"Bởi vì Tĩnh nên con muốn xem những thứ này?". Mẹ Đường hỏi thẳng. Không ai hiểu con bằng mẹ, chuyện Đường Ninh và Ngạn Tĩnh không qua được mắt bà. Chỉ là gần đây không còn nghe cô nhắc đến Ngạn Tĩnh nữa, lần trước ngã bệnh trong lúc sốt cao miệng vẫn không ngừng gọi tên Ngạn Tĩnh. Con gái mình dầm mưa về nhà, đêm đó liền sốt cao chắc chắn cùng Ngạn Tĩnh có quan hệ. Nhưng Đường Ninh bệnh trong nửa tháng đều từ chối không cho Ngạn Tĩnh đến thăm, à còn có một cô bé nữa cũng không muốn gặp.
"Có chút liên quan đến Ngạn Tĩnh nhưng không phải hoàn toàn."
Mẹ Đường trên mặt biểu hiện vài phần đã rõ, nở nụ cười,"Mẹ mấy ngày trước có gặp mẹ của Ngạn Tĩnh, bà ta hỏi mẹ sao dạo gần đây không thấy con. Mẹ nói con bị bệnh. Dạo gần đây sau khi khỏi bệnh sao con lại không hỏi mẹ gia đình Ngạn Tĩnh nữa, không phải trước đây con rất quan tâm chuyện nhà Ngạn Tĩnh sao?".
"Tháng sau Ngạn Phong đính hôn, mẹ Ngạn Tĩnh hỏi đùa mẹ không biết lúc nào đến lượt Ngạn Tĩnh”. Mẹ Đường nói chuyện thật ý tứ, không nói thẳng chuyện cô và Ngạn Tĩnh, cũng không nói rõ có muốn cô và Ngạn Tĩnh kết hôn với nhau không, vì thấy dạo này cô không quan tâm đến chuyện của Ngạn Tĩnh nữa nên nói bóng gió. Phần lớn trong mắt mọi người, Đường Ninh chính là một cô gái ngoan ngoãn, ba mẹ nói thế nào thì như thế nấy. Nếu ba mẹ đồng ý chấp nhận nhà họ Ngạn là thông gia, như vậy Ngạn Tĩnh và Đường Ninh sẽ xác định mối quan hệ.
Đường Ninh không nói gì, trong kí ức của Đường Ninh trước, từ sau khi bắt đầu học trung học, ở trong mắt rất nhiều người chuyện cô và Ngạn Tĩnh hiển nhiên là một đôi. Vì lẽ đó khi hai người xác định mối quan hệ cũng là thuận theo tự nhiên.
"Con thừa nhận, con thật sự thích Tĩnh”. Đường Ninh cắn môi, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút khổ não, hai tay siết chặt vào nhau, cẩn thận chăm chút ngôn từ mở miệng,"Thế nhưng thưa mẹ, con hiện tại phát hiện, lúc đó con không hề suy nghĩ kĩ càng, cứ ngỡ mình thích Tĩnh."
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, cặp mắt trong veo nhìn thẳng vào mẹ Đường, "Bởi vì lúc nào con cũng ở cạnh Tĩnh nên cứ nghĩ mình thích Tĩnh. Cho dù là do mẹ và dì Ngạn hẹn nhau hay do con và Tĩnh lớn lên cùng nhau nên lúc đó con cứ nghĩ dù có thích hay không thì sau này con và Tĩnh đều ở cạnh nhau nên trong tiềm thức con liền yêu Tĩnh."
"Vậy tại sao bây giờ con biết con thật sự không phải là thích Tĩnh?". Mẹ Đường hỏi ngược lại.
Đường Ninh không nhịn được, mỉm cười giả bộ trừng mắt hỏi: "Mẹ là sợ ba con đang chờ mẹ sao?"
Mẹ Đường trường mắt nhìn nàng:"Con, nhóc con này, gần đây cái gì cũng dám nói”. Nói xong, bước ra khỏi phòng cô.
