Trong vô thức, tôi đã hẹn hò với Tú Triết có đến nửa năm rồi.
Cuộc sống trong nửa năm ấy... xin lỗi... cho tôi ổn định tâm ừạng một tí
nhé... chỉ có thể hình dung bằng hai từ - KỲ TÍCH! =*>_
Cái tên Tú Triết ấy, thật không hiểu cậu ta rốt cuộc được làm bằng gì, mà
mỗi ngày đều đầy ắp hào hứng và tò mò như ngày đầu tiên quen nhau, như
thế mãi mãi không biết mệt là gì...
Vả lại, sức sống của cậu ta
quả giống như đã được tuôn trào sau hơn mười năm tích lũy vậy, ngày nào
cũng lái chiếc xe đua hào nhoáng chở tôi đi lung tung các nơi, chơi đến
sáng hôm sau cũng không biết mệt là gì.
Tuy ở bên Tú Triết đôi khi cũng thấy hơi phiền phức, phần lớn thời gian thấy rất mệt, nhưng nói chung vẫn là rất vui...
Hình như, tôi cũng... dần dần... thích cậu ấy hơn, là sự yêu thích từ tận đáy lòng, thật sự...
Hi vọng là, có thể quên đi người nào đó, rất mong muốn thế...
Tú Triết, chúng ta cùng cố lên nhé!!! p((^-^)q
ừ, cùng cố lên nào!!! Hi hi-!!!
Nói đến cố gắng thì kỳ thi đại học năm nay đã đến gần lắm rồi. Tú Triết
cũng phải đi thi, mà hình như chẳng thấy lo lắng chút nào, ngày nào cũng đeo bám lấy tôi, hình như tôi là môn học duy nhất của cậu ấy thì phải!
Đương nhiên, nếu như tôi là đề thi đại học, thì cậu ấy tuyệt đối, tuyệt đối,
tuyệt đối sẽ là thủ khoa kì thi năm nay!!! Tiếc là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không - thể - nào!!!
Haizzzzz! Tú Triết này ấy à, đúng là khiến người ta lo lắng...
“Tiễn Ni, Tiễn Ni, sao em lại than vắn thở dài thế? Giống như một bà lão già khù đế ấy!” Tú Triết chẳng biết lúc nào đã nhảy ra.
=.= Cái gì mà “bà già khù đế”? Tôi ghét nhất là bị gọi “bà già” đấy. “Em giống bà già chỗ nào hả?”
“Mỗi lần em buồn phiền là chau mày ủ dột; mà hể em chau mày thì trên trán sẽ có nếp nhăn. Nếu nếp nhăn mỗi lúc một sâu, không mất đi nữa, thì em
chẳng biến thành bà già đó thôi?” Tú Triết chóp đôi mắt to, nói với tôi
một cách nghiêm túc.
Ghét quá, tôi vì ai mới phải than vắn thở
dài như bà già thế này chứ? Cậu ta là đương sự mà còn làm ra vẻ vô tội - ngây thơ - chả biết gì!
“Tiễn Ni, Tiễn Ni, anh có một đề nghị rất hay, em có muốn nghe không?”
“Ngày nào mà anh chẳng có 'đề nghị rất hay chứ', có lần nào em được chọn không nghe đâu?”
“Tiễn Ni, hôm thi đại học, chúng ta đi du lịch được không?”
Cái gì? Tên này có bị đần không, mất công tôi còn ngồi lo lắng xem cậu ta
có thể đậu đại học được không, thế mà đến thi đại học cậu ta cũng không
tham gia.
“Không được, anh bắt buộc phải thi đại học!”
“Tại saooo? Tại sao anh lại phải thi đại học chứ???”
Tại sao? Tại sao!!! Tại sao Tú Triết lại có nhiều cái 'tại sao" thế chứ?
“Bởi vì... bởi vì nếu anh không thi đại học thì sẽ không vào đại học được.”
Tất nhiên, với thành tích của Tú Triết, nếu có thi cũng chưa chắc đậu đại
học được. Đó không phải do tôi nói bậy nói bạ, mà gần đâybiết được một
tin tình báo rất quan trọng:
Thực ra, “bảo bối của trường” Cao
trung Sâm Vĩnh luôn có hai người, một người là thiếu niên thiên tài Kim
Thuần Hy sau khi vào trường đã cho kẻ đứng hạng hai hít khói dài dài
trong tuyệt vọng, người khác lại là Lý Tú Triết, thành tích kém đến nỗi
người đứng thứ hai từ dưới đếm lên cũng cách cậu ấy một khoảng rất xa,
tên hai người luôn xuất hiện cùng lúc, một đầu
một đuôi, vừa “điền” đầy một bảng “thành tích học tập của học sinh trường Cao trung Sâm Vĩnh”.
