Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 126: Truyện cổ tích

"Tiễn Ni, dậy mau đi, sắp muộn rồi!". Sáng sớm hôm sau, tiếng bố tôi lại vang lên rất đúng giờ.

"zzZZzz... Ôi... không mà... zzZZzz... Con vẫn muốn ngủ..." Đầu đau quá~, như thể có thứ gì đó đang túm lấy đầu mà quay mòng mòng vậy, một vòng, hai vòng... Ư~, chắc chắn là do hôm qua ngủ muộn, mà lại còn ngủ không được ngon...

"Dậy mau đi con! Thuần Hy đang đợi con dưới nhà kìa! Con không nhẫn tâm bắt cậu ấy đợi chứ?"

"zzZZzz... zzZZzz..."

"Tiễn Ni à... Tiễn Ni!!!"

"Tiễn Ni, con sao vậy? Có phải thấy khó chịu không? Đầu đau lắm hả? Chúng ta đi bệnh viện nhé..." Bố tôi hốt hoảng vạch chăn ra, ôm tôi.

"Bố ơi!!!". Tôi ngồi phắt dậy, khư khư kéo chăn bọc lấy mình, "Lạnh quá~! Cho con ngủ nướng một tí có được không?"

"Thật là con không bệnh gì chứ?", Haizzz~, cha mẹ lớn tuổi nào cũng căng thẳng như bố sao?

Tôi đành phải lờ đờ rồi dậy, nhảy xuống giường, "Bố à, bố xem đây này!"

"Cái con bé này!" Bố tôi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tôi xỏ chân vào dép lệt xệt đi vào phòng tắm, "Bố cứ yên tâm ạ, con ấy à~, sức khỏe số một đó~! ~^O^~ He he!"

"Tiễn Ni, có phải con ghét đi học lắm không?"

"Vâng!". Tôi vừa đánh răng vừa ậm ừ trả lời.

"Vậy thì thôi đừng đi nữa, không sao đâu! Chỉ cần con vui thì thế nào cũng được!"

"Bố ơi, dạo này bố sao thế? Tự dưng yêu chiều con quá vậy?" Tôi súc miệng "ùng ục" rồi nhổ ra, " Không sợ chiều con quá rồi hư à? Bây giờ báo chí tivi đầu nói cưng chiều con cái quá sẽ gặp chuyện xấu đấy..."

"Không sợ, con gái của bố ngoan nhất!". Bố tôi cười khà khà.

"À, ồ~, con biết rồi nhé, bố đang giáo dục mềm mỏng chứ gì, đầu tiên là đối xử tốt với con, để con thấy có cảm giác tội lỗi, sau đó con sẽ tự giác đi học đúng giờ không cần ai nài nỉ, đúng không ạ? ^0^ Hì hì".

"Tiễn Ni..."

"Được rồi, từ nay về sau con bảo đảm không ngủ nướng nữa! Bố hài lòng chứ ạ?"

"Tiên Ni..."

"Bố ơi, con nói cho bố nghe một bí mật nhé...". Tôi xách túi, lấy một chiếc bánh mì rồi ghé sát tai bố,"

Đó là loài hoa mà tôi thích nhất~, rất khó mua, tôi vui quá, hehe. Thuần Hy đúng là có lòng, tôi chỉ nhắc đến có một lần duy nhất mà thôi.

“Ngốc!” Không thèm nhìn tôi, anh vừa lái xe vừa ném cho tôi một câu.

Ghét quá, sao lại gọi tôi là ngốc? Cũng may bổn tiểu thư đây đại từ đại bi, nể mặt chậu hoa này, hôm nay em tha thứ cho anh~, he he!

Ai ngờ đâu anh lại lạnh lùng bảo, “Ai nói hoa này tặng em?”

“Hả??? Tại sao không phải tặng em? Đây là hoa mà em thích nhất đó~, mà lại còn đặt trên ghế ngồi của em, tất nhiên là tặng em rồi!” Ghét quá!!!

