Mới sáng sớm, giọng nói thánh thót của chàng trai trẻ đã khuấy động khắp cả không gian của biệt thự Dịch Gia.
Mà chủ nhân của tiếng ồn đó vẫn đang vô tư ăn vụng thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn. Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng lấy đi từng chút, từng chút một các món ăn được bày biện một cách cẩn trọng.
“Lưu Chí Hoành, em gan lắm. Dám ăn vụng sao?”
Cũng may, giọng nói trầm ấm này vang lên kịp thời. Từ trên câu thang dài, Thiên Tỉ chậm rãi bước xuống. Anh lạnh lẽo nheo mắt lại, bắn những tia nhìn không mấy thiện cảm về phía cậu nhóc nhỏ đang đứng.
Lưu Chí Hoành thức thời buông đồ ăn ngon trên tay xuống, từ đầu đến cuối đều sử dụng kế sách 'im lặng là vàng'.
Tất nhiên người kia sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy. Anh cẩn trọng nhìn một lượt những thứ trên bàn rồi quay sàng tiểu quỷ bên cạnh, hỏi tội:
“Mau khai báo, em đã ăn được những gì rồi?”
“Em... Em chỉ ăn được một ít bánh mì và uống một chút sữa thôi.”
Aiyooo... Người ta thực sự mới chỉ dùng được một ít thôi mà.
“Hừ, em thật là.”
Thiên Tỉ lắc đầu. Với cái vẻ đáng yêu của cậu nhóc này, anh thực sự cưỡng không lại.
“Nguyên Nguyên đâu?”
Lúc này, Thiên Tỉ mới nhớ lại sự tồn tại của tiểu bánh trôi kia.
“Tớ đây. Và bây giờ chính là món cuối cùng.”
Ngay sau đó, Vương Nguyên với chiếc dĩa màu trắng nhanh chóng tiến ra.
Đặt ngay chiếc dĩa xuống bàn, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành nhíu mày nhìn sinh vật lạ trên dĩa lớn kia. Mà Nguyên Nguyên, từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng nhìn từng biểu cảm trên gương mặt họ.
“Đây là gì?”
Thiên Tỉ cùng Chí Hoành đồng thanh.
Món này thực sự rất lạ nha. Nó cứ có màu đen, sau đó còn có mùi thơm thơm lạ thường. Rất giống thịt hun khói. Nhưng cũng chẳng khác gì những cục than nhỏ a.
“Hì, cái này là thịt nướng.”
“THỊT NƯỚNG.”
Thiên Tỉ và Chí Hoành lại một lần nữa đồng thanh.
Hai người vẫn duy trì trạng thái trợn tròn mắt nhìn 'sinh vật lạ'.
“Đúng vậy. Chẳng là trong khi làm món này, mình vừa xem Run For Time nên quên mất nó. Kết quả là thành ra thế này. Hì... Có vẻ rất ngon.”
Vương Nguyên cười hì hì. Cậu cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất.
Ánh mắt cậu từ từ nhìn 'món ngon' trên bàn kia. Thực sự sẽ ngon sao?
“Hoành Nhi, hôm nay anh đưa em đi ăn bít tết vậy.”
Có ngu mới ở lại. Nếu ăn món kia, họ không bị tào tháo rượt thì cũng sẽ phải vào bệnh viện rửa ruột đấy chứ chẳng chơi.
“Ấy, tớ cũng muốn đi. Đợi tớ.”
Vương Nguyên khẩn trương cởi tạp dề xuống, nhanh nhảu chạy theo hai người kia.
Nhưng...
Cả ba người vừa ra tới đại sảnh thì một đoàn người mặc vest đen bước vào. Bọn họ có năm người, mỗi người đều trang bị kính đen đeo trên mắt và súng lục. Họ như những cận vệ bảo vệ tổng thống vậy.
Vẫn là Thiên Tỉ ý thức được nguy hiểm đầu tiên. Anh chậm rãi buông tay Hoành ra, cẩn trọng dùng ánh mắt màu nâu quan sát bọn họ.
“Các người muốn gì?”
