Sau khi Đặng Vy kêu lên, mới phát hiện hình như Cố Viêm hơi không thích liếc cô một cái, vội vàng che miệng lại.
Chỉ là, một tiếng “Cố tổng” này của Đặng Vy có âm lượng rất là cao, cơ hồ tất cả mọi người trong đoàn phim đều nghe được.
Lập tức, Cố Viêm bị mọi người vây quanh.
Dương Dật đúng là có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)! Anh quay nhiều bộ phim thần tượng như vậy cho Cố thị, nhưng cho đến hôm nay, Cố đại BOSS mới lần đầu tiên để ý đến đoàn làm phim của anh đó!
“Cố tổng, anh có thể đến đây, đúng thật là vẻ vang cho đoàn phim nhỏ bé của chúng tôi!”
Cố Viêm cười cười, vung tay lên, “Mấy người cứ việc làm việc đi, không cần để ý đến tôi đâu!”
“Vậy được, chúng tôi lập tức chuẩn bị để quay tiếp!” Có sếp lớn ở đây, nhiệt tình trong công việc của Dương Dật tăng lên gấp bội, được gọi là có tinh thần phấn chấn.
Nhân viên làm việc lập tức tản ra, ai nấy cũng bận rộn làm việc.
Có Cố tổng ở đây, dĩ nhiên bọn họ phải biểu hiện thật tốt một phen mới phải, nói không chừng cố gắng của mình sẽ được sếp lớn nhìn thấy đó?
Cảnh quay kế tiếp vẫn là Mạnh Tiêu Thần diễn với Đặng Vy.
Tình tiết đoạn phim đại khái là cuối cùng Tiêu Lăng bị tình cảm của em trai mình với Tưởng Hân làm cho cảm động, vậy nên đón nhận bọn họ, còn giúp đỡ thuyết phục người trong nhà.
Bởi vì có Cố Viêm ở đây, nên lần này Đặn Vy không dám làm việc yêu thiêu thân gì nữa (việc ngu ngốc, ngu xuẩn).
Mà những diễn viên khác, bao gồm cả người diễn vai nam phụ Tiêu Dương, vẫn luôn không dễ vào trạng thái nhập vai, lần này cũng có thể diễn được ra tròn ra méo!
Tất nhiên, phân đoạn này chỉ một lần là thông qua!
“Cực kỳ tuyệt vời!” Cố Viêm giơ ngón cái lên với Dương Dật, “Hiệu suất của đoàn phim các anh rất cao!”
“Cố tổng quá khen rồi!” Trong lòng Dương Dật mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt vẫn là một dáng vẻ khiêm tốn, “Bởi vì hôm nay có Cố tổng ở đây, nên bọn họ phát huy tốt hơn bình thường nhiều lắm! Cho nên, hy vọng sau này Cố tổng mà rảnh rỗi thì có thể thường xuyên đến kiểm tra!”
Cố Viêm không trả lời, cũng chỉ cười cười.
Trong lòng lại nói thầm, sau này cũng không có cảnh diễn của Mạnh Tiêu Thần nữa, thì còn có ai mà rảnh rỗi đến đoàn phim mấy người chứ?
Còn Đặng Vy, vào lúc này cũng đi tới, mặt xấu hổ nói, “Cố tổng, có thể có được vai diễn này, em cũng chưa cảm ơn anh!”
Mễ Na ở một bên nghe nói vậy, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười tại chỗ.
Đặng Vy này cũng quá ngu ngốc rồi? Bị người ta hố (lừa gạt) mà còn cảm ơn người ta! Thật đúng là-----
Còn Cố Viêm, lại là mặt không đỏ tim không loạn yên tâm thoải mái nhận lòng biết ơn của Đặng Vy, “Không cần cảm ơn, là cô nên được!”
Căn bản Đặng Vy không nghe ra được lời nói ẩn chứa hàm ý của Cố Viêm, chỉ cười ngây ngô một mình.
Mễ Na cũng lười phải nhắc nhở Đặng Vy, liền cười với Dương Dật nói, “Đạo diễn, cảnh quay của Mạnh Mạnh chúng tôi đã kết thúc toàn bộ rồi phải không? Nếu như không có chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước được chứ? Buổi chiều còn phải tranh thủ đến đoàn phim nữa!”
