Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 42: Có bí mật sao?

"Nói một hồi, vẫn là muốn có quà chứ gì." Doãn Mặc chộp lấy quần áo trên lưng cậu nhóc, ném xuống ghế sô pha, "Chú mua đồ chơi cho cháu rồi, đi tìm quản gia đi."

Tiểu Lê Hân nghe xong liền nhanh chân lôi người giúp việc chạy đi.

Doãn Mặc cúi đầu phủi bụi vừa rồi bị Doãn Lê Hân giẫm lên trên quần áo, không thấy hai vợ chồng Doãn Toại, anh hỏi bà nội: "Sao anh lại giao thằng bé cho ông bà thế ạ?"

Bà cụ nói: "Hai vợ chồng nó hôm nay về bên nhà ngoại rồi. Lần trước Lê Hân đánh nhau với Dĩ Tắc nhà cậu nó, cào xước mặt người ta, hôm nay mẹ nó nói không đưa nó sang bên đó nữa, nên đem nó qua đây chơi."

Mộ Dữu bật cười, chẳng trách vừa rồi thằng bé nói mẹ nó muốn đem nó tặng cho người khác.

Ông cụ lắc đầu thở dài: "Thằng nhóc này nghịch lắm, cũng không biết nó giống ai nữa."

Tiểu Lê Hân ôm món đồ chơi trở lại, khịt mũi, "Con vừa mới đi, mọi người đã bắt đầu nói xấu con rồi, rõ ràng là mọi người mới là người nghịch ngợm ý!"

Cậu bé nói bằng giọng trẻ con, hơi hếch cằm lên, giả vờ như một người lớn, trực tiếp khiến mọi người bật cười.

Cậu nhóc chạy tới, nắm lấy tay Doãn Mặc: "Chú ơi, chú chơi với cháu đi."

Doãn Mặc nuông chiều đứng dậy khỏi ghế sô pha, kéo Mộ Dữu đến bên cạnh mình: "Dẫn em ra sân xem một chút."

Phía sau biệt thự có một khu vườn nhỏ, bà cụ thích trồng hoa, khu vườn được chăm sóc rất cẩn thận, hoa nở được sắp xếp tinh tế đẹp mắt.

Một chú bướm đập đôi cánh mỏng đáp xuống bông hồng phấn bên tường.

Nắng ấm nhưng không gay gắt, ấm áp phả vào mặt.

Doãn Mặc ngồi trên chiếc ghế dài dưới giàn dây leo, mở gói đồ chơi mua cho Lê Hân ra, là một chiếc xe đua điều khiển từ xa.

Sau khi lắp ráp đường đua và xe đua, anh ném điều khiển từ xa cho cậu nhóc.

Có đồ chơi, Tiểu Lê Hân không làm ầm ĩ lên, chỉ ngồi xổm trên mặt đất tập trung chơi đồ chơi của mình.

Mộ Dữu ngồi trên một chiếc ghế xích đu trong vườn, nhón mũi chân xuống đất, chiếc ghế đu mượn lực khẽ đung đưa.

Nhìn khu vườn đầy hoa, cô cảm thấy truyện tranh của mình có đã có thêm tư liệu mới.

Nhìn thấy Doãn Mặc đến gần, cô nói: "Khu vườn này thực sự rất đẹp."

Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, khoác cánh tay lên lưng ghế phía sau cô, ôm lấy cả người cô: "Lúc trước còn đẹp hơn cơ, nhưng có rất nhiều hoa bị tên nhóc lưu manh kia phá hết rồi."

Anh hơi hếch cằm lên, ra hiệu với Tiểu Lê Hân ở bên kia, "Chắt trai đầu tiên, ông bà nội không nỡ đánh mắng, yêu chiều quá mức."

Mộ Dữu cũng ngước mắt nhìn sang, Tiểu Lê Hân đang cầm điều khiển từ xa chơi với chiếc xe đua, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Nghĩ đến mấy trò cười của thằng bé lúc vừa rồi trong phòng khách, Mộ Dữu cười nói: "Đáng yêu quá."

"Hả?" Doãn Mặc nghiêm mặt tới gần, "Em thích à?"

Mộ Dữu chớp mắt mấy cái, nhớ tới vừa rồi Tiểu Lê Hân hỏi cô có thiếu con trai hay không, cô nhướng mày: "Làm sao vậy, nếu như em thích, anh thật sự muốn nhận thằng bé làm con trai sao?"

"Lớn như thế rồi, anh mang về nhà chưa chắc đã nuôi nổi." Đôi mắt đen láy của anh khẽ động, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ hé mở, thấp giọng nói: "Nếu em thích, chúng ta có thể tự sinh một đứa con của tụi mình."

