*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
22/9/2015 ra mắt MV "Dư âm mùa hạ".
Thứ 2, ngày 15 tháng 8 năm 2016.
Nằm trên giường bệnh trắng muốt, Tuấn Khải uể oải vươn vai một cái. Ánh mắt anh luôn hướng về cái bánh trôi nhỏ bé cách đó không xa.
Cậu nhóc dường như đang rất bận rộn. Ngay cả một cái nhìn cũng chẳng có thời gian dành cho anh.
Nhịn không được, Tuấn Khải đành lên tiếng:
"Nguyên tử, đã xong chưa?"
Đáp lại anh vẫn là một màn im lặng.
Nguyên Nguyên không nhìn anh, cậu chăm chú dọn đống quần áo vào balo.
"Nguyên Tử..."
Lúc này, Nguyên Nguyên mới xoay người lại. Cậu không vui liếc anh một cái.
Cái con người này thật đáng ghét. Anh đòi xuất viện khi vết thương chưa lành, cậu đã đồng ý. Bây giờ cậu dọn quần áo cho anh thì anh lại làm phiền.
Thật bực mình!
"Anh muốn gì nữa?"
Vương Nguyên đặt tất cả mọi thứ xuống một bên, đi lại giường bệnh của anh, mệt mỏi ngồi xuống.
Bận rộn cả buổi sáng, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cậu còn không có, vậy mà anh vẫn cứ trẻ con liên tục quậy phá.
"Không có gì."
Sau câu nói, Tuấn Khải nhăn mặt lên cười. Anh chỉ muốn cậu để ý đến anh thôi. Anh không muốn cậu xem anh như kẻ vô hình. Cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào.
"Đồ điên."
Nguyên Nguyên tức giận đánh anh một cái. Ngay sau đó, cậu lại tiếp tục trở về vị trí của mình, tiếp tục công việc đang dang dở.
Mà Tuấn Khải, anh vẫn ngồi cười như bệnh nhân trốn trại. Đã lâu lắm rồi, anh mới nghe được tiếng chửi của cậu. Đã lâu lắm rồi, anh không được cậu động tay động chân. Anh thực nhớ cảm giác đó.
"Nguyên Tử, em bây giờ theo anh về Vương Gia có được không?"
Câu nói này không còn là vẻ giễu cợt nữa. Thay vào đó là sự nghiêm túc, là lời chân thành. Anh muốn cậu sống cùng anh. Anh muốn tự mình bảo vệ cậu.
Anh biết Thiên Vương sẽ còn quay lại. Lúc tỉnh dậy, anh đã thấy Thiên Vương cùng Jane ở ngoài cửa phòng bênh. Chỉ là lúc đó, anh lo lắng cho Vương Nguyên nên giả vờ không biết gì.
Có trời mới biết lúc đó anh có bao nhiêu sợ hãi. Thật may mắn, Thiên Vương đã không động tay.
"Nhưng Vương đại tướng quân..."
"Không cần lo. Anh đã cùng ông nội nói chuyện. Ông đồng ý rồi. Em chỉ cần cùng anh trở về. Anh muốn tự mình bảo vệ em. Muốn tự mình chăm sóc cho em."
Tuấn Khải ôn nhu nắm lấy tay Vương Nguyên, chân thành nhìn vào mắt cậu. Lúc trước, anh cũng ngỡ rằng ông không đồng ý. Thật không ngờ tới ông nội lại phóng khoáng như vậy.
"Còn có ba em nữa. Em không nỡ để ông ấy sống một mình."
Vương Hào mặc dù luôn tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến cậu nhưng cậu biết trong lòng ông đã lo lắng cho cậu nhiều như thế nào.
Còn nhớ lúc tám tuổi, cậu sốt đến mức nhập viện, ông đã hoảng sợ đến mức nào. Công việc đều bị ông dẹp qua một bên hết, chỉ chuyên tâm chăm lo cho cậu mà thôi.
Cậu thực sự cảm động về điều đó.
"Anh sẽ cho người căn giữ xung quanh nhà em. Cũng sẽ sai người đến chăm lo cho ông ấy. Em cứ an tâm về nhà cùng anh, ở đó còn có Thiên Thiên và Hoành Nhi nữa."
Tuấn Khải vẫn không bỏ cuộc, ra sức thuyết phục. Cuối cùng, Nguyên Nguyên đành phải gật đầu.
Sống cạnh anh cũng tốt. Đó là điều cậu luôn mong ước mà.
/
Sau khi trở về Vương gia, mọi người đã tổ chức hẳn một bữa tiệc cực lớn để mừng ngày Tuấn Khải xuất viện. Bên cạnh đó, Vương gia cũng vui mừng chào đón một thành viên mới gia nhập vào ngôi nhà này.
Ngày hôm đó, ai nấy đều vui vẻ. Những chuyện buồn, những chuyện đáng suy nghĩ đều bị vứt qua một bên. Hãy cứ để ngày vui vẻ này trôi qua một cách mĩ mãn đi.
Tối đến, ngồi trước bàn ăn rộng lớn với đủ các loại sơn hào hải vị, Vương Nguyên lo lắng đan chặt hai tay vào nhau.
Một lát nữa thôi, cậu sẽ đối mặt cùng với Vương Lâm. Tuy không phải lần đâu những vẫn có cảm giác vô cùng hồi hộp. Mà Tuấn Khải ở bên cạnh tất nhiên nhận biết được sự khác biệt của cậu.
Anh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nhìn cậu mỉm cười như muốn nói: "Không sao đâu. Có anh ở đây."
