“Bảo bối của
ta, nếu được phép, ta mong bức thư này sẽ không bao giờ được con tìm
thấy. Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc ta đã không thể kề bên con, dõi theo từng bước chân của con được nữa...”
Dạ Tuyết chậm rãi nhìn bức thư tràn đầy tình yêu thương của một vị mẫu thân, tâm tình phức tạp.
Nàng từ một người thế kỷ 21, chỉ qua một đêm mạc danh kỳ diệu trở thành một
luồng cô hồn phiêu dạt đến dị thế, trở thành nàng hiện tại bây giờ.
Là nàng, lại không là nàng.
Suy cho cùng, nàng như thế này cũng xem như tu hú chiếm tổ nguyên chủ đi,
mặc dù trước khi nàng đến, nguyên chủ đã không còn, nhưng cũng không
thay đổi được một điều.
Thân xác này không phải của nàng.
Nàng không có phụ mẫu từ nhỏ, hoàn cảnh nàng sống không cho phép nàng đặt
tình cảm lên trên lý trí, cho nên tính cách nàng đạm mạc.
Nàng
đến thế giới này đã được một khoảng thời gian không ngắn, thế nhưng nàng cũng vô pháp dung nhập vào thế giới này, bởi vì nơi này không có nơi
nàng thuộc về.
Thế nhưng,..
Cho dù là nam chủ chi nhất
Hiên Viên Triệt đối với nàng nhất nhất nhu thuận, còn là pháo hôi Khung
Duệ quan tâm lo lắng cho nàng, nhân vật thần bí Nam Cung Hàn, chưa từng
xuất hiện trong nguyên tác Long Thiên Mị, hoặc là khác hẳn cố sự Phan
Diệp......
Đều khiến nàng trở nên luyến tiếc nơi này..
Nàng nghĩ, nếu thượng thiên đã đẩy nàng đến nơi này, phản kháng không có tác dụng chi bằng thuận theo. Dù sao nàng hiện tại cũng không có đường lui, chi bằng phấn khởi ma sống một cuộc sống mới.
Hơn nữa, nàng nhất định sẽ sống thật phấn khích, thay nguyên chủ báo thù, tìm lại phụ mẫu
cùng tiếp nhận nghĩa vụ của gia tộc tại Phượng Vân Thiên.
Nghĩ đến đây, Dạ Tuyết đột nhiên cảm thấy cơ thể khoan khoái hơn rất nhiều, trong đầu cũng đột nhiên xuất hiện vài thứ.
Dạ Tuyết “nhìn” nội dung hiện trong đầu mình, sau đó kinh ngạc phát hiện, dĩ nhiên là phần cuối của lá thư?
Nói như vậy, sở dĩ lá thư trên tay nàng là không nguyên vẹn?
Đọc xong phần còn lại của bức thư, Dạ Tuyết muôn phần cảm khái.
Mẫu thân của nguyên chủ quả thật là một người mẹ hết mực thương con,đồng
thời cũng là một người phụ nữ sắc sảo, nhạy bén, tinh mẫn (tinh tế, minh mẫn) a.
Ai có thể ngờ phần quan trọng nhất của bức thư lại được phong ấn ngay trong cơ thể này chứ.
Bà viết một bức thư hai phần, phần đầu chỉ là nói lên chút nuối tiếc, nhớ
thương, dặn dò vài chuyện, bao gồm tài nguyên đủ để nguyên chủ quá một
đời thoải mái.
Nói chung, phần đầu bức thư đơn giản là một vài
dòng tâm sự cùng nữ nhi. Khái quát một chút về thân phận, cũng như mối
thù không đội trời chung cùng ma tộc, ngoài ra không hề đề cập đến
chuyện gì khác
Phần thứ hai được phong ấn trong thức hải của nguyên chủ mới là phần quan trọng.
Chỉ cần nguyên chủ muốn sống một cuộc sống bình thường, phong ấn tuyệt đối sẽ không được mở ra.