Tâm tình bây giờ của Dương Dật rất tốt, nên rất sảng khoái đồng ý, “Được, vậy các cô cứ đi trước đi!”
Chân trước của Mạnh Tiêu Thần vừa mới đi, chân sau Cố Viêm cũng đi luôn.
Nhất thời trong lòng Đặng Vy mất mác một hồi, cô còn tưởng rằng Cố Viêm đến đây là để xem cô làm việc mà!
“Cùng nhau ăn trưa đi?” Cố Viêm ngăn cản Mạnh Tiêu Thần đang muốn lên xe.
“Không được!” Mạnh Tiêu Thần lắc đầu một cái, “Buổi chiều nay tôi còn có cảnh quay, tôi còn phải đi đến đoàn phim tiên hiệp nữa.”
Nói xong, liền mở của xe, chuẩn bị lên xe.
Nhưng Cố Viêm lại chắn ngang kéo cô sang, sau đó “RẦM” một tiếng đóng cửa xe lại.
“Mễ Na, cô đi trước đi!” Cố Viêm cúi đầu cười nói với Mễ Na, “Đợi lát nữa cơm nước xong tôi sẽ đưa Tiêu Thần đến đoàn phim.”
Dĩ nhiên Mễ Na sẽ không nghe lời anh, đưa mắt nhìn Mạnh Tiêu Thần.
Mạnh Tiêu Thần đang định nói không, chợt Có Viêm dán ở bên tai cô nói, “Mấy ngày nữa sẽ phải về nhà cùng với tôi, chẳng lẽ chúng ta không nên vui vẻ trao đổi tình cảm một chút sao? Chớ đến lúc đó người nhà của tôi tùy tiện hỏi câu gì đó mà lại không trả lời được, vậy không phải là bại lộ rồi sao?”
Mạnh Tiêu Thần nhìn anh một cái, mặt không chút thay đổi nói, “Sự hiểu biết của tôi về anh đã đủ nhiều, không cần dư thừa thêm nữa!”
Cố Viêm hơi sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng nói câu, “Nhưng sự hiểu biết của tôi về cô cũng quá ít-----”
Mạnh Tiêu Thần cười lạnh một tiếng trong lòng, có chút bi ai thay nguyên chủ, cô ấy yêu người đàn ông này ròng rã ba năm, lại nói không hiểu rõ cô! Ai!
Chỉ là, còn có thể làm gì đây? Tình yêu trên thế giới này, vốn không có công bình để nói, người yêu trước, yêu đến khắc sâu, nhất định sẽ bị thương.
“Mễ Na, cậu đi trước đi!” Mạnh Tiêu Thần cũng hy vọng lần giả trang bạn gái Cố Viêm này, cùng về nhà dự sinh nhật cùng với anh có thể thuận thuận lợi lợi, như vậy cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Cố Viêm, bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Lúc ăn cơm, Cố Viêm càng không ngừng hỏi Mạnh Tiêu Thần đủ loại vấn đề, Mạnh Tiêu Thần cũng phối hợp với anh, tất cả vấn đề đều thành thật trả lời.
Không thể lập tức nhớ hết toàn bộ, Cố Viêm lại sợ quên, cho nên còn lấy di động mở bản ghi chép ra.
Mạnh Tiêu Thần nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc ghi chép lại trên điện thoại, trong lòng có loại cảm giác không nói ra lời.
Thật ra thì cô rất muốn nói, muốn chân chính hiểu rõ một người, là phải thông qua khoảng thời gian chung sống với nhau, trong cuộc sống từng chút một quan sát cẩn thận, từ từ hiểu rõ. Mà không phải như anh bây giờ, hỏi mấy vấn đề, dùng di động ghi nhớ lại, sau đó cố nuốt hết thảy.
Nhưng mà, nghĩ đến bọn họ chỉ muốn diễn một bộ phim, sau khi diễn xong cũng chẳng có liên quan gì với nhau nữa. Vì vậy, Nữ hoàng bệ hạ bình thường trở lại, cái gì cũng không nói.
Dưới sự yêu cầu của Cố Viêm, đoàn phim phim tiên hiệp tập trung toàn bộ cảnh quay của Mạnh Tiêu Thần quay luôn một lần.