Vừa nói, yết hầu của anh lăn xuống, anh nhích lại gần môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào, "Được không em?"

Mộ Dữu ngại ngùng, nhưng không thể hiện trên mặt, lưng chỉ nhích lùi ra phía sau, bình tĩnh nói: "Anh đây cũng quá không tự giác rồi, em còn chưa đồng ý anh theo đuổi được em thế mà anh đã muốn sinh con, sao anh không lên trời luôn đi?"

Doãn Mặc suy nghĩ một chút, "Anh cũng không vội muốn có con."

Mộ Dữu lườm anh một cái: "Thế sao anh lại nói như vậy?"

Cô thậm chí còn chưa tốt nghiệp đâu, nghĩ cũng hơi xa rồi đấy.

Doãn Mạch chống khuỷu tay đặt sau lưng ghế, tay chống cằm, ánh mắt thâm thúy dịu dàng rơi trên khuôn mặt thanh tú của cô: "Sinh con chỉ là kết quả, không quan trọng, quan trọng là quá trình."

Môi anh ghé vào tai Mộ Dữu, thanh âm rất thấp, mang theo mấy phần dụ hoặc, "Quá trình thường đáng nhớ hơn kết quả, em thấy thế nào?"

Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, môi anh sắp hôn cô, ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng.

Mộ Dữu bị anh trêu ghẹo liền đỏ mặt một hồi, nghiêng đầu né tránh, đẩy vai anh: "Nói chuyện nghiêm túc đi, không sợ bị cháu anh nhìn thấy sao."

Doãn Mặc nghiêng đầu nhìn, Tiểu Lê Hân đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, còn chơi rất vui vẻ.

Anh không thèm để ý, lại tiến lại gần, thấy cô lại muốn trốn, Doãn Mặc dùng sức giữ lấy gáy cô: "Ở đây anh cũng không làm gì em được, em ngoan ngoãn để cho anh hôn một chút, anh sẽ sớm thả em ra thôi. Nếu em còn trốn, có lẽ một lúc nữa sẽ có người nhìn thấy đấy."

Mộ Dữu nhất thời không nói nên lời, cô chưa thấy tên nào vô sỉ như anh.

Mộ Dữu thật sợ anh quấn lấy không tha, dù sao đây không phải là nhà của cô, để mọi người nhìn thấy thực sự không tốt, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại: "Vậy thì nhanh lên, ba giây thôi đấy."

Ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa những bông hoa mộc lan chiếu xuống, phản chiếu trên gò má trắng như sứ của Mộ Dữu.

Lông mi của cô dài và mảnh, cong lên một cách tự nhiên, khi nhắm mắt lại, hàng mi từ từ cụp xuống, đổ bóng nhẹ lên mí mắt dưới, thỉnh thoảng lại run rẩy vài cái, lộ ra vẻ linh động hoạt bát.

Ánh mắt Doãn Mặc dời xuống, lướt qua chóp mũi cao thanh tú của cô, cuối cùng dán chặt vào đôi môi hồng hào.

Bởi vì vừa rồi anh nói muốn hôn nên lúc này miệng cô bất giác bĩu ra, thật sự rất đáng yêu.

Trong mắt Doãn Mặc bao chứa ánh nhìn dịu dàng, trái tim anh cũng sắp tan chảy.

Anh nhếch khóe miệng, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nhéo cằm cô, giọng nói ấm áp gợi cảm: "Chỉ có ba giây thôi à, thế thì em tự đếm đi."

Anh đang định hôn cô thì cánh cửa kính dẫn vào phòng khách bị mở ra.

Mộ Dữu bị bất ngờ, nhanh chóng đẩy anh ra, vén tóc trên vai che mặt.

Quản gia đi tới: "Cậu chủ, cô chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Vẻ mặt Doãn Mặc bình tĩnh như thường, thanh âm rất nhẹ: "Tôi biết rồi."

Quản gia đi qua mang Tiểu Lê Hân đang chơi với chiếc xe đua đi, cửa kính lại đóng lại, để lại Doãn Mặc và Mộ Dữu trong sân.

Mộ Dữu xấu hổ liếc anh một cái, nghĩ tới vừa rồi liền xấu hổ: "Đều tại anh đấy, cứ đòi làm loạn ở đây, nhất định quản gia đã nhìn thấy rồi!"