Dù sao ma tộc cường thế không phải là chuyện sớm muộn, biết đâu nữ nhi lại muốn sống cuộc sống bình thường thì sao?
Chỉ khi nào trog thức hải của Dạ Tuyết xuất hiện ý muốn mạnh mẽ tìm lại phụ mẫu, khiến ý thức hải dao động mới kích hoạt phần bức thư bị phong ấn
này.
Mẫu thân vì nguyên chủ quả thật thao nát tâm.
Phần
thứ hai của bức thư, mang lại cho Dạ Tuyết một phần kinh hỉ nho nhỏ,
trong này thế nhưng có ghi lại cách tu luyện của người thừa kế Huyết
Ngọc Phượng Hoàng.
-”Dĩ nhiên là thu nạp thiên địa chi hoả?” Dạ Tuyết thì thào.
Không phải tu tập chiến khí, mà là sử dụng dị hoả.
Hoả sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thuỷ, Thuỷ sinh Mộc, Mộc sinh Hoả. Hết thảy tạo nên thế giới này.
Phượng Hoàng bộ tộc dĩ hoả sử chi vi bản thân sở dụng. Cũng chính là Bạch Hoả.
Lúc Phượng Hoàng đồng quy vu tận cùng Ma tộc, Bạch Hoả cũng chính là Thiên
Hoả bị phân cách thành nhiều bộ phận phóng đi khắp nơi.
Thanh Hoả, Hắc Hoả, Tử Hoả, Diễm Hoả.
Hiện tại, cái nàng cần làm là thu thập tứ hoả, hợp nhất thành Bạch Hoả.
Nàng nắm lên bức thư trên bàn, đi về hướng kệ sách trong phòng. Hết thảy đều bị phong ấn, duy có một cuốn sách nằm yên lặng trên bàn.
Còn
không đợi Dạ Tuyết chạm đến, cuốn sách kia đột nhiên huyền phù trên
không trung, bìa sách mở ra, trang đầu tiên hoá thành một đạo bạch quang chui vào mi tâm Dạ Tuyết.
Lại là nhồi nhét. Dạ Tuyết nhéo nhéo thái dương đang đau nhức dữ dội, trong lòng ngầm bực bội.
Nhân nơi này cứ thích truyền thừa dưới dạng nhồi nhét vào óc người khác nhỉ.
Dạ Tuyết không biết là, tại nơi lấy kẻ mạnh làm đầu này, giết người đoạt
bảo là chuyện như cơm bữa. Nghĩ mà xem, ngươi có một cuốn sách quý nhưng lúc xem phải trốn chui trốn lủi đề phòng khắp nơi sợ bản thân đang xem
sách trên tay thì đầu đã một nơi thân một ngả như vậy cỡ nào mệt mỏi.
Chi bằng dung nhập sác vào trong đầu, trừ khi có kẻ mạnh mẽ sưu hồn ngươi,
nếu không cũng đừng mơ tưởng phát hiện được trog đầu ngươi có tài bảo.
Cho nên mới nói, nhân loại là loài linh động, họ có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh sinh sống.
Đợi cơn đau qua đi, Dạ Tuyết tìm chiếc ghế ngồi xuống bắt đầu sử dụng thần thức “đọc” sách trong đầu.
Dĩ nhiên là sách ghi chép về nơi tứ hoả rơi xuống.
Thì ra mẫu thân của nguyên chủ cũng từng có ý định đi thu thập tứ hoả, hơn
nữa kết quả còn không tệ, trên đường chạy trốn Ma tộc, trải qua một di
tích xưa, mẫu thân đã thu được một đoàn tử hoả.
Mặc dù thể tích cực tiểu nhưng cũng là có thu hoạch.
Hơn nữa, đoàn tử hoả này có công không nhỏ trog việc dung hợp linh hồn của Dạ Tuyết cùng khối thân thể này.