Joanna trợn mắt há hốc mồm, quen biết Veronica nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng nhìn thấy cô vội vã như vậy.
Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết?
Cố Thịnh Nhân chỉ lo đi tìm người giống Cơ Ngọc kia, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông bị cô bỏ quên ở đằng sau, sắc mặt đã nặng nề tới mức giống như có thể chảy ra nước.
Không hiểu sao Joanna cảm thấy hơi lạnh.
Cố Thịnh Nhân vội vàng xuyên qua đám người đang nói cười, nhìn về nơi người đàn ông xuất hiện. Đáng tiếc, đợi lúc cô đến đó, đã không thấy ai.
Cố Thịnh Nhân buồn bã thất vọng, cô quay đầu bắt lấy tay một tiểu thư quý tộc, hỏi: “Người đàn ông lúc trước đứng chỗ này đã đi đâu? Chính là người mái tóc màu đen đó.”
Cô gái quý tộc kia gặp cô cuống quýt hành lễ, nghe xong câu hỏi của cô mới ha hả cười nói: “Người nói Lâm Kỳ các hạ sao, vừa có người tìm hắn, hắn đã sớm rời khỏi đây rồi.”
Cố Thịnh Nhân thất thểu quay trở lại.
Joanna thấy cô, chế nhạo nói: “Làm sao vậy? Không gặp được người? Không phải là cô trúng tiếng sét ái tình với người ta chứ?”
Nàng ta vốn chỉ là nói giỡn, không ngờ Cố Thịnh Nhân lại không phủ nhận.
Joanna kinh hãi: “Không phải chứ? Quý tộc của đế quốc Carter theo đuổi cô cũng có thể xếp thành hàng rồi, vậy mà cô lại thích một người ngoại lai.”
Nếu như những người theo đuổi Veronica biết điều này, còn không buồn bực sao?
Sau đó, cả đêm Cố Thịnh Nhân đều rất thích thú, cô không chú ý tới sự trầm mặc khác thường của Ma Vương.
Đến tối vần chưa vào phòng ngủ, cô vừa mới đóng cửa lại, Cố Thịnh Nhân bị một lực áp mạnh lên cửa.
“Ngươi?” Cố Thịnh Nhân kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ép cô trên cửa.
Sắc mặt Ma Vương không tốt, nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Cố Thịnh Nhân càng làm cho hắn tức giận.
Nếu không biết nói như thế nào, thì cứ thể hiện bằng hành động thực tế.
Lúc nụ hôn của Ma Vương đặt xuống, cả người Cố Thịnh Nhân đều choáng váng.
Đây là cái gì?
Vẻ mặt ngây thơ của cô lấy long Ma Vương, vốn dĩ hung hăng trở nên dịu dàng.
Cố Thịnh Nhân choáng choáng đầu óc, bởi vì câu này trở nên tỉnh táo, cô ra sức từ chối: “Ngươi buông ta ra!”
Vẻ mặt Ma Vương vì sự phản kháng của cô lại trở nên âm trầm, hắn giữ chặt hai tay Cố Thịnh Nhân đang cuồng loạn giãy giụa, không khách khí, đầu lưỡi cộc mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, hôn cô mãnh liệt.
Hắn còn chưa thỏa mãn buông ra, Cố Thịnh Nhân đã cảm thấy nhũn cả người.
Nhưng một giây sau, một thanh kiếm ánh lên ánh sang vàng ngay trong bóng đêm, mặc dù động tác của Ma Vương nhanh, vẫn bị kiếm cắt qua một đường trên mặt.
“Nếu có lần sau nữa, ta sẽ cắt đứt cổ họng của ngươi!” Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nhìn hắn.
Ma Vương hoàn toàn không thèm để ý đến cô, chỉ nhìn cô: “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn người đàn ông khác, ta sẽ không nhịn được giết hắn.”
Cố Thịnh Nhân nghe vậy liếc hắn một cái: “Như vậy ta cũng sẽ giết ngươi.”
Ma Vương cười dịu dàng: “Vậy thì tốt, có thể chết cùng ngươi, ta vui vẻ chấp nhận.”
Cố Thịnh Nhân: Chết tiệt, quỷ tha ma bắt.
Buổi tối vì phân tranh mà Ma Vương không duy trì được hình thể. Vài ngày sau, Cố Thịnh Nhân đều không thấy hắn xuất hiện.
Hôm nay, Joanna nhắn với Cố Thịnh Nhân, từng nói mấy ngày nữa sẽ có một hồi yến hội chuyên môn hoan nghênh khách của thần thánh liên minh.
Đương nhiên Cố Thịnh Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.