Mấy ngày nay, tất cả tinh lực của Mạnh Tiêu Thần đều dùng hết cho việc này, mối ngày ngủ trễ dậy sớm, rất mệt mỏi, nhưng mà cũng rất phong phú.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần lễ sau, trong một cảnh quay trong phim tiên hiệp, Mạnh Tiêu Thần giết hết toàn bộ.
Không đến ba ngày nữa, là sinh nhật âm lịch của Cố Viêm.
Dĩ nhiên là bọn họ đã nói trước sẽ trở về, bay vào buổi sáng ngày mai.
Tối hôm đó, sau khi Mạnh Tiêu Thần thu thập qua loa hành lý của mình, đang chuẩn bị đi tắm, nghe thấy Mễ Na vốn đang cầm IPAD lướt weibo đang thở dài một cái.
“Sao vậy?” Mạnh Tiêu Thần hỏi.
Vẻ mặt Mễ Na đau khổ nói, “Mặc Dương vừa mới cập nhật weibo, nói rằng [ Thần điêu truyền kỳ ] bởi vì có đủ mọi lý do nên tạm thời không quay được! Hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ của anh ấy đang khóc dưới weibo này nè!”
“Oh-----” Hiển nhiên Mạnh Tiêu Thần cũng không quan tâm đến đề tài này.
Mễ Na nóng nảy, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, đi đến trước mặt Mạnh Tiêu Thần, “Mạnh Mạnh, sao cậu có thể thờ ơ với chuyện này như vậy hả? Cậu có biết có bao nhiêu dân mạng ủng hộ cậu nhận vai Tiểu Long Nữ không hả? Gần đây tôi vẫn luôn chú ý đến Mặc Dương, mong đợi đến ngày đó anh ta có thể mời cậu đến quay thử đó!”
Mạnh Tiêu Thần liền cười, học dáng vẻ của nguyên chủ lúc trước, vỗ bả vai Mễ Na nói, “Bảo bối, chớ suy nghĩ quá nhiều!”
Nói xong, đi vào phòng tắm.
“Sao tôi lại suy nghĩ nhiều chứ?” Mễ na chưa từ bỏ ý định đuổi theo cô đến cửa phòng tắm nói, “Tôi cảm thấy cậu nên diễn vai Tiểu Long Nữ mới đúng!”
Mạnh Tiêu Thần mở hờ cánh cửa, ló ra nửa cái đầu nói với Mễ Na, “Thân ái, điện thoại di động của tôi đang rung lên, làm phiền cậu cầm lại đây cho tôi cái!”
“Di động rung hả? Tại sao tôi không nghe thấy?” Mễ Na vừa đi đến đại sảnh vừa hỏi, “Điện thoại cậu để ở chỗ nào? Tôi không nghe được âm thanh gì cả!”
Vừa mới dứt lời, đã thấy điện thoại của Mạnh Tiêu Thần nhẹ nhàng rung lên ở trên giường.
“Tôi phi,” Mễ Na cầm điện thoại lên đi đến phòng tắm, “Âm thanh nhỏ như vậy mà cũng nghe được, Mạnh Mạnh, lỗ tai cậu quá thần kỳ rồi!”
“Đúng vậy!” Mạnh Tiêu Thần vừa cầm lấy điện thoại vừa nghĩ thầm trong lòng, Bổn vương tai thính mắt tinh, há là người thường có thể sánh bằng?
Là Quan Ảnh gọi điện đến.
Đã trễ thế này, tại sao Quan Ảnh còn gọi điện cho cô?
Nghĩ đến trước đó Cố Viêm từng nói với cô về những ân ân oán oán của Mã thất gia với Quan Ảnh, trong lòng Mạnh Tiêu Thần hơi chút nóng vội, hay là Quan Ảnh đẫ xảy ra chuyện gì, nên lập tức nhận cuộc gọi.
Thật may là, ở đầu bên kia điện thoại giọng nói Quan Ảnh rất là thoải mái.
“Mạnh Mạnh, có một tin tức tốt tôi không thể chờ được nữa muốn nói với cậu!”
Mạnh Tiêu Thần cười nói, “Là tin tức tốt gì?”
“Trong điện thoại nhất thời không thể nói rõ ràng ra được, không bằng chúng ta gặp mặt nói chuyện được không? Bây giờ cậu ở chỗ nào?”
