Đêm dường như sâu hơn, nguyệt chi đỉnh, ánh trăng nhu hoà bao bọc vạn vật.
Trong sân bốn thân ảnh trầm mặc mà đứng, không ai mở miệng, tầm mắt lặng lẽ đánh giá nhau, mơ hồ tạo nên thế giằng co.
Nguyệt cùng Dạ Tuyết không ai cảm thấy giật mình hay kinh ngạc việc tại Trúc
Viên đột nhiên xuất hiện một nam nhân tiếp được Vân Mộng Vũ bị Nguyệt
một chưởng huy ra ngoài, bởi vì ngay từ lúc đối phương đặt chân vào cổng Trúc Viên cả hai đều phát giác được.
Nguyệt là vì bản thân chiến sĩ cấp bậc, mà Dạ Tuyết là có ngoại quải Hiên Viên Triệt.
Người tới nhẹ đỡ Vân Mộng Vũ đứng dậy, bán ôm nàng tựa vào ngực mình, thái độ như nâng trân nâng bảo.
Vân Mộng Vũ nét mặt mừng rỡ, nâng mắt nhìn nam nhân đang ôm nàng trong lòng, yếu ớt hô.
-”Khắc ca ca”
Kia một tiếng hô ẩn ẩn vui sướng lại pha muôn vàn uỷ khuất nghe vào lòng
người chua chua xót xót, nhịn không được đau lòng muốn che chở.
-”Vũ nhi, không việc gì, ta ở đây” Nam Cung Chu Khắc vỗ vỗ lưng Vân Mộng
Vũ,nhẹ giọng lên tiếng trấn an người trong lòng, sau đó mới thận trọng
đánh giá hai người trước mắt.
Tầm mắt Nam Cung Chu Khắc khi chạm
đến trương mặt nạ bạc lạnh lẽo của nam nhân trước mặt đồng tử hơi co
lại, trong lòng có nào đó phán đoán nhượng gương mặt hắn nhất thời trầm
xuống.
-”Nguyệt Các chủ.” không phải câu hỏi mà là câu khẳng
định, hiển nhiên Nam Cung Chu Khắc đã biết được thân phận nam nhân trước mắt là ai.
Hai chữ “ Các Chủ “ từ miệng Nam Cung Chu Khắc nhượng Vân Mộng Vũ trong lòng hơi động.
Các Chủ...
Thiên Long đại lục chỉ có một thế lực duy nhất danh xưng Diêm Tự Các.
Sẽ không phải là cái kia Các chủ đi?
Nam Cung Chu Khắc không có nhận thấy sự khác thường của người trong lòng,
thấy Nguyệt im lặng, cũng không lên tiếng hỏi lại, toàn thân lại âm thầm lâm vào trạng thái đề phòng, bàn tay đặt trên vai Vân Mộng Vũ không tự
giác buộc chặt.
Hắn, không dám chắc cùng người trước mắt đấu có thể toàn thân trở ra.
Mặt nạ bạc, Nguyệt!
Đừng hỏi vì sao hắn nhận ra người này là Diêm Vương trên giang hồ. Kia mặt
nạ bạc dường như là đặc điểm đặc trưng của hắn. Trên giang hồ cũng không có kẻ có mắt không tròng dám mô phỏng tư thái này.
Hoàng tộc đối với thế lực cùng tài lực của Diêm Tự Các thầm hận cùng đỏ mắt không
thôi, lại không thể cúi đầu phục thấp làm thiếp.
Hiển nhiên Nam
Cung Chu Khắc đối với Diêm Tự Các cũng có điều kiêng kỵ, hiện tại thế
lực Diêm Tự Các tại Thiên Long so với Hoàng tộc gần như là chiếm ưu thế
tuyệt đối, nếu Diêm Tự các có tà tâm..kia...
Mục đích cuối cùng
của hắn là ngôi vị Hoàng đế, mặc cho ai cũng không vui việc có một
thanh đao kề cổ không biết lúc nào sẽ hạ xuống đi.
Nam Cung Chu
Khắc rũ xuống mi mắt che giấu cảm xúc. Đột nhiên hắn nhận ra có một tầm
mắt mang theo tò mò tìm hiểu đặt trên thân mình, Nam Cung Chu Khắc ngẩng đầu, dời tầm mắt từ khuôn mặt Nguyệt men theo ánh nhìn nọ chuyển sang
tiểu cô nương đang nép vào Nguyệt, này vừa nhìn nhưng lại khiến Nam Cung Chu Khắc một trận giật mình.