"Anh còn chưa hôn em, nhìn thấy thì có làm sao?" Doãn Mặc bước xuống ghế xích đu, đưa tay xoa đỉnh tóc cô, "Vừa rồi trên mặt quản gia chẳng có phản ứng gì cả, chắc là sớm đã không thấy kinh ngạc rồi."

"Ý anh là sao?" Mộ Dữu nghe không hiểu, "Đây là lần đầu tiên hai chúng ta đến đây, sao lại không thấy kinh ngạc vậy?"

Doãn Mặc: "Anh họ và chị dâu thường xuyên tới đây."

Mộ Dữu: "..."

Mặc dù cô không biết anh họ và chị dâu có như Doãn Mặc nói hay không, nhưng cô cảm thấy mấy lời này cũng có lý.

Mộ Dữu được an ủi phần não, nghĩ đến vẻ mặt của quản gia thực sự bình tĩnh như thường, bối rối vừa rồi đã tiêu tan đi nhiều.

—————

Sau bữa trưa, Doãn Mặc cùng ông cụ Doãn đến thư phòng nói chuyện, bà cụ sợ Mộ Dữu mệt nên bảo cô về phòng nghỉ ngơi.

Doãn Mặc có phòng ngủ riêng trên tầng ba, không gian rộng rãi và luôn được quét dọn sạch sẽ.

Người làm đã sớm giúp họ đặt hành lý vào phòng thay đồ, Mộ Dữu mở vali nhanh chóng thu xếp một lát.

Trong lúc đó, bà cụ gõ cửa đi vào một lần, hỏi cô có thiếu thứ gì không, bà sẽ sai người đi chuẩn bị.

Mộ Dữu nói không có, bà cụ lại nói chuyện với cô mấy câu rồi mới rời khỏi phòng.

Hiện tại không có việc gì làm, Mộ Dữu đặt máy tính lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, định nghĩ diễn biến tiếp theo của truyện tranh trong lúc Doãn Mặc không ở đây.

Nhấp vào truyện tranh vẫn đang được đăng dài kỳ trên trang web, Mộ Dữu vẫn như cũ lướt xem các bình luận trước.

Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên, Mộ Dữu cầm lên bấm vào, là tin nhắn từ nhóm WeChat của ký túc xá.

Hách Mộng Thành: 【 Dữu Tử, trong bức ảnh trên vòng bạn bè đó, Doãn Mặc ở phía sau cậu có đúng không? 】

Đồng Lạc Dao: 【 Cái này cậu không cần hỏi, nhất định là thế rồi 】

Hách Mộng Thành: 【 Vừa rồi ở trường tớ thấy có người đăng tấm ảnh này, bọn họ đang bàn tán xôn xao đấy 】

Đồng Lạc Dao: 【 Làm thế nào mà người đó nhìn thấy vòng tròn bạn bè của Dữu Tử vậy? 】

Hách Mộng Thành: 【 Anh ta ở bên Hội sinh viên của khoa Thương mại và Công nghiệp, chắc vì thế nên có WeChat của Dữu Tử 】

Mộ Dữu nhìn mấy tin nhắn trong khung chat, đảo mắt, gõ một câu trả lời: 【 Bàn tán cái gì thế 】

Hách Mộng Thành: 【 Có người đoán có lẽ là người nhà của cậu, dù sao cũng là ngày lễ về nhà nghỉ ngơi, tớ cảm thấy người đăng ảnh đang chuyện bé xé ra to thôi 】

Hách Mộng Thành: 【 Cũng có người cho rằng có ẩn tình, bình thường cậu không hay đăng bài trên vòng bạn bè, nhưng nay lại tình cờ đăng một cái, trong ảnh còn có đàn ông, không thể nào là trùng hợp 】

Đồng Lạc Dao: 【 Đây là nhóm nào thế? Tại sao bọn họ lại bàn tán về Dữu Tử thế? 】

Hách Mộng Thành: 【 Chỉ là một nhóm tán gẫu về mấy trận đấu bóng đá ấy mà, đa số toàn là nam sinh, Dữu Tử là hoa khôi, bàn tán cũng bình thường thôi 】

Mộ Dữu nhìn chuỗi tin nhắn, trong lòng thầm nghĩ, cô đăng bài này lên vòng bạn bè vốn là để ám chỉ chính mình với Lục Kỳ Chu không phải là một cặp.

Bây giờ có người tin, chứng tỏ có hiệu quả rồi.

Chỉ hi vọng, về sau sẽ có bớt người đu CP cô với Lục Kỳ Chu lại.

Cô định trả lời gì đó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài

Mộ Dữu đặt điện thoại xuống đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một mỹ nhân xinh đẹp sáng ngời, mặc một bộ váy màu đen, eo thon chân dài, vô cùng tao nhã.