“Tiểu thư Quách Tiễn Ni à, anh nghĩ em phải hiểu rõ hai điểm này trước đã: một là, xe này là của anh, hoa đặt đâu chả được, bao gồm cả ghế em đang ngồi; hai là, chỉ có em mới thích hoa lỗ băng à? Người khác không thể thích hay sao ? Pháp luật có quy định điều đó đâu?”

“…”, tức đến muốn nhất, nhưng tôi chẳng biết phản xạ thế nào.

“He~.” Anh lại khẽ cười.

“Kim Thuần Hy chết tiệt, anh cười gì hả? Không phải hoa tặng em thì thôi, một chậu hoa xấu xí, có gì hay ho đâu chứ, em đây chả thèm!!! Hứ~!!!”

Thuần Hy cười phá lên, “Em đúng là dễ lừa thật!”

“Là sao?”

“Anh cũng có bảo hoa này không phải để tặng em đâu!”

“Kim! Thuần! Hy! Anh học cách đùa em làm trò vui đúng không?!” Tôi tức giận co nắm đấm.

“Sao nào? Không cần à? Vậy anh ném nó đi!” Anh nhấc chậu hoa lên định ném ra ngoài cửa xe.

“Đừng!!!” Tôi vội vàng ôm chặt lấy nó, “Cho em! Đưa cho em!”

Cuối cùng anh buông tay ra, nở nụ cười ranh mãnh đắc ý, ^ ~ ^ Đồ điên! Đáng ghét! Đáng hận!!!

“Tại sao em lại thích loại cỏ dại này?” Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng lại là một câu hỏi vô cùng vớ vẩn.

“Nó không phải cỏ dại! Nó là hoa lỗ băng!”

“Tiểu thư mù văn hóa, nó vốn là cỏ dại mà, vốn chỉ là phế liệu thôi!”

Khoan đã, sao tôi lại có thêm biệt hiệu chết tiệt kia từ lúc nào vậy?

“Đừng gọi em là tiểu thư mù văn hóa! Dù sao em cũng thi đậu vào một trường nổi tiếng nhất nước - Đại học Tân Dương!” Nếu có râu thì tôi đã thổi phù phù cho nó bay lên rồi! Cứ trừng mắt nhìn trước đã!

Nhưng anh nói vẫn như băm bổ, “Phải rồi, em lợi hại thật đấy! ‘Trình copy’ vô cùng lợi hại!”

“p(>o

Anh đảo tay lái một cách thuần thục, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!”

“Tại sao lại thích hoa lỗ băng à? Rất đơn giản, vì ý nghĩa của nó là tình mẹ. Em nhìn nó sẽ nhớ đến mẹ, vả lại lúc mẹ em còn sống cũng rất thích loài hoa này.” Hu, nhớ mẹ quá đi mất, nhớ lắm nhớ lắm, nhất là dạo này…

“…”

“Thuần Hy, anh có thích hoa lỗ băng không?”

“…” Đáng ghét, lại giả câm rồi. = =

“Hứ~, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là anh không thích rồi, lúc nãy anh còn định ném nó đi! Chắc chắn anh cũng chê nó tầm thường như đại đa số…”

“Anh thích!” Anh đột ngột ngắt lời tôi vẻ kiên quyết.

“O.O Thật không?”

“Thật!”

HOHO, thật à! ~^o^~ Ha ha, la la la~, tâm trạng tôi thoáng chốc trở nên phấn chấn vô hạn, “Vì em thích, nên anh cũng thích, đúng không?”

“Đúng là tự sướng! Anh thích nó là vì một câu chuyện cổ tích.”

“Truyện cổ tích? Ôi chao, em thích nghe truyện cổ tích nhất đó! Thuần Hy, anh kể nhanh nhanh cho em nghe đi!”

“Không kể!” Anh lại bắt đầu làm ra vẻ lạnh lùng rồi! Chịu không nổi!

