, đờ đẫn nhìn anh. Sau đó, không hề có điềm báo trước, nước mắt rưng rưng tuôn trào.
Ghét quá, Quách Tiễn Ni, mi khóc cái gì? Nước mắt đáng ghét, không được ta
cho phép mà cứ chạy ra ngoài như sợ ai ưanh cướp để làm gì? Mi chặn lấy
tầm nhìn của ta, hại ta không nhìn rõ bóng phản chiếu ngốc nghếch trong
đôi đồng tò của Thuần Hy, hại ta không nhìn thấy đôi mắt sâu như hổ nước của anh, hại ta không nhìn thấy gương mặt tuấn tú khiến ta ngày đêm
mong nhớ kia....
Gương mặt Thuần Hy! Sao trên mặt anh lại có nhiều vết thương thế kia?
Hu hu- không phải chứ? Vì đỡ lấy tôi mà anh lăn xuống bên đường ray và bị
thương nhiều thế sao? Tôi thú nhận dạo này ăn hơi nhiều một tí, nhưng
thực sự cũng không đến nỗi đè anh ra nông nỗi này đấy chứ, hơn nữa, hơn
nữa, tôi cũng đâu có đè lên mặt anh.
Nhất định là Tú Triết! Nhất
định là do Tú Triết đã tạo ra sau trận mưa đấm đá để “dạy dỗ” anh. Tú
Triết đáng ghét, sao anh lại hạ thủ với bạn thân nặng đến thế? Vả lại
anh đánh lên người thì còn được, tại sao cứ đánh lên mặt người ta?
“Hu hu- ... .Thuần Hy, Thuần Hy, chắc anh đau lắm đúng không? Hu hu hu....”
Tôi sờ lên vết thương của anh, đau lòng vô cùng. Anh bị thương nhiều như thế, còn
liều mạng chạy đuổi theo tàu hỏa xa như vậy, lúc nãy còn cố gắng đỡ lấy tôi, bây giờ
chắc chắn là ngoại thương thêm nội thương rồi, hu hu huh u.... Thuần Hy đáng thương
của em
“Mặc kệ đi, nghe anh nói đã” Anh mỉm cười nắm lấy tay tôi
“Hu hu hu.... ... Thuần Hy.... ... ”Tôi vừa rơi nước mắt vừa cố gắng nặn ra một nụ cười
không giống nụ cười nhất để đáp lại anh.... ......... *AQA*
“Anh thích em! Ị Ị” cánh tay Thuần Hy ôm lấy tôi đột ngột siết mạnh, cơ thể tôi theo đà
ngã vào lòng anh. Kế tiếp, đôi môi của Thuần Hy đã áp xuống môi tôi.... ...... .....
Anh thích em.... Anh thích em.... Anh thích em.... Anh thích em....
Trong tích tắc, thế giới của tôi bị ba chữ này tràn ngập, tất cả không khí,
thời gian, tất cả âm thanh, ánh nắng, tất cả gene và nguyên tố đều tràn ngập ba chữ này, trong mỗi chữ đều tung bay niềm hạnh phúc, hạnh phúc
tràn trề, hạnh phúc xoay chuyển....
Nụ hôn tỏ tình của ác quỷ.
Chúng tôi đã ôm và hôn nhau tràn đầy tình yêu như thế ở ga tàu, như thể cả thế giới
chỉ còn lại hai chúng tôi. Mọi người há mồm ươn mắt nhìn đăm đăm nhưng chúng tôi
hoàn toàn phớt lờ. Nếu không vì không thấy quay phim và đạo diễn, hẳn tất cả đều cho
rằng chúng tôi đang quay một bộ phim tình cảm kinh điển.... ......... ~*.*~
Đến khi tỉnh dậy trên đám mây hạnh phúc cực lớn và quay mặt về mặt đất, tôi mới phát hiện ra Tịnh Mỹ và Tú Triết nãy giờ đứng phía sau và mỉm cười
nhìn chúng tôi. *
Tôi và Thuần Hy hoảng hốt, lập cập đứng dậy.
“0_0, Tịnh Mỹ! Tú Triết!” Mặt tôi nóng bừng bừng, tất cả hành động của chúng tôi lúc nãy họ nhất định đã nhìn thấy rất rõ.
“Tú Triết...” Là tiếng của Thuần Hy, anh tiến đến gần Tú Triết, hình như vẫn còn chút chút ngượng ngập.
ồ, gương mặt anh hình như cũng đỏ lên rồi, do đám vết thương bầm tím che đi nên không lộ rõ thôi.
“Có chuyện gì à?” vẻ mặt Tú Triết cũng ưở nên thiếu tự nhiên. Không hồ là
anh em tốt của nhau, đến kiểu mật này cũng giống nhau y hệt.