"Aiyo, đại ca, Nguyên Nguyên, hai người có thôi diễn cái màn tình chàng ý thiếp này đi không? Còn có em và Thiên Tỉ ngồi đây đấy nhé."
Nhịn không nổi mùi hường phần do hai người kia tạo ra, Chí Hoành ngồi đối diện Vương Nguyên bất bình lắc đầu.
Vương Nguyên bây giờ mặt đã đỏ như trái cà chua. Cậu nhóc này là người có da mặt cực kì mỏng đó.
"Hoành Nhi, em tốt nhất nên bồi bổ cho lão công của em đi. Đừng có chọc ghẹo Nguyên Tử của anh."
Tuấn Khải tất nhiên không để Vương Nguyên thiệt thòi, anh ngay tức khắc đáp trả. Vừa nói, bàn tay của anh vừa đặt trên vai cậu, đánh dấu chủ quyền.
"Đại ca, anh đụng chạm đó."
Thiên Tỉ không chịu thua, anh nắm lấy tay Chí Hoành, hất mặt về phía Tuấn Khải.
Tưởng anh đây không có tay sao? Đại ca à, anh khinh thường em quá rồi đó.
"Khụ khụ..."
Rất may, chiến tranh chưa kịp bùng nổ thì đã bị đại tướng quân dập cho tắt ngủm.
Từ trong thư phòng, Vương Lâm chống gậy đắt tiền bước về phía bàn ăn. Bên cạnh ông là vị quản gia quen thuộc, Trần Tùy.
Vừa đi, ông vừa nghiêm nghị nhìn về phía bốn tiểu tử nghịch ngợm kia.
Ở trong phòng, ông đã nghe hết mọi chuyện rồi. Mấy đứa này đúng là vô cùng trẻ con.
"Chào Vương tổng."
Vẫn là Vương Nguyên hiểu chuyện nhất. Cậu nhanh chóng đứng lên, cúi đầu kính cẩn chào người đàn ông quyền lực trước mặt.
Tất nhiên, ngay sau đó, Tuấn Khải cùng Chí Hoành và Thiên Tỉ liền đứng dậy, chào.
Vương Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về phía bàn ăn. Ông chậm rãi ngồi xuống ghế chủ trì.
Trầm ngâm một hồi, ông liền nói:
"Mấy đứa mau ăn cơm đi."
Giọng nói mang mười phần nghiêm khắc. Mà chính giọng nói này thành công khơi mào lo lắng trong lòng tiểu bánh trôi.
Dù sao đi nữa, trước mặt cậu vẫn là người đàn ông không tầm thường, không run mới lạ đó.
"Ông ngoại, ông lại bày ra vẻ mặt đó rồi."
Chí hoành lắc đầu. Ông ngoại già rồi mà lúc nào cũng muốn trêu ghẹo Vương Nguyên.
Cứ hễ nhìn thấy cậu, ông liền bày ra vẻ mặt không mấy đẹp đó. Có lần, ông đã nói nhìn biểu hiện của Vương Nguyên, ông liền cảm thấy hứng thú mà chọc cậu không ngừng.
Aiss... Chuyện này cứ trách Vương Nguyên đi, ai bảo cậu dễ thương đến vậy chứ.
"Ta làm gì nên tội sao?"
Vương Lâm nhún vai. Ngay tức khắc, vẻ mặt nghiêm túc trước đó liền biến mất không còn một giấu vết.
Ông ngoại à, ông diễn kịch cũng giỏi thật đó. Ông không làm diễn viên liền gây tổn hại cho nền nghệ thuật thành S đó.
"Ông hù dọa cậu ấy là không có tội sao?"
Tuấn Khải trực tiếp vạch trần.
Dám làm cho tiểu bánh trôi của anh lo lắng sao? Ông nội còn không xem anh là ai. Hừ.
"Thôi, mau ăn cơm. Tối này ta đưa mấy đứa đến bar quẩy."
Vương Lâm cười hì hì. Để chuộc tội, ông liền phải chi tiền ra vậy.
Và tất nhiên, mọi người đều vui vẻ đồng ý. Nhất là Tuấn Khải.
Anh đã lâu rồi không được đến nơi đó nha. Thực sự rất nhớ.
"Trôi nhỏ, cháu mau ăn đi. Không cần phải sợ ta. Ta còn không đáng sợ bằng Qủy đâu."
Vương Lầm gắp một miếng thịt to cho vào chén Vương Nguyên. Ông cười cười nhìn cậu. Ngay lúc đó, khoảng cách của ông và cậu dường như được rút lại. Nỗi sợ hãi cũng từ đó mà biến mất.
"Cháu cảm ơn. Ông ăn ngon miệng."
Vương Nguyên lễ phép cúi đầu.
"Ta thích cháu gọi ta là ông nội như Tuấn Khải."
Lúc nói câu này, ông cảm nhận được một ánh mắt khác thường nào đó đang bắn về phía mình.
Nhìn qua bên phải. Là Tuấn Khải, anh ném cho ông ánh mắt tán thưởng cùng với nụ cười vô cùng... à, man rợ.
"Ông... ông nội."
Khó khăn lắm, Vương Nguyên mới thốt ra hai từ trọn vẹn như thế này. Cậu vẫn cảm thấy ngượng ngịu vô cùng.
"Được rồi, không cần gấp. Ta cho cháu thời gian thích nghi."
Vương Lâm cười lớn nhìn tiểu bánh trôi đang thu mình lại.