“Kể đi mà, người ta muốn nghe mà, anh kể chuyện chắc hẳn là hay lắm, Thuần Hy, Tiểu Hy, Hy Hy…” Tôi kéo cánh tay anh, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu làm nũng của mình.

“-_-^ Buông tay ra!!! Đâm xe thì em chịu nhé?” Chiêu này quả là hữu hiệu, he he!

“Vậy anh kể nhanh đi!”

“Nghe cho rõ, không lặp lại lần hai!”

“Ừ!!!” Tôi chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa như một cô bé con ngoan ngoãn trong vườn trẻ.

“Cô bé Alice và ông nội sống trong một thị trấn nhỏ ven bờ biển…”

“Woa! Thị trấn nhỏ ven bờ biển? Lãng mạn quá, Thuần Hy, chúng ta sau này cũng đến đó được không?”

“Không được xen vào!” Thuần Hy lườm tôi một cái.

“Ông cô là một nhà nghệ thuật, đi qua rất nhiều nơi, thường xuyên làm mộ số vật thủ công mỹ nghệ, lúc rảnh rỗi còn vẽ tranh…”

Tôi chặn tay lên ngực, “O.O Woa! Ông cô ấy sống lãng mạn quá, vừa đi du lịch vừa là nhà nghệ thuật, lại còn vẽ tranh nữa, đúng là chưa bao giờ thấy một ông già nào biết hưởng thụ cuộc sống như thế! Em cũng muốn sống như vậy…”

“Quách! Tiễn! Ni!” Anh phanh xe đột ngột, khiến tôi giật nảy mình! T^T Hu hu hu~, đầu đau mắt hoa…

Tôi đành phải đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng, “Được, được, được! Em thề không xen vào nữa!”

“Mỗi buổi tối, Alice đều nghe ông cô kể những câu chuyện về các chuyến đi. Cô nói, khi lớn lên cô cũng muốn học theo ông làm hai việc, một là đi du lịch khắp mọi nơi, hai là ở trong một ngôi nhà ven biển. Ông cô cười bảo, còn một chuyện nữa, cô bắt buộc phải làm, đó chính là – mong muốn cô có thể làm một việc khiến thế giới này trở nên đẹp đẽ hơn. Cô nhận lời ông mình nhưng cô không biết phải làm gì mới có thể khiến thế giới này trở nên đẹp hơn….”

“Woa!!!!!!!!! Em cũng muốn làm việc thứ ba đó! Xem ra, em và Alice đúng là tâm linh tương thông, không chừng cô ấy là kiếp trước của em cũng nên, he he. Có điều, việc thứ ba là gì nhỉ? Một việc khiến thế giới này đẹp hơn? Việc mà khiến thế giới này trở nên đẹp hơn ư? Một việc ý nghĩa thật vĩ đại, có điều hình như là rất khó…”

“-_-…” Sao thế này? Tự dưng đang yên đang lành lại giả câm rồi???

“Thuần Hy, sao anh không nói gì nữa? Chưa kể xong mà.” Tôi đành lên tiếng nhắc.

“…” Choáng! Chắc chắn là do ban nãy tôi lỡ dại xen vào, nên anh tức giận rồi…

“Thuần Hy, xin lỗi mà, em sai rồi! Em thề với anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không xen vào nữa! Anh kể tiếp đi mà!” Tôi bịt lấy miệng một cách vô cùng tự giác.

“Alice mỗi ngày một trưởng thành. Cô bắt đầu đi du lịch khắp mọi nơi. Những bờ biển nhiệt đới, những vùng núi cao tuyết phủ trắng xóa, những khu rừng sâu và sa mạc…”

“Cuối cùng cô quay trở lại ngôi nhà nhỏ ven biển, cuộc sống ở đó rất vui vẻ, nhưng Alice ngày nào cũng nghĩ đến việc thứ ba mà cô đã nhận lời với ông mình. Rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn?”