Nhìn cô, người phụ nữ cười nói: "Chị là Khương Ngâm, bà nội nói em đang ở trong phòng nên bảo chị vào gặp em."

Cái tên này Mộ Dữu không còn xa lạ nữa, vừa rồi đã nghe bà nội nhắc tới, là mẹ của Tiểu Lê Hân, chị dâu của Doãn Mặc.

Khương Ngâm là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và rất có danh tiếng trong giới nhiếp ảnh, trên Weibo có rất nhiều hướng dẫn chụp ảnh của cô ấy, Mộ Dữu cũng đã từng nghiên cứu qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người thật.

Mộ Dữu gọi chị dâu, vội vàng mở cửa cho cô ấy vào.

Khương Ngâm cầm trong tay một cái túi giấy nhỏ: "Chị mới qua chỗ mẹ đẻ, mang về một ít bánh bông lan trứng, mẹ chị tự làm đấy, ngon lắm, chị mang lên đây cho em ăn thử nè."

Vừa nói, cô vừa bước đến bàn máy tính, đặt túi giấy lên đó.

Bật máy tính lên không bao lâu, Mộ Dữu lại xem điện thoại, lúc này máy tính đã tự động tắt.

Lúc Khương Ngâm đặt chiếc bánh trứng xuống, chiếc túi giấy vô tình chạm vào con chuột bên cạnh, màn hình máy tính sáng lên ngay lập tức.

Giao diện máy tính là truyện tranh « Chú chó xui xẻo », vừa rồi Mộ Dữu đang đọc phần bình luận.

Không ngờ lại quên mất chuyện này, đồng tử của Mộ Dữu co lại hai lần, tim cô đập thình thịch.

Cô định lao tới tắt máy tính đi, nhưng lại băn khoăn liệu như vậy có bất lịch sự không.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, lại thấy Khương Ngâm liếc nhìn màn hình, kinh ngạc nhìn sang bên cạnh: "Em cũng đang theo dõi bộ truyện tranh này hả?"

Mộ Dữu thốt lên "A" một tiếng, trên mặt lướt qua một thoáng bối rối.

Một lúc sau, cô mới sực tỉnh, dùng sức gật đầu: "Vâng ạ, vừa rồi rảnh rỗi nên em xem qua một chút ạ."

Thấy vẻ mặt của Khương Ngâm, cô thử hỏi: "Chị dâu cũng biết bộ truyện tranh này sao?"

Khương Ngâm gật đầu: "Bộ truyện này nằm trong danh sách bán chạy nhất, rất nổi tiếng đấy. Cách đây một thời gian, chị tình cờ xem được. Chị là nhiếp ảnh gia, thường bận rộn với việc chụp choẹt, vì vậy chỉ trong thời gian rảnh rỗi chị mới đọc được, còn khá nghiện luôn đấy."

Giữa hai người dường như có chung chủ đề, Khương Ngâm nói: "Gần đây tác giả rất chăm chỉ cập nhật, trước kia quan hệ nam nữ chính trong sáng hài hước, hiện tại ngọt ngào hơn rất nhiều, Các manh mối của câu chuyện phá án đi cùng cũng được phát triển theo mạch truyện. Chị cảm thấy phần một của bộ này có vẻ như sắp kết thúc rồi."

Mộ Dữu gật đầu, tập truyện đầu tiên thực sự sắp kết thúc rồi, gần đây cô đang cố gắng hoàn thành nó.

Truyện tranh đã được đăng nhiều kỳ cho đến nay nhận được phản hồi rất tốt, cô có cảm giác rất thành tựu, tiếp sau đó sẽ viết thêm phần hai, nam nữ chính sẽ tiếp tục nắm tay nhau trừ gian diệt ác, hướng tới cái thiện.

"Nhưng chị vẫn chưa đoán ra hung thủ là ai." Khương Ngâm nhìn Mộ Dữu, "Còn em thì sao?"

Cô là tác giả nên đương nhiên cô biết.

Kẻ sát nhân khá đặc biệt, lại là đối tượng ngoài dự đoán của mọi người, nếu bây giờ nói cho chị dâu biết, chị ấy sẽ kinh ngạc, cô cũng không tiện giải thích.

Nếu như nói dối là không biết có phải rất xấu không?

Mộ Dữu đang do dự một chút thì điện thoại di động của Khương Ngâm đổ chuông, cô bấm vào đó, Mộ Dữu nhìn thấy tên trên ghi chú là "Chồng".