“Xin lỗi....” Thuần Hy dường như phải cố gắng mới thốt ra hai chữ vô cùng đơn giản này ra khỏi họng.
Sắc mặt Tú Triết lập tức thay đổi, anh chồm đến túm cổ áo Thuần Hy, nhìn
thẳng vào mắt Thuần Hy nói từng chữ từng câu: "Tớ đã bảo với cậu, đừng
nói hai chữ đó với tớ, đặc biệt là không được phép nói với Tiễn Ni!'
“0_0” Tú Triết! Thuần Hy!” Bọn họ chắc không đánh nhau đấy chứ? Tôi đứng lên, định tiến đến ngăn lại, thì Tịnh Mỹ đứng sau đã nắm lấy cánh tay tôi.
“Đừng đến đó” Trên mặt Tịnh Mỹ xuất hiện một nét cười kì lạ.
“Tại sao? Họ sắp đánh nhau rồi kìa.” Tịnh Mỹ không phải đến để xem kịch vui đấy chứ?
“~^.^~ yên tâm đi, không đánh nhau được đâu!” Sao nó nói vẻ chắc chắn thế? Có
điều nếu Tịnh Mỹ đã nói thế, nhất định là có lý của nó, dù sao nó cũng
là quân sư của tôi, tôi chỉ cần nghe theo là chắc chắn không sai!
“(>_
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tú Triết thô lỗ như
thế, giống hệt một chú sư tử đang nổi giận. Tôi cứ ngỡ anh chỉ biết khóc to lên như một đứa trẻ thôi chứ A_A
"Hôm nay tớ nói những lời này với cậu, cậu nên nhớ hết, không được quên bất cứ chỗ
nào. Cậu và Tiễn Ni.... ... Cậu và Tiễn Ni sau này nếu có chút nào dám không hạnh phúc, tớ
quyết không tha cho cậu!' Tú Triết vừa nói, vừa hua nắm đấm trước mặt Thuần Hy.
>_
“Cậu đang nói với ai thế hả? Tú Triết!”
Tay trái của Thuần Hy giữ lấy nắm đấm của Tú Triết một cách vững vàng, khóe môi xuất hiện một nụ cười tự tin. Woa! Động tác và vẻ mặt đó đẹp không
chê vào đâu được.
“Kim Thuần Hy này là ai, Lý Tú Triết cậu chẳng phải là người rõ nhất sao?”
Thuần Hy -vừa nói, cũng ^/ừa huơ nắm đấm đến trước mặt Tú Triết. Tú ưiết kịp
thời đưa tay ra, giữ chặt lấy nắm đấm đó. Hai người giữ tư thế đó một
lúc lâu, không hề đụng đậy, thật lâu....
“A_A Tịnh Mỹ, họ giữ tư thế đó lâu quá rồi, rốt cuộc đang làm gì vậy? Chắc không phải hóa thạch rồi chứ?”
Đúng vào lúc tôi định tiến lên xác nhận điều đó, thì Tú Triết đẩy tay Thuần
Hy ra, hất tóc tỏ vẻ rất lạnh lùng, sau đó quay người bỏ đi.
“Tú Triết!” Thuần Hy gọi theo.
Tú Triết không quay đầu, đến bước chân cũng không hề chậm lại.
“Cảm ơn cậu” Thuần Hy cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh như thế.
Tú Triết dừng lại, nhưng không quay lại. Anh đưa hai tay lên cao quá đầu,
tay phải co thành nắm đấm đụng vào lòng bàn tay trái một lúc, sau đó hai tay đút túi quần, sau đó bỏ đi.
Bắt đầu từ lúc nào, mà đến Tú
Triết cũng lạnh lùng như thế? chẳng nhẽ ở bên Thuần Hy lâu rồi, nên bị
truyền nhiễm sự lạnh lùng chăng?
Trước kia hình như tôi cũng có
nghe nói rằng tính cách của những người bạn thân sẽ ảnh hưởng lần nhau.
Vậy giữa tôi và Tịnh Mỹ thì giải thích thế nào? Con bé đó bây giờ môi
lúc một kì quặc.
Đúng rồi, Tịnh Mỹ, Thuần Hy sao biết được tớ ở đây, cậu đưa anh ấy đến à?"
“Tớ không biết, tớ chỉ gọi cho Tú Triết thôi, còn tại sao Thuần Hy biết thì cậu đi mà hỏi Tú Triết" Tịnh Mỹ cười với tôi rất ngọt ngào.