Câu hỏi vừa dứt, đoàn cận vệ năm người liền rẽ ra một lối đi. Từ bên ngoài, chàng trai mặc tây trạng, hai tay cho vào túi nhẹ nhàng bước vào.
Vương Nguyên vừa nhìn thấy thân ảnh kia liền hoảng loạn. Đôi mắt cậu từ ngạc nhiên chuyển sang lo sợ. Hai tay trắng nhỏ sớm đã nắm chặt lại.
Hàn Viễn Quân, anh ta phát hiện rồi sao?
“Nguyên Nguyên, xin chào.”
Hàn Viễn Quân một thân cao lãnh từng bước, từng bước tiến về phía Vương Nguyên đang chôn chân. Cũng may, Thiên Tỉ kịp thời chạy đến ngăn chặn bước chân kia lại.
“Hàn thiếu, xin tự trọng.”
“Anh là Hàn Viễn Quân sao?”
Chí Hoành cũng chạy đến chỗ Vương Nguyên, truyền lại một chút ấm áp cho cậu rồi quay sang Hàn Viễn Quân, hỏi.
“Phải.”
Nghe được từ này cùng với cái gật đầu của người kia, mắt đẹp của Chí Hoành liền tỏ ra khinh thường mười phần.
Đây chính là người đã cùng đại ca tranh đấu. Đây là người đã khiến Nguyên Nguyên của cậu buồn. Hừ, hắn ta nhìn cũng chẳng ưa như tính cách.
“Anh đến đây có việc gì. Dịch Gia không phải là nơi để anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Chí Hoành cau mày, cậu phẫn nộ quát.
“Tôi chỉ muốn đến lấy người của tôi. Sau đó liền đi ngay.”
Nói xong, Hàn Viễn Quân lại đi về phía Vương Nguyên. Anh nắm lấy tay cậu, kéo đi.
“Đứng lại. Tôi sẽ không cho phép.”
Chí Hoành cầm một cổ tay còn lại của Vương Nguyên, kéo trở về.
Cùng lúc đó, năm tên cận về rút súng, chỉ về phía Hoành. Mà Thiên Tỉ như tia chớp, không biết lấy ở đây ra một khẩu súng ống, hướng mũi súng về phía mi tâm của Hàn Viễn Quân.
Nhìn thế trận được bày ra, Vương Nguyên hoảng loạn cùng Hàn Viễn Quân thương lượng.
“Viễn Quân, đừng làm như vậy. Tôi cùng anh đi là được phải không?”
“Tất nhiên. Chỉ cần em cùng anh về. Ngay thứ sáu tuần sau, chúng ta cùng tổ chức tiệc ra mắt. Anh sẽ xem như mọi việc chưa hề xảy ra.”
Hàn Viễn Quân ôm lấy Nguyên Nguyên vào trong lòng, mỉm cười ngọt ngào với cậu.
Nhưng nụ cười ấy vào trong mắt Nguyên Nguyên lại biến thành nụ cười ghê tởm nhất.
Một đàn anh Hàn Viễn Quân cậu luôn luôn yêu mến, kính trọng đâu rồi? Một tiền bối ấm áp như mặt trời đâu rồi? Một người suốt những năm trung học luôn che chở cậu biến đi đâu rồi?
Tại sao trước mặt cậu lại là Hàn Viễn Quân mưu mô, xảo quyệt như vậy?
Được rồi. Sao cùng được. Miễn là cậu bảo vệ được mọi người thì sao cũng được.
Thiên Tỉ vô tội, Chí Hoành vô tội, cậu không thể kéo họ mạo hiểm cùng mình.
“Được. Tôi cùng anh về.”
Vương Nguyên đau đớn gật đầu.
“Không được.”
“Nguyên Nguyên, cậu không thể đi.”
Thiên Tỉ và Chí Hoành khẩn trương hét lên.
Nhưng đáp lại bọn họ vẫn là bóng lưng trần cô đơn của tiểu bánh trôi nhỏ.
Cậu ấy đi thật rồi!
/
Rầm...
“Vương Tuấn Khải, anh mau ngước mặt lên nhìn em.”