“Ở nhà.” Mạnh Tiêu Thần nói.
“Được, tôi đến chỗ cậu.” Nói xong Quan Ảnh lại nói, “Cậu nhớ gửi tin nhắn địa chỉ cho tôi!”
“Được!”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Mạnh Tiêu Thần đưa điện thoại cho Mễ Na, để cô nàng gửi địa chỉ cho Quan Ảnh tới, còn mình tiếp tục tắm rửa.
Quan Ảnh được người đại diện lái xe đưa cô đến, lúc Mạnh Tiêu Thần đưa cô lên lầu, Quan Ảnh vẫn luôn một dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Muốn nói cái gì vậy?” Mạnh Tiêu Thần thấy cô bị kìm nén đến khó chịu, liền chủ động hỏi thăm.
Quan Ảnh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được nói một câu, “Hai người vẫn cứ ở chỗ này sao?”
Sau khi nói xong, cảm thấy không đúng lắm, lập tức lại nói, “Tôi không có ý xem thường chỗ này, chỉ là cảm thấy, cảm thấy-----”
“Tôi hiểu!” Mạnh Tiêu Thần cười nói, “Cậu là cảm thấy tôi với Mễ Na cũng đã lăn lộn trong giới thật nhiều năm, với năng lực của chúng tôi có thể ở một nơi tốt hơn, đúng không?”
“Ừ, chính là ý này!” Quan Ảnh vội vàng gật đầu, nàng cảm thấy Mạnh Tiêu Thần thật là quá hiểu lòng người rồi, có thể dùng lời nói tốt đẹp như thế phân tích ý tứ trong lời của cô.
Ở trong giới Quan Ảnh có một biệt danh, gọi là “Quan Tiểu Đao”. Cũng bởi vì cô không biết ăn nói, thường thường trong lúc lơ đãng cô lại cho người khác một đao.
Thật ra thì hiện tại Quan Ảnh đang rất cố gắng khống chế mình, nhưng ở trước mặt người thân thiết, cô vẫn không nhịn được.
Thật may, Mạnh Tiêu Thần phân tích đủ lời nói của cô, cũng không so đo với cô.
“Vì một ít nguyên nhân đặc biệt, mấy năm trước tinh thần tôi sa sút, biếng nhác, vì vậy-----” Mạnh Tiêu Thần nhún vai một cái.
“Tôi hiểu!” Quan Ảnh cũng không phải là một người không biết điều.
Chỉ là, chờ lúc vào không gian bên trong phòng, cả người Quan Ảnh cũng hưng phấn cả lên.
“Không được, tôi muốn thu hồi lại vừa mới nói lúc nãy!” Quan Ảnh vừa ở trong phòng đi quanh vài vòng vừa nói, “Nơi này quá tuyệt vời! Qua ấm áp! Quá là có cảm giác gia đình! Tôi rất thích nơi này!”
“Tât cả đều là công lao của Mễ Na!” Mạnh Tiêu Thần không chút nào keo kiệt mà khen một câu.
Vẻ mặt Mễ Na tự hào, cười đến rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.
Ba người lại nói về chuyện thường ngày, rồi Quan Ảnh mới lấy ra một quyển kịch bản từ trong túi xách, đặt trên khay trà, “Đây là kịch bản ta vừa mới nhận được của một bộ phim thần tượng, hai người xem kịch bản một chút đi-----”
Mạnh Tiêu Thần và Mễ Na liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hơi không hiểu, với địa vị của Quan Ảnh hiện tại, tại sao còn có thể nhận phim thần tượng?
Tuy nhiên, nếu mà cố ấy nhận, khẳng định là có đạo lý của cô.
Thế nên, Mạnh Tiêu Thần và Mễ Na cầm kịch bản lên, xem sơ qua một cái.
Sau khi xem xong, hai người rất là ngạc nhiên mừng rỡ.
Mễ Na nói luôn, “Vừa rồi trong lòng tôi còn hơi lo lắng, như cậu bây giờ sao còn có thể nhận phim thần tượng? Nhưng sau khi xem qua kịch bản này, tất cả nghi ngờ liền toàn bộ biến mất không còn! Kịch bản này thật sự rất tuyệt vời!”
Quan Ảnh rất vui vẻ, cười hỏi Mạnh Tiêu Thần, “Mạnh Mạnh, cậu cảm thấy như thế nào?”
