Tập đoàn Trình thị và tập đoàn Nguyên thị thành thông gia, trở thành chủ đề nóng nhất gần đây của Hoa thị.
Đương nhiên, cho dù truyền thông đã nhận tiếng gió về những tin tức kia từ sớm, nhưng hai nhà làm giữ bí mật vô cùng nghiêm ngặt, mãi đến lúc diễn ra lễ cưới, vẫn không có bất kì truyền thông nào trà trộn vào hiện trường thành công.
Nguyên Húc và Trình Tích Tri trao nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Tích Tích, anh thật sự vui mừng, cuối cùng anh đã chờ đến ngày này.” Trán hai người chạm vào nhau, Nguyên Húc khẽ nói với Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân chớp mắt mấy cái: “Anh yêu, em cũng rất vui.”
Nguyên Hàng nhìn hai người xứng đôi kia, giữa hai người có dòng chảy tình ý và hạnh phúc, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Đột nhiên anh ta thấy chua xót trong lòng, mình cũng đã từng thật lòng thích một cô gái như vậy, thích đến mức có thể vì cô mà chống lại gia tộc, một lòng chỉ muốn cưới cô, thế nhưng kết quả thì sao?
Nguyên Hàng nhớ tới có chút hoảng hốt, đột nhiên phát hiện gương mặt của Trình Nhất Như đã nhạt nhòa khỏi trí nhớ của anh ta.
Thôi, Nguyên Hàng nghĩ tới. Sau này mình sẽ đi con đường khác, đồng ý sắp xếp của gia đình, cưới một cô gái bề ngoài và gia đình đều xứng đôi, sau đó trở thành một người chồng hợp pháp, một người ba hợp pháp.
Sân bay quốc tế Hoa thị.
Cố Thịnh Nhân vừa xuống máy bay, đã thấy người đàn ông chờ ở bên.
Nguyên Húc đưa tay nắm chặt ngón tay cô, không vừa ý nói: “Sao lại lạnh như vậy?”
Anh vừa nói vừa tháo khăn quàng trên cổ ra quàng cho Cố Thịnh Nhân, nhân tiện hôm trộm một nụ hôn vào khóe miệng cô.
Cố Thịnh Nhân trừng mắt nhìn anh một cái, làm thế nào cũng không ngăn được nụ cười trên miệng.
“Răng rắc!” Ngay lúc hai người không chú ý, một tấm hình được chụp lén lại.
Thế là, ngày hôm sau Cố Thịnh Nhân tỉnh lại trên giường, đang phàn nàn người đàn ông nào đó không biết kiềm chế, đã nhận được điện thoại mẹ gọi tới.
“Tích Tích, thấy tình cảm của các con nhiều năm qua vẫn tốt như vậy mẹ rất yên tâm!” Đây là tiếng mẹ Trình.
“Tích Tích, mặc dù biết em và em rể rất yêu nhau, nhưng vừa đến mà đã như vậy là không đúng.” Đây là anh hai Trình Kỳ Hiên hơn ba mươi tuổi vẫn độc thân một mình, Trình Kỳ Hiên là người làm nghệ thuật rất phong lưu, không ngừng đổi bạn gái bên cạnh, xưa nay chưa từng dừng lại vì bất kỳ người nào.
“Cô nhỏ, hu hu hu!” Đây là công chúa nhỏ nhà anh cả, bạn nhỏ Trình Linh Tê.
Cố Thịnh Nhân đang buồn bực không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa xuống phòng khách, đã nghe được tin tức thông báo trong ti vi.
Ảnh chụp mình và Nguyên Húc hôn nhau xuất hiện trong đó!
Mặt Cố Thịnh Nhân ửng hồng, thì ra cảnh ở sân bay hôm qua được người ta chụp lại.
Khó trách người nhà đều nói như vậy.
Cô gọi điện thoại cho Nguyên Húc, nói việc này một tiếng, Nguyên Húc lại rất thản nhiên: “Anh hôn vợ anh thì sao? Chẳng lẽ chuyện này không được phép?”
Cố Thịnh Nhân: … Cô lại không phản bác được.
Lắc đầu, nghĩ lại thì cũng thấy đúng, mình nghĩ linh tinh thêm để làm gì?
“Trời ạ, tổng giám đốc Nguyên thị này có tình cảm thật tốt với vợ.” Trong một khu mua sắm, mấy người nhân viên nhân lúc không có ai thì tranh thủ nhiều chuyện: “Trong tin tức nói hai người bọn họ cũng đã kết hôn phải mười năm rồi! Cô xem, vừa nhận điện thoại vừa quàng khăn quàng cổ lại hôn thâm tình, thật sự là lãng mạng hơn trong phim!”
Có một nhân viên chuyển hàng ở nhà kho bên cạnh đẩy thùng đi qua, mấy người vội vàng tránh sang một bên.
Hai tay cô ta đã gãy mất hai ngón tay.
Trình Nhất Như nghe mấy người kia không ngừng nói hai người kia hạnh phúc thế nào, không dừng công việc trên tay.
Còn mười thùng nữa, xếp xong hàng mình mới có thể tan ca được.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tivi LCD trên tường một cái, trên màn hình, một nam một nữ ôm nhau thắm thiết, ánh mắt nhìn nhau không hề che giấu tình ý chút nào.