Như
thế có nghĩ là Tú Triết báo với Thuần Hy ư? Cảm ơn anh, Tú Triết đáng
yêu, ân tình và những món nợ ở kiếp này, em thật sự phải để đến kiếp sau mới báo đáp anh được..Lời hẹn ước kiếp sau, em tuyệt đối sẽ không quên
và càng không thể thất hứa. Anh nhất định phải đợi em, đợi em. ..
“Kim Thuần Hy, Tiễn Ni phải nhờ đến anh rồi!” Tịnh Mỹ đang nói cái quái gì
thế nhỉ? Nó tưởng mình là pà mẹ đang gả con gái đi hay sao?
Đồ ngốc Thuần Hy, thế mà còn gật đầu, đừng có bị người khác lợi dụng dễ dàng như thế chứ!
“Tiễn Ni, tớ đã bảo cậu nghĩ cho kĩ, đừng có bỏ cuộc sớm mà. Đây là người thứ 100 đó, nếu không cưa nổi thì tớ cũng đành bó tay bó chân thôi, đúng là mệt chết đi được. Thật không hiểu nổi, sao cậu lại đá người thứ 99 thật nhỉ?” Tịnh Mỹ thì thầm vào tai tôi.
Tịnh Mỹ nói câu này là có ý
gì? Sao tôi không hiểu gì cả? cái gì mà “ đá người thứ 99 thật” Tịnh Mỹ
càng lúc càng thâm nho, hay là tôi mỗi lúc một đần đi rồi? Tôi nhìn vào
gương mặt nó thật kĩ, sao mà nhìn dưới bất kì góc độ nào, vẻ mặt Tịnh Mỹ cũng biểu lộ một câu rất rõ ràng- chính xác, tớ đang gài bầy cậu đấy... .-O-
“Tớ đi đây! Bye ~ Bye ~” Tịnh Mỹ nói xong, bay đi như một cơn gió.
Con bé chết tiệt, lần nà cũng biến nhanh như thế, tôi còn nhiều câu chưa kịp hỏi mà.
“Em còn định ở đây bao lâu nữa?”
Thuần Hy tiến đến, chìa một tay ra với tôi.
Cái tên đáng ghét, lại khôi phục cái giọng điệu lạnh như băng rồi, thật
không thể ngờ Thuần Hy thâm tình dịu dàng lúc tỏ tình ban nãy chình là
anh! Tôi còn ngỡ anh sẽ nhiễm được một tí nhiệt tình của Tú Triết cơ,
xem ra điều đó mãi mãi chỉ là mơ ước thôi.
Tôi phớt lờ bàn tay
anh đưa ra, cứ để nó lơ lửng ở đó đi, dù sao mệt rồi thì anh cũng rút
lại thôi. A_A Tôi ngồi xuống trước bó hoa hồng to kia. Lúc nãy bị hành
hạ kinh khủng như thế, những bông hồng tuyệt đẹp đã tàn tạ, rơi vãi khắp nơi, bay đầy trên đất.
“Em đang làm gì vậy?” Anh đến gần tôi và cũng ngồi xuống, bàn tay đưa ra nãy giờ đặt lên vai tôi rất tự nhiên.
Tên gian xảo, cho tay nghỉ ngơi trên vai tôi đấy.
“Anh không thấy à? Em đang đếm mấy bông hoa này mà!”
“chúng ta cùng đếm nhé!”
Ôi, đây là lời của Thuần Hy nói ư? Theo lệ thường thì anh sẽ phải nói: “Đồ
ngốc, đếm cái gì? Anh nói cho em biết là được” mới đúng chứ.
Tôi
không kìm lòng được quay sang nhìn Thuần Hy, anh cũng đang mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như sắp nuốt mất tôi vậy... .Thuần Hy với vẻ như
thế, tôi nhất thời chưa quen được.
“Được thôi, tôi báo cho anh
biết, không đếm kĩ thì không được về đâu.” Tôi thuận thế dựa vào vai
anh, bắt đầu đếm từng bông từng bông.
“Một, hai, ba... .năm mươi một, năm mươi hai....” “Ngốc, bông này đã đếm rồi....”
“Hả? Đếm rồi à? Vậy không tính nữa... .Ây da, em đếm đến đâu rủi nhỉ?” “A-A Năm mười hai” “Anh chắc chắn thế à?”
"Không được, không được, để an toàn, chúng ta cứ đếm lại lần nữa đ
“Thuần Hy, anh sao thế? vẻ mặt sao đau khổ quá vậy? Đây mới là lần thứ ba mà”
(>•
Hừ hừ hừ, Kim Thuần Hy anh toi đời rồi, Quách Tiễn Ni này trình độ số học rất tệ, chỉ
e là đếm đến tối cũng không xong, anh cứ ở lại đây với em cho vui đi. he he, dựa
vào vai anh quả thực dễ chịu quá! Ha ha ha.... ..... ha ha ha