Tiếng hét chói tai kia vừa dứt thì nữ thư kí xinh đẹp ở bên ngoài chạy vào. Cô nàng nhẹ nhàng ngăn cẳn chàng trai đang làm loạn trong phòng chủ tịch kia.
“Lưu thiếu, mời cậu rời khỏi đây. Chủ tịch đã dặn, không có việc quan trọng liền không được làm phiền.”
Vương Tuấn Khải, từ đầu đến cuối vẫn trung thành với đống văn kiện trên bàn.
Nhìn biểu hiện cùng thái độ của anh, Lưu Chí Hoành tức đến nghẹn. Cậu xô nữ thư kí ra, từng bước tiến về phía bàn làm việc của Tuấn Khải, mạnh tay đập mạnh xuống bàn.
Lại một tiếng động lớn vang lên.
“Vương Tuấn Khải, anh mau nhìn em.”
Lúc này, Tuấn Khải mới từ từ ngước mắt lên. Đôi mắt màu nâu đậm sâu thẳm chạm vào mắt đang đầy lửa giận của Chí Hoành.
Anh vẫn như vậy, vẫn cứ điềm tĩnh. Dường như những chuyện vừa rồi đều không có xảy ra.
“Cô ra ngoài đi.”
Tuấn Khải phẩy phẩy tay. Thư kí nhận được lệnh liền nhanh chóng rời đi.
“Sao rồi? Lưu thiếu, em làm loạn gì ở đây?”
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt bút xuống bàn, một thân quần jean áo sơm mi trắng tiến về phía bàn trà dành cho khách.
Anh ngồi xuống, tay cầm lấy bình trà, đổ ra ly nhỏ. Động tác thật nhẹ nhàng cũng thật khoan thai.
“Anh... Anh có biết Vương Nguyên đã vì anh mà chịu uất ức như thế nào không?”
Nghe đến hai từ 'Vương Nguyên', tay rót trà của Tuấn Khải khựng lại. Nhưng rất nhanh sau đó, anh khôi phục tinh thần, tiếp tục dùng lãnh đạm và lãnh đạm để duy trì sắc mặt.
“Nếu là vì cậu nhóc đó thì em có thể đi. Công việc của anh rất nhiều. Anh không có thời gian cùng em bàn tán về chuyện của người khác, cũng không có thời gian để nói đến Vương Nguyên.”
Lời nói này vừa dứt, Chí Hoành tức giận đến mức cầm lấy ly trà nó, ném về phía cửa kính lớn.
Tiếng đỗ vỡ như xé tan cõi lòng của Tuấn Khải. Biểu hiện này cũng như muốn nói rằng, ly đã vỡ cùng không thể lành lại. Vương Nguyên đã đi, anh mãi mãi không thể giữ được cậu nữa.
“Vương Tuấn Khải, anh nói vậy mà nghe được sao? Chuyện của người khác? Người khác trong miệng anh làVương Nguyên đấy. Cậu ấy vì anh mà đến nhà cũng không thể về. Vì anh mà phải chịu đau khổ. Bây giờ anh nói vậy mà nghe được sao?”
Ngừng lại một chút, Chí Hoành lại tiếp túc nói. Nhưng không biết từ lúc nào, nước mắt trong suốt đã sớm rơi ra.
“Coi như em đã nhìn lầm anh.”
Nói xong, Lưu Chí Hoành một thân đồng phục Khải An xoay người rời đi.
Cậu đâu có biết anh đã phải mệt mỏi như thế nào để dành lấy Vương Nguyên. Cậu đâu có biết, anh ngày đêm tìm tòi, lục lọi để lật đổ Hàn Thị. Và cậu cũng đâu có biết, anh vì Vương Nguyên mà hy sinh cả cuộc đời của mình.
Tất cả mọi người đều không biết. Tất cả mọi người ai cũng trách mắng anh. Ai cũng không tin vào anh.
Là anh đã sai khi chọn cách này hay họ thực sự không có một chút niềm tin vào anh.
“Vương Nguyên, em làm anh đau lắm cho biết không?”
Từng giọt, từng giọt pha lê trong suốt rơi xuống hốc mắt sâu thẳm kia.