“Đông đi, xuân đến, Alice phát hiện ra, những hạt mầm lỗ băng mà năm ngoái cô vô tình trồng trong vườn, đều đã nở ra những bông hoa rất đẹp.”

“Cô trèo lên đỉnh núi, nhìn thấy một bên sườn núi cũng nở đầy hoa lỗ băng màu xanh, màu tím, màu đỏ. Cô nghĩ, đây chắc chắn là do công lao của gió và chim. Thế là trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.”

“Mùa hè năm ấy, cô mua một bao hạt giống hoa lỗ băng, vừa tản bộ, vừa rải hạt giống ra khắp mọi nơi. Mọi người trong thị trấn đều gọi cô là ‘cô nàng kỳ quái’.”

“Mùa xuân năm thứ hai, trên cánh đồng, sườn núi, ven đường, trong trường, trong nhà thờ…toàn thị trấn đều nở đầy những cánh hoa lỗ băng xinh đẹp”

“Thời gian cứ thế trôi qua hết năm này đến năm khác, hoa lỗ băng trong thị trấn mỗi lúc một nhiều. Từ đó, người thị trấn bắt đầu gọi cô là ‘cô tiên hoa lỗ băng’.”

“Cô tiên hoa lỗ băng cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng của mình, làm một chuyện khiến thế giới trở nên đẹp hơn.”

Thuần Hy vốn kiệm lời như vàng mà nay bỗng kể hết một câu chuyện dài như thế, ha ha ha.

Tôi cũng cướp lại quyền tự do ngôn luận của mình: “~^o^~ Woa, woa, một câu chuyện quá đẹp, câu chuyện này có tên không?”

“Cô tiên hoa”

“”Cô tiên hoa?” Một cái tên đáng yêu làm sao, vậy em cũng muốn làm cô tiên hoa! Thuần Hy, chúng ta cũng trồng hoa lỗ băng khắp nơi nhé? Để cả thành phố này đều nở đầy hoa! Đến mùa xuân năm sau, khi hoa lỗ băng nở hết, thành phố này sẽ trở thành biển hoa, nhất định sẽ đẹp lắm. Sau đó…em và anh sẽ nắm tay nhau đi dạo giữa biển hoa ấy, cứ đi đến khi thấm mệt thì thôi…”

“Ồ không, em không đủ kiên nhẫn để đợi, em muốn trồng loại hoa mà năm nay nở luôn ấy, càng sớm càng tốt! Để hai chúng ta ở bên nhau, tự tay gieo hạt, để nó trở thành hoa tình yêu của chúng ta. Thuần Hy, kiến nghị của em được chứ? ~^o^~”

“Ngốc!”

“Kim Thuần Hy, không được phép gọi em là ngốc mãi!!!” Tôi chỉ còn 0,000000000001 mét nữa là tức giận rồi!

Mà anh lại nghiêm túc nói, “Em tự đi gieo hạt đi, hậu quả tự chịu!”

“Em đang làm cho cả thành phố này trở nên đẹp đẽ hơn mà~, thần thánh biết bao, cái gì mà ‘hậu quả’ chứ?!! Người ta cám ơn em còn không kịp nữa là… Không chừng còn tặng cho em phần thưởng kiểu “đại sứ làm đẹp thành phố” nữa đó~, he he…”

“Ngốc! Dùng cái đầu của em kết hợp sinh vật, địa lí, nhân văn, giao thông, xã hội trị an v.v... lại mà nghĩ thử xem! Đến trường rồi, xuống!”

Cái gì mà sinh vật địa lí giao thông nhân văn xã hội trị an??? Gieo có mỗi mấy hạt hoa thôi mà nghĩ nhiều thế? Thật là… làm người mà hiện thực quá để làm gì? Cuộc đời vốn phải lãng mạn tuyệt đẹp mới đúng chứ!

Tôi ôm chậu hoa xuống xe với sự không phục, cuối cùng cũng không quên quay lại làm mặt hề với anh.