“Cái nhìn của tôi cũng giống như của Mễ Na!” Mạnh Tiêu Thần nói, “Kịch bản này rất hay! Hơn nữa với diễn xuất của cậu, tuyệt đối có thể tỏa sáng!”
“Nếu như tôi nói vai nam chính sẽ do Đặng Kiêu nhận diễn thì sao?” Quan Ảnh lại nói.
“Đặng Kiêu?” Lập tức Mễ Na bùng nổ, một phát từ ghế salon nhảy dựng lên, “Là Đặng Kiêu mà tôi nghĩ đến sao? ‘Người chồng quốc dân’? Nhóm trưởng “ROCK BOY”?
Cũng khó trách Mễ Na vừa nghe đến cái tên Đặng Kiêu này thì sẽ kích động như thế, thật sự là bởi vì ở Đặng gia có Đặng Kiêu rất nổi danh.
Dưới trướng tập đoàn Đặng gia bao gồm buôn bán bất động sản, khách sạn cao cấp, văn hóa du lịch, chuỗi của hàng bách hóa và các ngành công nghiệp khác,hơn nữa còn có nhiều công ty điện ảnh và truyền hình và một số rạp chiếu phim, hoàn toàn được xưng là doanh nghiệp gia đình lớn nhất ở Trung Quốc.
Mà cha của Đặng Kiêu, Đặng Kiến Nghiệp, là người giàu nhất châu Á. Còn Đặng Kiêu, là con trai duy nhất của Đặng Kiến Nghiệp cùng với phu nhân, là người từng đạt giải Hoa hậu châu Á, thiên kim nhà giàu Lương Ngọc Dao.
Vậy nên Đặng Kiêu tuyệt đối được coi là con cưng của trời, từ khi vừa sinh ra, đã ở trên vạch xuất phát.
Cố tình Đặng Kiêu cũng không phải là loại con nhà giàu chỉ biết ăn uống vui chơi, làm một phú nhị đại ngu ngốc. anh chẳng những thừa kế dung mạo và tài năng âm nhạc của mẹ mình, mà còn di truyền từ phụ thân sự thông minh cơ trí, có một đầu óc buôn bán siêu phàm.
Từ năm mười sáu tuổi Đặng Kiêu đã tự mở công ty đầu tư, cho đến bây giờ, tài sản của anh đã hơn trăm triệu.
Năm ngoái, Đặng Kiêu 20 tuổi cùng với hai người bạn con nhà giàu cùng nhau lập nên nhóm ‘ROCK BOY’, bắt đầu theo đuổi âm nhạc mạnh mẽ. Kể từ khi ra mắt, sự kết hợp này nhận được sự chú ý chưa từng có từ công chúng. Mà ba người Đặng Kiêu đã chinh phục công chúng bằng tài năng và sự quyến rũ của họ, chỉ trong một năm ngắn ngủi, ‘ROCK BOY’ đã trở thành nhóm nhạc có sức ảnh hưởng lớn nhất trong cả nước thậm chí là cả châu Á, là một trong những nhóm nhạc có lượng fan nhiều nhất.
Mà Đặng Kiêu, đã từng là bạn trai quốc dân bây giờ trở thành người chồng quốc dân. Mỗi ngày, có không biết bao nhiêu hotgirl ở trong weibo của anh khóc lóc ầm ĩ muốn sinh con cho anh.
Quan Ảnh gật đầu một cái, “Chính là anh ấy.”
“Trời ơi!” Mễ Na kinh hô, “Đã có Quan Ảnh, lại còn có người chồng quốc dân Đặng Kiêu, bộ phim này là muốn vượt lên trời cao hả?”
Quan Ảnh cười híp mắt lại nói, “Nếu như tôi còn nói cho cậu biết đạo diễn của bộ phim này là Mặc Dương thì sao?”
“Mặc Dương?” Lần này không chỉ có mỗi Mễ Na, mà Mạnh Tiêu Thần cũng bị kinh sợ.