Vả lại, toàn trường Sâm Vĩnh ai mà chẳng biết thiếu gia Lý Tú Triết tham
gia thi thì luôn tùy hứng, nếu nhất thời vui vẻ tham gia thì cũng thường xuyên không ghi tên mà nộp luôn bài thi.
Có điều, dù là thế thì
anh cũng không kiêu căng đến mức thi đại học mà cũng bỏ chứ? =.= "He he, điểm này thì Tiễn Ni không cần phải lo đâu, bố anh đã nói, anh muốn vào trường đại học nào cũng được, chỉ một cuộc điện thoại là bố anh có thể
giúp anh rồi. Còn về việc thi,
Cũng may Thuần Hy không thế, bác trai bác gái tuy ngoài mặt tỏ ra thản
nhiên, nhưng sự giáo dục của họ cũng khá nghiêm khắc, chí ít chuyện dung túng thế này chưa bao giờ xảy ra.
Thực ra thì, đã lâu lắm tôi
không nhìn thấy Thuần Hy, hình như trong nửa năm quen Tú Triết, cũng
hiếm khi “tình cờ gặp gỡ”, mà mỗi lần đều ngượng ngùng chào vội nhau một câu rồi đi lướt qua nhau. Thuần Hy năm nay cũng thi đại học, bây giờ
chắc đang căng thẳng ôn tập, thực ra anh ấy không ôn tập cũng thi đậu
mà, không giống Tú Triết...
Lạ thật, sao tôi lại quan tâm đến
Thuần Hy rồi? Chẳng phải tôi đã chúc phúc cho anh và Thôi Anh Ái rồi đó
sao? Chẳng phải tôi đã quyết định quên hết mọi ký ức đau khổ trước đây
rồi sao?
Quách Tiễn Ni, mi là bạn gái của Tú Triết, chỉ nên quan
tâm đến Tú Triết thôi, biết chưa? Nhưng, nhưng mà hình như lâu lắm rồi
cũng chưa nhìn thấy mụ phù thủy kia đâu...
"Tiễn Ni, Tiễn Ni? Sao em lại thẫn thờ nữa rồi? Gần đây hình như em ngày càng thích t
Tú Triết đưa năm ngón tay ra lắc lắc trước mặt tôi.
Thẫn thờ? Càng ngày càng? Không phải đâu, sao tôi không biết chứ...
“Tiễn Ni, có phải em rất hâm mộ anh không? Vậy thì thế này, đợi năm sau em
thi đại học, anh sẽ nói với bố một tiếng, để ông gọi điện thoại sắp xếp
giúp em nhé?”
“Thật không? Yêu cầu này mà bố anh cũng đồng ý à?”
Tôi không dám bảo đảm lực học của mình có thể đậu được đại học, nếu ai đó có thể giúp tôi sắp xếp ổn thì hay quá rồi.
“Tất nhiên, bố anh chắc chắn sẽ đồng ý mà. Vì bố anh cũng là bố của Tiễn Ni mà!”
Xì-, tôi đồng ý nhận bố cậu làm bố mình hổi nào, tuy rằng bây giờ tôi là bạn gái của cậu ta thật đấy, nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ =.=. Nếu như
vậy thì bố của 98 anh bạn trai trước đây của tôi, tôi đã nhận là bố luôn rồi, lại thêm bố anh và bố tôi nữa, thành ra tôi có một trăm ông bố,
khoa trương quá!
“Nhưng mà, dù bố anh giúp em được, thì anh cũng nên thi đại học cho ra dáng chứ?”
"He he, trước kia khi chưa quen em thì anh còn chần chừ không biết có nên
thi hay không, nhưng hiện giờ anh hoàn toàn có thể xác định: không -
tham- gia!
“Tại sao? ?_?” Tôi hỏi một câu với vẻ ngốc nghếch.
“Vì em đó-! Vì cảm thấy thời gian ở bên em không đủ, lúc nào cũng thấy
thiếu, nên mới tận dụng thời gian thi, để được ở bên em thêm mấy ngày
nữa!”
Ghét thật! Cái tên đáng ghét! Tại sao cứ nói những lời
khiến tôi cảm động muốn khóc chứ? Có phải anh ấy cố ý không? Anh thật sự thích thấy em khóc lắm sao?
“Tiễn Ni, hôm thi đại học chúng ta đi du lịch nhé?”
Trước khi nước mắt tôi rơi ra, Tú Triết đã thốt ra một câu cứu mạng tôi, khiến nước mắt tôi lại bị chặn đứng.
“Được!!!” Lần này tôi nhận lời nhanh chóng đến độ bản thân tôi cũng thấy kinh ng