Các chủ Diêm Tự Các-Nguyệt nổi danh sát thần, mười người nghe danh, chín người kinh hồn, kẻ còn lại tán đảm.
Hung danh nhưng thật ra vang dội, ngược lại chưa từng nghe nói bên cạnh hắn
có nữ nhân, hiện tại tận mắt thấy Nguyệt duy hộ tiểu cô nương này.. mà
nếu hắn không nhầm kia nhưng là Dạ gia tam tiểu thư -muội muội của Vũ
nhi, Dạ Tuyết.
Nam Cung Chu Khắc không dấu vết đánh giá Dạ Tuyết, trong mắt lướt qua một mạt suy tính.
Nguyệt nhận ra tầm mắt của Nam Cung Chu Khắc, ánh mắt trở nên băng lãnh mang
theo nhè nhẹ sát ý nhìn Nam Cung Chu Khắc mang theo thực cốt rét lạnh.
Nam Cung Chu Khắc nhận ra được ý tứ cảnh cáo của Nguyệt liền thu hồi tầm
nhìn, bất quá tầm mắt vẫn khi có khi không quan sát Dạ Tuyết, trong lòng âm thầm đánh giá địa vị tiểu cô nương trong lòng Nguyệt.
Nguyệt
theo sau thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn xuống tiểu nhân nhi trong lòng,
nàng hiển nhiên cũng không phải an phận nữ hài, nương theo cơ thể của
Nguyệt, Dạ Tuyết nãy giờ vẫn hơi chồm ra nhìn đối phương.
Nàng
vẫn chưa biết kẻ này là ai, đóng vai trò gì trong kịch tình cho nên khởi tò mò chi tâm. Xuất hiện một thể với nữ chủ xem ra cũng là hậu cung
nhất viên.
Nguyệt nhìn Dạ Tuyết tầm mắt đặt trên người Nam Cung
Chu Khắc trong lòng không vui, thủ khẽ nâng, khiến gương mặt của Dạ
Tuyết đang “thâm tình” nhìn Nam Cung Chu Khắc (thật ra là đang mùi ngon
xem kịch vui) nép vào ngực mình, cản lại tầm mắt của Nam Cung Chu Khắc.
Kia tư thế bảo hộ cùng bá đạo chiếm hữu dục mười phần nhượng Vân Mộng Vũ
đang “yếu đuối” tựa vào lồng ngực Nam Cung Chu Khắc ánh mắt đỏ lên,
trong lòng phẫn hận cùng không cam lòng đan xen.
Nàng đến nơi này tính ra đã gần ba năm, tất nhiên biết Diêm Tự Các, cùng đại danh đỉnh đỉnh Nguyệt.
Nàng thích cùng người thông minh cùng có quyền lực làm giao dịch, còn đang
có ý định hợp tác chế tác vũ khí đổi lại tình báo của tổ chức này.
Tin tưởng “mị lực” của hoả dược nhất định có thể hấp dẫn lực chú ý của vị Các chủ thần bí này.
Mà nàng, là nơi phát ra “hoả dược” tất nhiên sẽ thụ Diêm Tự Các bảo vệ,
sau đó nàng sẽ tìm cơ hội chạm mặt, tương tác làm bằng hữu. Có thế lực
của hắn làm núi dựa, tại vị diện này nàng có thể buông tay làm được rất
nhiều việc.
Hiện tại...
Vân Mộng Vũ ánh mắt oán độc nhìn về phía Dạ Tuyết được bảo hộ trong lòng Nguyệt.
Lại là nàng ta!
Vân Mộng Vũ cắn răng.
Tiện nhân, khắp nơi cùng nàng đối đầu. Trong lòng ý nghĩ làm cho Dạ Tuyết hoàn toàn biến mất càng ngày càng mãnh liệt.
Nhìn vụn mảnh ngọc trên mặt đất, lại nhìn về phía cổ tay Dạ Tuyết Vân Mộng
Vũ phảng phất có cảm giác có thứ gì đó vô cùng quan trọng với nàng đã
rời nàng mà đi, lại thuỷ chung vô pháp xác nhận kia là vật gì.