Nữ Hoàng Của Hắc Đạo

Chương 52: Cuộc chiến trên không (2)

Thang dây đã chuẩn bị xong, súng cũng đã ở yên trên người nó. Thiên Long chạy lại đưa cho nó một cái áo khí. Không cần biết lão đại có mặc hay không, cậu vẫn đưa cho nó. An toàn của lão đại với họ là trên hết. Hiểu tâm ý của Tứ Long có mặc chiếc áo khí vào người rồi từ từ thả mình xuống, không vội vã, không lo sợ, nó cứ bình thản đến lạ thường cứ như bản thân đang đi xuống cầu thang.

   Đằng xa cũng có 2 chiếc máy bay đang bay tới chỗ tụi nó. Là nhóm của Kun và Tứ Quỷ. Thấy nó đang lủng lẳng trên không, tim bọn họ như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Ryna tay run lẩy bẩy mặt tái mét:

    - Lão đại đang làm gì vậy, nguy hiểm lắm.

    - Đừng làm hành động mất mặt đó. - Ryu lạnh lùng lên tiếng. Run rẫy trước người khác không phải tính cách của Hắc Long. Nếu lão đại ở đây thì lão đại cũng không thương tiếc mà ném thẳng Ryna xuống dưới.

    - Lão đại biết phải làm gì. Đừng lo. - Kun đến bên vỗ vai Ryna trấn an. Nói thật ra anh cũng đang lo sốt vó lên đây, nó là đứa em gái duy nhất của anh nếu có mệnh hệ gì chắc anh cũng tự tử mà đi theo hầu hạ nó luôn. Nhưng anh cũng hiểu hàm ý trong câu nói của Ryu

   Nó nắm chặt thang leo, ánh mắt cố định trên thân máy bay của Dương Thái tìm nơi “đáp cánh“. Nó đánh người qua phải nhắm trước khoảng không trước đầu máy bay mà nhảy xuống đó cũng là khi nó đáp cánh an toàn trên thân máy bay. Mọi người há hốc mồm nhìn nó. Qủa là lão đại. Muốn liều lĩnh như nó sao bọn họ không có gan lớn như vậy. Nó cũng đâu phải kẻ ngu, canh đúng thời gian, địa điểm, tốc độ bay nó mới liều mình nhảy xuống, nếu lúc đó nó nhảy ở phần thân thì khi máy bay bay qua nó sẽ bị lệch đường nhảy xuống đuôi máy mất.

   Nó đu người qua cánh phải máy bay, ở đó có chỗ vịn tay nó có thể giữ thăng bằng cho nó. Cuối người xuống cái cửa sổ gần đó, nó dễ dàng nhìn thấy Dương Thái đang ung dung thưởng thức phong cảnh. Nó nhếch môi, lão già cũng biết hưởng thụ thật. Rút súng dưới ống giày nó bắn vào cửa kính chỗ Dương Thái. Nghe thấy tiếng súng Dương Thái giật mình nhìn ra cửa sổ thì thấy nó đã ở trong máy bay từ lúc nào, dưới chân nó đống kính vỡ ngổn ngang.

    - Mày... -lão tái mặt không nói nên lời. Dương Thái không ngờ nó lại liều lĩnh như vậy dám nhảy từ máy bay xuống đây.

    - Lâu rồi không gặp Dương tổng... - nó kéo dài từ Dương tổng tỏ ý miệt thị, ánh mắt chán ghét thấy rõ. Nó ngông cuồng nhìn lão.

    - Mày muốn gì? - lão trừng mắt nhìn nó quát

    - Muốn lấy lại những thứ thuộc về Hắc Long và mạng của mày... -nó không cần biết lão ta bao nhiêu tuổi, nó thích gọi ai ra sao là quyền của nó. Nó không thích lịch sự và văn hóa với kẻ thù của mình.

    - Đồ mất dạy. Mày không xem bản thân bao nhiêu tuổi mà xưng hô như thế với tao. Đồ vô giáo dục, không cha mẹ dạy dỗ. - lão tức giận chửi nó. Có lẽ Dương Thái không biết, Lâm Gia Kỳ là quả bom nổ chậm, khi quả bom đã tới đỉnh điểm sẽ phát nổ. Nó giỏi chịu đựng, giỏi nhẫn nại không có nghĩa là nó sẽ bỏ qua.

    - Hahaha.... hay. Chửi hay lắm. Rất đã tai. - nó cười lớn chân tiến đến chỗ tên cơ trưởng mặt đã tái mét từ lúc nào, vì quá run sợ nên hắn cho gạt cần điều khiển lái tự động rồi chụi vào góc máy bay.