Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 42

Đường Ninh cứ nghĩ tối qua cô chỉ nằm mơ thôi. Thế nhưng khi tỉnh lại cô phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường trắng mềm mại, hơi kinh ngạc cô còn nghĩ rằng chắc mình mộng du. Cô ngồi dậy, nhìn quang cảnh mờ mịt bên ngoài cửa sổ, hình như mặt trời sắp mọc.

Lúc này, cửa nhẹ nhàng được mở ra,bóng hình người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong xuất hiện, anh nghiêng người dựa vào cạnh cửa nhìn cô.

Lạc Nhất Phàm đi tới ngồi ở mép giường: "Sao thế? Choáng váng à?"

Đường Ninh không phản ứng kinh ngạc nhìn anh.

Lạc Nhất Phàm thở dài, một tay nắm cằm cô hôn lên. Nụ hôn của anh rất nhiệt tình cho đến khi cảm thấy cô không thể thở nổi mới vội buông ra. Cô đấm đấm mấy cái lên vai anh, anh đưa tay nắm chặt tay cô.

"Tỉnh rồi à?" Lạc Nhất Phàm mỉm cười hỏi cô.

Đường Ninh giơ tay vuốt ve cánh môi hơi sưng gật đầu. Vẫn còn hơi mơ hồ cô hỏi: "Tại sao hôm nay anh lại về?"

Lạc Nhất Phàm giơ tay vén vài lọn tóc trước trán cô ôn nhu nói: "Bởi vì nghe thấy tiếng em khóc luôn miệng lẩm bẩm nhớ anh nên anh đã về."

Đường Ninh trừng mắt nhìn anh: "Em không có khóc."

Lạc Nhất Phàm mỉm cười, không nói gì vươn tay ôm chặt lấy cô: "Ừm, em không khóc, là anh nhớ em đến phát khóc vì thế nhanh chân chạy về ôm em. Ninh Ninh, chuyện nhà em anh đã biết hết rồi, ngày mai anh cùng em đi thăm ba em được không?"

Bị Lạc Nhất Phàm ôm chặt cô hơi giãy ra, ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: "Là anh họ nói với anh sao?"

Lạc Nhất Phàm mỉm cười lắc đầu: "Hiện nay công nghệ phát triển, vừa xảy ra chuyện anh đã biết rồi." Tuy ở nước ngoài nhưng tin tức trong nước anh vẫn nắm rất rõ, huống chi bạn gái của anh lại là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn nhà họ Đường nên anh không tự kìm lòng nổi tập trung sự chú ý vào chuyện công ty nhà cô. Hơn nữa, công ty nhà cô tiếng tăm vang dội, một chút gió lay động cũng khiến tài chính toàn Châu Á nổi bão, anh làm sao lại không biết chuyện gì của nhà cô đây...

Nghĩ tới mấy ngày qua, cô chuyện gì cũng không nói khiến anh không biết nên vui hay mừng đây. Cô quá kiên cường lại hiếu thắng, dù chuyện có tệ đến đâu cũng không muốn nói cho anh biết.

Đường Ninh "Ừm" một tiếng, lại vùi đầu vào trong ngực anh, hai tay ôm lấy hông anh.

Lạc Nhất Phàm thấy cô như thế không nhịn được chế nhạo cô: "Anh không ở đây, em vẫn chạy đến nhưng tại sao không chịu gọi cho anh, bảo anh về?"

"Em chẳng qua cảm thấy...Anh cũng có chuyện phải giải quyết không muốn làm phiền anh." Đường Ninh vẫn cúi đầu nhẹ giọng nói.

Lạc Nhất Phàm nhìn cô gái trước ngực, khẽ mỉm cười: "Dù anh bận đến đâu em cũng nên nói khó khăn nhà em đang gặp chứ? Ninh Ninh, hai ta đang yêu nhau, muốn tin tưởng nhau thì ít nhất nếu em có chuyện gì không vui mà không chịu nói với anh, vậy em thử nghĩ em sẽ nói với ai đây? Vẫn là..." Lạc Nhất Phàm hơi băng khoăn sau đó cười khổ: "Vẫn là trong lòng em, cảm thấy anh không thể là người mà em tin tưởng nhất."

"Đương nhiên không phải!" Đường Ninh ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay xoa xoa mi tâm đang nhăn lại của anh, hai tay vòng qua cổ anh, mỉm cười nói: "Em không phải không tin anh chỉ là...cứ luôn ỷ lại vào anh rồi anh họ như thế này, em thấy bản thân mình quá yếu đuối."