“Bộ phim này cũng được coi là tác phẩm của Đặng Kiêu, chỉ có một nhà đầu tư, chính là anh ấy. Đặng Kiêu cũng không thiếu tiền mà, vì vậy anh ấy mời đạo diễn và các diễn viên phù hợp nhất để anh ấy sản xuất. Tôi nghe nói rằng ban đầu Mặc Dương vốn là không muốn nhận bộ phim này, tuy nhiên, bộ phim [ Thần điêu truyền kỳ ] mà anh tâm tâm niệm niệm gặp vấn đề về tiền bạc, mà Đặng Kiêu cam kết quay xong bộ phim này thì sẽ đầu tư cho anh ấy. Cho nên, Mặc Dương thỏa hiệp!”
“Thì ra là như vậy!” Mễ Na bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó lại không hiểu rồi nói, “Nhưng trước đó không phải là Mặc Dương ở trên weibo nói, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Tiểu Long Nữ thôi sao? Tại sao bây giờ lại-----”
Quan Ảnh hừ lạnh một tiếng, “Còn không phải là do những nữ minh tinh đó gây ra? Ỷ vào mình có chút vốn, liền phối hợp với các nhà đầu tư, muốn diễn xuất tùy ý với nhân vật mà họ tự nghĩ. Cố tình Mặc Dương là một người nghiêm túc, anh ấy tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp về chuyện này. Thế nên dứt khoát tạm thời không quay nữa!”
Dừng một chút, Quan Ảnh lại cười nói, “Nhìn này, tôi kéo đề tài đi cũng quá xa rồi! Kịch bản này hai người cũng đã xem qua rồi, tình hình đoàn phim hai người cũng đã biết hết, vì vậy, tôi muốn hỏi một chút, Mạnh Mạnh cậu có đồng ý đến làm nhân vật khách mời trong bộ phim không?”
Mạnh Tiêu Thần còn chưa nói gì, Mễ Na hết sức kích động nói, “Là nhân vật nào?”
Không đợi Quan Ảnh trả lời, Mễ Na đưa tay ra ngăn lại nói, “Đừng nói trước, để cho tôi đoán đã! Có phải là tình nhân trong mộng của mấy người nam chính bọn họ, nữ thần học tỷ Đường Nghi Tĩnh không?”
Quan Ảnh gật đầu một cái, “Lúc ấy ta đọc xong kịch bản, cảm thấy nhân vật này vô cùng thích hợp với Mạnh Mạnh, cho nên đã đề cử với Đặng Kiêu và Mặc đạo diễn-----”
“Cảm ơn cậu, Quan Ảnh, câu thật sự quá tốt!” Mễ Na cầm tay cô, nói lời cảm ơn từ đáy lòng.
Còn Mạnh Tiêu Thần, ngồi một bên như có điều suy nghĩ nhìn Quan Ảnh.
“Nhìn tôi xong chưa hả? Trên mặt tôi có cái gì bẩn sao?” Quan Ảnh giơ tay lên lau trên mặt một cái.
Mạnh Tiêu Thần cả cười, “Không có gì. Tiểu Ảnh, sở dĩ cậu nhận phim thần tượng này, không phải là bởi vì đạo diễn Mặc dương chứ?”
Ánh mắt Quan Ảnh lóe lên một cái, không nói gì.
Mạnh Tiêu Thần tiếp tục nói, “Nếu như khong phải lời của tôi là tự mình đa tình, cậu là vì tôi mới nhận bộ phim này, đúng không? Bởi vì Mặc Dương hiểu biết về diễn xuất của tôi chỉ dừng lại ở bộ phim thần tượng vào ba năm trước đó, vì vậy, cậu hy vọng có thể mượn cơ hội làm khách mời này, để Mặc Dương hiểu lại về diễn xuất của tôi, phải không?”