Đường Ninh nhìn mẹ Đường bước ra khỏi phòng, cả người ngã nhào xuống giường. Cùng mẹ Đường trò chuyện là việc phải làm. Đúng thật Đường Ninh trước kia rất yêu Ngạn Tĩnh mà Đường Ninh cô bây giờ không hề yêu thích Ngạn Tĩnh, cô không hề nói dối. Còn La Tinh Tinh, cô cũng phải suy nghĩ nên xử lí thế nào? Nếu là bạn học cùng lớp, ngẩng mặt cứ giả vờ như không thấy. Cô nghĩ chỉ cần cứ lơ La Tinh Tinh như vậy hết thảy mọi chuyện đều tốt thế. La Tinh Tinh dù trọng sinh biết hết tất cả mọi chuyện cũng chả làm được gì cô.
Nghĩ đến đây Đường Ninh không khỏi cảm thấy đắc ý mỉm cười. Cô cảm thấy mình thật tài giỏi!
Quá thông minh cũng không phải ai cũng có thể có, hơn nữa thông minh cũng sẽ có lúc bị thông minh hại. Ví dụ, vào thời điểm cô tham dự tiệc sinh nhật của Diệp Tu Văn, mở cửa bước vào khách sạn đột nhiên thấy La Tinh Tinh không hẹn mà gặp.
La Tinh Tinh trên mặt mang theo nụ cười, tiếp tục giải thích:"Là học trò của ba tớ, anh ta mới từ nước ngoài du học trở về, cùng ba tớ đang trò chuyện, tớ chán quá nên liền chạy ra đây. Cậu hôm nay ăn mặc thật đẹp, là muốn tham gia tiệc gì sao?". Ba của La Tinh Tinh là giáo sư nổi tiếng của trường đại học Z.
"Rất hiếm khi thấy cậu ăn mặc sang trọng như vậy, bữa tiệc này chắc chắn rất lớn”. La Tinh Tinh mang theo vài phần dò hỏi đáp lại.
Hôm nay Đường Ninh mặc một thân lễ phục xanh nhạt, trên bả vai kết hợp một đoá hoa kiều diễm, vài sợi tóc buông xuống khi đi làm cho người xung quanh thấy vài phần phiêu dật. Hơn nữa làn da cô trắng sáng như tuyết mặc bộ lễ phục này lại vô cùng tương xứng, không thể xoi mói. Ngũ quan trên mặt lại tinh xảo làm cho cô trông thật thuần khiết tao nhã.
Đường Ninh khẽ mỉm cười: "Cậu hôm nay cũng ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, có thể nhận ra được ba cậu đang tiếp đón một vị khách vô cùng cao quý”.
La Tinh Tinh nghe vậy, miễn cưỡng mỉm cười. Cô ta làm sao có thể vui cho nỗi đây, Đường Ninh nói như thế khẳng định không có ý muốn mời cô ta tham gia bữa tiệc sinh nhật này. Cô ta hiện giờ có cảm giác, bản thân như một con ngốc đang diễn trò hề cho người khác xem, biết rằng sẽ rất mất thể hiện nhưng vẫn phải diễn cho đến cùng. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, mọi chuyện không phải như thế này? Từ sau khi khỏi bệnh, thái độ Đường Ninh đối với cô ta hoàn toàn thay đổi, trực giác nói cho cô ta biết, Đường Ninh đang phòng bị cô ta.
Cô ta cũng biết Đường Ninh đề phòng mình nhưng cô ta không biết phải làm thế nào để Đường Ninh thả lỏng cảnh giác, làm cho cô ta tiến lại gần Đường Ninh. Cô ta hiện tại không biết Đường Ninh nghĩ gì, cho dù muốn cướp Ngạn Tĩnh từ tay Đường Ninh, cô ta cũng không có cơ hội. Nếu như làm liều chữa lợn lành thành lợn què cũng chỉ thiệt cho cô ta. Hơn nữa, cô ta có cảm giác, mặc kệ cô ta phá rối cỡ nào thì kết cục cũng sẽ là Đường Ninh và Ngạn Tĩnh ở bên nhau rồi cô ta trở thành kẻ thù trong mắt Ngạn Tĩnh. Đường Ninh hiện giờ không giống với Đường Ninh trước đây, trong bất cứ tình huống nào cũng sẽ cho người khác một bậc thang đi xuống còn Đường Ninh bây giờ nói chuyện lúc nào cũng kẹp sẵn đao thương, không hề nhân nhượng làm cho đối phương lúng túng. Nói chung, thật không tốt nếu trở thành đối thủ.