Nữ Chính, Nam Chính Là Của Tôi

Chương 2: nước mắt của nguyên chủ



Khoan đã, mải nghĩ mà cô quên mất đến hình tượng của mình. Cô phải xem lại nhan sắc của thân thể này đã, nếu mà xấu hơn thân thể trước của cô, cô sẽ không ngại mà đập đi xây lại từ đầu đâu.

“Aaaaaaaaaaa….. " Sinh vật gì đây?”. Cô không tự chủ được mà nhìn hình ảnh trong gương của mình. Trong gương là một gương mặt tô son đánh phấn rất đậm, không trách được vì sao mọi người lại thấy ác cảm với cô. Nhìn vào người ta chỉ cảm giác chán ghét. Trông cô quả thật rất giống tiểu tam trong ngôn tình hay đọc.


10 phút sau, sau khi đã tẩy trang kĩ lại khuôn mặt mình, cô mới dám soi gương. “Oa!”. Trong gương là một gương mặt thiên thần với khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, làn da căng trắng nõn nà như thể bóp được ra nước. Đôi mắt đen tuyền hút hồn người nhìn vào cô, đôi môi căng mọng, không cần tô son mà vẫn có thể đỏ tươi. Nhưng cô lại không thích một điểm ở thân thể này, đó chính là mái tóc bảy sắc cầu vồng này. Bù lại, bộ ngực 36D. Chắc kiếp trước cô cũng chỉ 34D thôi. Nhìn hình ảnh trong gương vừa đáng yêu, vừa quyến rũ. Đúng là mỹ nữ mà!! Nhưng với tính tình kiêu căng của mình, cô nào có thừa nhận thân thể này đẹp hơn mình lúc trước. Cô chỉ hừ nhẹ mà thôi“ Tạm chấp nhận thôi!”.

Trước hết, cô cần đi sửa lại mái tóc này đã, chứ cô không hề muốn mang cái bộ tóc này đến trường đâu. Bấy giờ, cô mới nhận rằng bộ quần áo của cô quá mỏng để đi ra đường. Quần áo của nguyên chủ đúng là không thể nào hở hơn dược! Áo thì hở bụng, hở lưng, quần đùi thì rất ngắn, chỉ đủ để che phần mông. Cô chỉ có thể hận mà chửi thầm: “ Mẹ nó! Dương Thiên Tình, cô đúng là hận không thể khỏa thân mà”. Lúc này đây, cô mới lục lọi khắp phòng mình để tìm CMND, lí lịch của mình. Xem nào:

Họ và tên: Dương Thiên Tình

Ngày sinh: 31/10/1999


Giới tính: Nữ

Quê quán:…..

Trong túi xách của cô nàng này toàn là thẻ tín dụng và đô la. Quả thật là quá giàu mà. Trên đời này luôn có một loại người sinh ra đã ở vạch đích. Ấy vậy mà nguyên chủ này lại giữ một dây chuyền cũ . Mãi đến lúc mở mặt dây chuyền ra, Thiên Tình mới hiểu lí do tại sao nguyên chủ lại giữ vật này. Trên mặt dây chuyền này là tấm ảnh của cô và mẹ cô. Người phụ nữ này rất đẹp, mái tóc màu bạch kim song vẫn không thể che dấu được dấu hết được dấu vết thời gian để lại, trên mặt đã sớm xuất hiện nếp nhăn.


“ Tách… tách…” Mặn thật, nước mắt? Cô đã sớm không còn khóc từ khi cô mất gia đình của mình từ khi năm tuổi. Vậy đây là nước mắt của nguyên chủ?