Quan Ảnh im lặng, sau đó mới nói, “Ngày đó ở phố ăn vặt, mấy người fan hỏi cậu có thể diễn Tiểu Long Nữ hay không, sau khi trở về ta đặc biệt tìm mối quan hệ hỏi thăm một chút. Thật ra thì vừa mới bắt đầu lúc đám bạn trên mạng đề cử cậu, Mặc Dương rất là vui vẻ, anh ấy cho rằng ngoại hình và khí chất của cậu đặc biệt phù hợp Tiểu Long Nữ trong cảm nhận của mình. Nhưng mà, đúng như lời cậu nói, sau khi anh ấy xem qua bộ phim thần tượng vào ba năm trước của cậu, liền đánh trống lui binh (ý nói chùn bước, bỏ qua). Tôi cũng đã gián tiếp tìm người quen nói với anh ta là diễn xuất bây giờ của cậu không thể đánh đồng với ba năm trước, anh ta căn bản không nghe, cũng không nghe. Chỉ nói một câu, tai nghe là giả mắt thấy mới là thật. Cho nên, sau khi biết anh ấy là đạo diễn của bộ phim này, tôi nổi lên ý định, suy nghĩ cho cậu đi làm một nhân vật khách mời, để cho anh ấy tận mắt thấy một chút diễn xuất bây giờ của cậu. Mặc Dương người này, mặc dù tuổi không lớn, nhưng hết sức cố chấp. Lúc ban đầu anh ấy cũng không đồng ý để cậu diễn vai khách mời, nói rằng nhân vật này rất quan trọng, phải tìm một người có diễn xuất tốt. Tôi nói nước hết cái, anh cũng không đồng ý. Cuối cùng tôi không thể không uy hiếp anh nói nếu như không để cho cậu diễn Dường học tỷ khách mời, tôi sẽ không diễn nữa, hơn nữa có Đặng Kiêu ở giữa hòa giải, lúc này anh ấy mới đồng ý cho cậu đi thử vai một chút. Bây giờ tôi rất mong đợi bộ phim này bấm máy sớm một chút, Mạnh Mạnh cậu có thể sớm đánh vào cái bản mặt cổ hủ của lão Mặc Dương đó! Hừ-----”
Mạnh Tiêu Thần trực tiếp vươn tay ra ôm Quan Ảnh một cái, “Cảm ơn cậu-----”
Bất ngờ bị Nữ hoàng bệ hạ ôm, Quan Ảnh trở tay không kịp, nhất thời cô có hơi ngượng ngùng,
“Thật ra thì, thật ra thì tôi nhận bộ phim này không phải hoàn toàn là vì cậu! Thù lao đóng phim mà Đặng Kiêu đưa ra hơi bị nhiều đấy! Hơn nữa có thể đối diễn cùng với người chồng quốc dân, tôi có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh! Ha ha-----”
Mạnh Tiêu Thần đưa Quan Ảnh xuống lầu dưới, người đại diện còn chờ ở trên xe.
Trước khi Quan Ảnh lên xe, lại nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, Mặc Dương còn muốn ta diễn Quách Tương trong [ Thần điêu truyền kỳ ] của anh ta đó. Chỉ là, tôi cũng chưa đồng ý. Ta đã nghĩ xong, nếu như anh ta để cho cậu diễn Tiểu Long Nữ, ta phải đến đó. Nếu không, hừ hừ-----”
Mạnh Tiêu Thần dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Có bạn như thế, thì còn muốn gì nữa?
Trở lại phòng trên sân thượng, thì thấy Mễ Na lười biếng nằm nghiêng trên ghế salon, ánh mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, tâm tình giống như có chút xuống thấp.
“Sao vậy?” Mạnh Tiêu Thần ân cần hỏi.
Mễ Na nặng nề thở dài một cái, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo chút buồn bã.
“Mạnh Mạnh, Quan Ảnh đối với cậu thật là quá tốt, tốt đến mức làm tôi hơi tự ti mặc cảm-----” dừng một chút, Mễ Na lại nói, “Cậu xem, cô ấy vì cậu làm nhưng việc đó, đều là việc mà tôi không làm được-----”
Mạnh Tiêu Thần đi đến ngồi xuống bên người cô, chỉ nói một câu, “Cậu là em gái tốt nhất của tôi, còn Quan Ảnh, là người bạn tốt nhất của tôi!”
Em gái mà so với bạn tốt hình như thân hơn một chút phải không?
Vừa nghĩ như thế, tâm tình Mễ Na lập tức tốt hơn nhiều.
Chỉ là, rõ ràng mình sinh trước Mạnh Mạnh mấy tháng mà, thế nào mà bây giờ lại thành em gái rồi?
“Mạnh Mạnh, tôi cũng lớn hơn cậu, thì cậu phải là em gái tôi làm chị mới đúng chứ?”
Mạnh Tiêu Thần đã lên giường không lên tiếng nữa, chỉ cười với cô một cái, “Ngủ ngon!”