Lúc ba nhập viện, anh họ luôn bên cô, an ủi cô giúp cô xử lí mọi chuyện. Sau đó dẫn cô đi gặp viện trưởng hỏi thăm tình hình của ba. Mãi đến tận khi đứng trong phòng bệnh của ba cô mới phát hiện ra bản thân lại vô dụng như thế, chỉ biết sợ sệt không suy nghĩ nổi cái gì. Nếu không có anh họ ở bên mọi chuyện sẽ thế nào đây? Cô phải làm gì đây? Vì thế khi anh họ hỏi cô có cần thông báo mọi chuyện đến anh không cô ngay lập tức phản đối.

Cô hi vọng bản thân sẽ kiên cường lên. Nếu cô cứ ỷ lại vào anh và anh họ thì sẽ thế nào đây? Dù cho anh họ quản lí hết mọi chuyện công ty nhưng cô muốn bản thân phải ngay lập tức trấn tĩnh lại không thể cứ yếu đuối như vậy mãi được.

Đường Ninh mỉm cười nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lạc Nhất Phàm, em đã rất sợ hãi. Mẹ gọi điện nói ba nhập viện em cảm thấy cả người như bị ai rút đi hết sức lực, run rẩy toàn thân. May mà lúc đó có anh họ ở bên giải quyết mọi chuyện, bây giờ tình hình của ba đã ổn định không có nguy hiểm gì. Anh nói đúng, em rất nhớ anh nhưng nếu anh ở bên em lúc đó em sẽ không thể kiên cường nổi, sẽ vô thức ỷ lại dựa dẫm vào anh."

Nghĩ lại mọi chuyện mấy hôm nay cô quả thật thấy rất mệt mỏi. Giờ phút này cô chỉ muốn dựa vào anh, ôm lấy thân mình cường tráng của anh như thế mới khiến cô an lòng. Vì thế cô rất muốn không rơi nước mắt vào lúc này.

Cô khịt khịt mũi, khàn giọng nói: "Anh xem, có anh bên cạnh là em lại như thế này đây..." Nói xong, hai giọt nước mắt nhẹ nhàng rớt xuống gò má cô.

Lạc Nhất Phàm vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, ôn nhu nói: "Khóc không có nghĩa là yếu đuối, tất cả những lo lắng, những nỗi sợ hãi vô cớ đều cần được giải tỏa ra ngoài. Em có thể không giấu diếm biểu hiện ra trước mặt người em tin tưởng nhưng mà..." Nói xong anh cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay ôm chặt lấy cô: "Nhưng không có nghĩa là em không được phép yếu đuối, em rất kiên cường, rất mạnh mẽ, em khiến anh thấy rất tự hào."

Đường Ninh không nhịn được cười lên: "Nói bậy, em làm sao có thể khiến anh tự hào vì em?"

"Vừa khóc vừa cười, em xem đi có chút nào giống em không?" Lạc Nhất Phàm xoa đầu cô ôn nhu nói.

"Đương nhiên là em rồi!" Cô đẩy anh ra, vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

Lạc Nhất Phàm ôm lấy cô cùng ngã xuống giường, đem chăn mỏng che cho cả hai: "Ninh Ninh, ngày mai cùng anh đến bệnh viện nha?"

Đường Ninh mở mắt nhìn anh, hỏi: "Anh muốn đi?"

"Đương nhiên, chúng ta còn hai tiếng nữa, có thể ngủ một chút, ngoan nhắm mắt lại đi. Tỉnh dậy anh sẽ cùng em vào bệnh viện thăm ba em, Bác nói chiều nay sẽ đến tập đoàn cùng anh bàn bạc chuyện làm ăn."

Đường Ninh ngẩng đầu, hơi nghi ngờ: "Anh và anh họ bàn chuyện làm ăn?"

Lạc Nhất Phàm vươn tay kéo cái đầu nhỏ không an phận của cô vào lòng anh: "Đừng đánh giá thấp năng lực của anh, ok?" Nói xong nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô: "Được rồi, nhắm mắt lại ngủ đi, anh hơi nhức đầu."

Đường Ninh nhìn anh, nhớ đến tối hôm qua không biết anh về nhà lúc nào, cô ngủ say quá không biết gì, mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, còn sai lệch múi giờ, chắc anh đã rất mệt mỏi. Nghĩ vậy, nhịn lại nhiều chuyện muốn hỏi anh, vẫn là nên để anh nghỉ ngơi thôi.