Khương Ngâm nói lời xin lỗi với Mộ Dữu, nhận máy và đặt lên tai nghe.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, một giọng nam ôn hòa vang lên trong điện thoại: "Mình về nhà nhé?"

"Vâng ạ." Khương Ngâm cúp điện thoại, quay đầu nhìn Mộ Dữu, nói, "Tối nay chị có một cảnh quay ban đêm, chị phải về trước chuẩn bị, hôm khác rảnh rỗi lại nói chuyện với em sau nhé."

Mộ Dữu khá ngạc nhiên: "Chị dâu vẫn làm việc trong ngày nghỉ sao?"

Khương Ngâm nói: "Khách hàng là một nữ nghệ sĩ nổi tiếng, gần đây tình cờ rảnh rỗi nên muốn chụp ảnh cưới."

Nói đến chuyện này, Khương Ngâm trêu chọc, "Bất cứ khi nào em với Doãn Mặc muốn chụp ảnh cưới cũng có thể đến tìm chị, đảm bảo luôn luôn có mặt."

Mộ Dữu thụ sủng nhược kinh, lại cũng có chút xấu hổ: "Em vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp đại học."

Khương Ngâm cười cười: "Vậy để sau rồi nói nhé."

Hai người từ phòng ngủ đi ra, dừng ở cửa thang máy, Khương Ngâm cầm điện thoại di động lên: "Dữu Tử, hai chị em mình thêm WeChat đi, sau này có thể liên lạc."

"Vâng ạ." Mộ Dữu quét mã QR của Khương Ngâm, bấm thêm bạn.

Đi đến phòng khách ở tầng một, mọi người đều ở đó.

Nhìn thấy Khương Ngâm và Mộ Dữu đi xuống tới, Doãn Toại nắm tay Tiểu Lê Hân đứng dậy, chào Mộ Dữu rồi thuận tay cầm chiếc túi của Khương Ngâm trên ghế sô pha.

Bọn họ muốn trở về, mọi người đứng dậy tiễn ra sân trước, quản gia mở cửa sau xe.

Trước khi Khương Ngâm đưa con trai ngồi lên xe, bà cụ nói với Tiểu Lê Hân: "Con về nhà nhớ nghe lời mẹ, đừng chọc giận mẹ, đã biết chưa?"

Tiểu Lê Hân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn Mộ Dữu: "Thím ơi, mẹ con đến đón con rồi, nên trước tiên con không làm con trai thím nữa."

Mộ Dữu chưa kịp trả lời, Khương Ngâm đã cười giận dữ: "Được lắm Doãn Lê Hân, sáng nay mẹ mới nói sẽ đem tặng con đi, vậy mà con đã tìm được nhà mới cho mình rồi à?"

Tiểu Lê Hân vùi mình trong ngực Khương Ngâm: "Do mẹ nói là mẹ không cần con nữa, còn không đưa con cùng tới nhà cậu chơi."

"Ai bảo lần trước con bắt nạt Dĩ Tắc ở nhà cậu?"

"Bọn con gọi cái đó là bồi dưỡng cảm tình."

"..."

Quá lười tranh cãi với con trai, Khương Ngâm vẫy tay với Mộ Dữu, đóng cửa xe rời đi trước.

Trở lại phòng khách, ông bà cụ Doãn cũng có đã hơi mệt.

Ông bà đã có tuổi, gần đây nhiệt độ lại tăng cao, buổi trưa cần nghỉ ngơi, bảo Doãn Mặc tự đưa Mộ Dữu đi chơi.

Hai vợ chồng bị bỏ lại trong phòng khách, Doãn Mặc hỏi cô: "Hiếm khi đến Trường Hoàn, em có muốn ra ngoài chơi không?"

"Được ạ." Mộ Dữu nhìn ánh nắng bên ngoài, "Vậy em đi thoa kem chống nắng đã."

Cô nói xong liền chạy lên lầu.

Doãn Mặc cùng cô đi vào phòng ngủ, nhìn thấy máy tính trên bàn đang bật, liền hỏi: "Ăn trưa xong em vào phòng làm gì thế?"

Mộ Dữu vội vàng đóng laptop lại, cười nói: "Không có việc gì đâu, em tùy tiện chơi một tí thôi mà."

Doãn Mặc vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, thấy máy tính của cô tắt nhanh như vậy, nét mặt cô lại có vẻ có tật giật mình, anh đi tới, chặn cô trước bàn làm việc, vòng cánh tay dài ôm eo cô.

Ánh mắt rơi trên máy tính, anh híp mắt, lại nhìn Mộ Dữu: "Em đã làm gì sau lưng hả? Có bí mật sao?"