Buổi tối hôm đó, Mạnh Tiêu Thần mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy người phụ nữ ở trên đại điện muốn hành thích cô, thanh mai trúc mã của Sở Tiêu, Mộ Dung Lan.
Cô còn mơ thấy hoàng muội (em gái vua, trong trường hợp này là em gái nữ vương) Mạnh Tiêu Ngọc lao ra cản cho cô một đao sau đó cũng nằm trong vũng máu.
Lập tức Mạnh Tiêu Thần giật mình tỉnh giấc, không biết tại sao, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.
Vì thế, lúc Cố Viêm gọi điện thoại nói anh đang chờ ở dưới lầu, Nữ hoàng bệ hạ ngay cả câu “ừ” cũng không nói với anh, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Viêm ngồi cạnh chỗ lái nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong ống nghe, sờ sờ lỗ mũi, mới sáng sớm, người nào đã chọc Mạnh Tiêu Thần tức giận vậy?
Khi Mạnh Tiêu Thần kéo hành lý đi ra, Cố Viêm lập tức xuống xe đón, muốn giúp cô kéo va li.
Nhưng lúc mà Mạnh Tiêu Thần thấy anh có khuốn mặt giống như đúc với Sở Tiêu liền buồn phiền, căn bản không muốn nhìn anh thêm một cái nào. Trực tiếp để hành lý lại tại chỗ, một mình lên xe.
Sau khi Cố Viêm chấp nhận mà kéo hành lý bỏ vào trong cốp, trong lòng vẫn đang hồi tưởng lại xem mấy ngày nay rốt cuộc mình có làm sai chuyện gì hay không?
Không thể không nói, Cố Viêm là một diễn viên giỏi, anh đã nói trước là sẽ làm một bạn trai đủ tư cách.
Sau khi lên xe, một câu Mạnh Tiêu Thần cũng không nói, toàn bộ hành trình khuôn mặt đều không có biểu cảm.
Cố Viêm có lòng muốn nói câu gì đó để xoa dịu không khí, nhưng toàn thân Mạnh Tiêu Thần đều hiện lên ba chữ, chớ chọc tôi! Cho nên, cuối cùng là anh lựa chọn im miệng.
Đến sân bay, Cố Viêm vừa làm thủ tục lên máy bay, vừa phải gửi hành lý, lại còn phải bưng trà rót nước, làm đúng tư thái cảu một bạn trai trung thành.
Lúc này Mạnh Tiêu Thần cũng đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, không có gì to tát cả!
Vì vậy, khi Cố Viêm đưa đến một chai nước suối, cô khó có được cho anh một nụ cười.
Lập tức Cố Viêm có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Tất nhiên là trong lòng anh thật ra cũng rất buồn bực, không biết là mịnh bị làm sao thế này? Coi như bây giờ muốn cầu cạnh cô, cũng không thể trước mặt cô lấy lòng nhiều lần như thế được? Cho dù là bạn trai bạn gái thật, tâm tính của Cố Viêm anh cũng không thể bị bạn gái kiểm soát được?
Nhưng sự thật bây giờ đã chứng minh-----
Cố Viêm cảm thấy từ sau đêm hôm đó đuổi Mạnh Tiêu Thần ra khỏi nhà, rất nhiều thứ đã thay đổi!
Không chỉ có mỗi Mạnh Tiêu Thần thay đổi, ngay cả chính anh, hình như cũng đã thay đổi theo!
Lần này nên nói như thế nào đây? Càng ngày càng không giống Cố Viêm!
Đột nhiên Cố Viêm cảm thấy anh có chút hiểu không được bản thân!
Loại cảm giác này làm cho trong lòng anh nổi lên một trận khủng hoảng, phảng phất không cách nào khống chế được cảm giác của mình-----
Không nhịn được nhìn Mạnh Tiêu Thần một cái, vừa nhìn, mới phát hiện ra nụ cười vừa rồi đã biến mất, lúc này khuôn mặt cô lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
Cố Viêm nhìn theo tầm mắt của cô, xa xa, có hai người đàn ông có vóc dáng rất cao đang kéo hành lý một trước một sau đi về phía bọn họ.
Đợi đến lúc thấy rõ ràng khuôn mặt hai người đàn ông này, trong lòng Cố Viêm lập tức cả kinh, tại sao lại là bọn họ.