Casanova hét lên, những âm thanh lớn phát ra từ tận sâu trong cổ họng trở thành tiếng tru ghê rợn.
Hắn cứ thế chạy thục mạng xuyên qua cánh rừng rậm rạp, và nghĩ về cô gái mà hắn đã bỏ lại ở đó. Sợ hãi những gì mình làm. Lại một lần nữa.
Hắn phần nào muốn quay trở lại chỗ cô gái - cứu cô - vì lòng thương hại.
Cảm giác tội lỗi giờ đang xâm chiếm hắn, hắn bắt đầu chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Cổ và ngực đẫm mồ hôi, hắn cảm thấy bủn rủn, chân cũng run lẩy bẩy như muốn khuỵu xuống.
Hắn hoàn toàn hiểu những gì hắn đã làm. Chỉ là hắn không thể kiềm chế bản thân mình.
Dù sao thì như vậy vẫn tốt hơn. Cô ta đã nhìn thấy mặt hắn. Thật quá ngu ngốc khi nghĩ rằng cô có thể hiểu hắn. Hắn chỉ nhìn thấy nỗi sợ và sự ghê tởm trong mắt cô.
Giá mà cô chịu lắng nghe khi hắn cố gắng trò chuyện. Bởi trên hết, hắn khác với những tên giết người hàng loạt khác - hắn có thể cảm nhận mọi thứ mình làm. Hắn có thể cảm nhận tình yêu... sự mất mát... và …
Hắn giận dữ lột cái mặt nạ xác chết ra. Tất cả là lỗi của cô ta. Hắn sẽ phải thay đổi nhân cách ngay bây giờ. Hắn cần phải thôi làm Casanova.