Đường Ninh nhắm hai mắt lại, nếu ngày mai anh gặp ba, không biết ba sẽ phản ứng như thế nào đây? Cô đã nói với ba cô đang yêu, Lạc Nhất Phàm lớn hơn cô nhiều tuổi, anh rất đẹp trai, lại là một nhân tài trong giới kinh doanh và kiến trúc. Thế nhưng nếu ba biết anh và anh họ cùng một tuổi không biết ba có….

Rất nhiều chuyện phát sinh khiến ta không thể nào xoay sở kịp thế nhưng cuối cùng lại phát hiện mọi suy đoán mọi tính toán đôi khi lại là con số không, bất ngờ luôn luôn xuất hiện sau cùng. Đường Ninh cùng Lạc Nhất Phàm vào bệnh viện nhưng lại nhìn thấy nụ cười của ông Đường và bà Đường đang nhìn chằm chằm cô.

Đến lúc này cô mới biết thì ra ông Đường đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Chắc chắn anh họ đã nhúng tay ít nhiều trong chuyện này...

Đường Ninh khẽ mỉm cười khi thấy Lạc Nhất Phàm và ba cô đang trò chuyện cùng nhau. Đang muốn bước tới di động trong túi xách lại rung lên, Mạc Cách gọi tới.

Đường Ninh đi ra hành lang nghe điện thoại. Mạc Cách gọi điện tới là nói anh có quan hệ rất tốt với vài ngân hàng, hỏi cô có muốn anh ra mặt giúp cô sắp xếp một vài cuộc hẹn hay không?

Đường Ninh hơi run run: "Cách..."

"Tuy rằng em không nói gì nhưng không có nghĩa là anh sẽ không giúp em. Tu Văn và Thịnh đều nói sẽ cố gắng hết sức giúp em, lực lượng không nhiều nhưng chắc chắn sẽ không để công ty em sụp đổ đâu." Mạc Cách mỉm cười nói tiếp: "Hơn nữa, hình như anh cũng chưa nói câu cám ơn em nha. Lúc trước nhờ có em mang Đại Mao đến đây mà anh mới có cơ hội quen biết Lâm Hạ, nhân tiện hộ tống cô ấy về nhà mấy lần ha ha..."

Đường Ninh nghe Mạc Cách nói thế không nhịn được mỉm cười. Cô chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ se duyên cho ai đó nhất là Mạc Cách và Lâm Hạ. Lâm Hạ đã thay đổi rất nhiều không còn dáng vẻ tối tăm, u uất như lúc trước. Cô giờ đây điềm đạm đáng yêu, ôn nhu và đầy tự tin.

"Cách, cám ơn anh." Đường Ninh mỉm cười: "Anh cứ sắp xếp mấy cuộc hẹn đó đi, em sẽ bàn bạc chuyện này với anh họ."

Đầu dây bên kia sảng khoái đáp ứng, Đường Ninh cúp điện thoại quay đầu lại phát hiện Lạc Nhất Phàm hai tay ôm trước ngực nghiêng người dựa vào vách tường hành lang nhìn thẳng cô.

Đường Ninh đi tới: "Anh đã nói xong rồi à?"

"Bác sĩ muốn kiểm tra tổng quát cho ba em, thấy em ra đây nghe điện thoại nên mẹ em đi theo ba em rồi." Lạc Nhất Phàm duỗi tay vòng qua hông cô, động tác lưu loát tự nhiên: "Chút nữa anh sẽ gặp Bác, em có muốn đi không?"

"Ừm, Cách vừa gọi cho em, em nghĩ em nên nói chút chuyện với anh họ."

"Cách? Mạc Cách?"

"Đúng."

Lạc Nhất Phàm lông mày khẽ nhếch: "Anh ta gọi cho em để nói chuyện gì?"

Đường Ninh kể lại mọi chuyện cho Lạc Nhất Phàm, Lạc Nhất Phàm cười nói: "Thật là khéo, anh nghe nói Hành Trường này rất có năng lực, từng du học tại Anh."

"Có khi anh ấy quen với anh họ cũng nên?" Đường Ninh mỉm cười nói.

Lạc Nhất Phàm nhéo nhéo cái mũi cô, cười nói: "Em thấy sao?" Nếu như thật sự như thế, chắc chắc Bác đã đi bắt quàng làm họ từ lâu rồi.

Đường Ninh cúi đầu, có chút ủ rũ thế nhưng mọi chuyện chưa chắc đã tệ đến thế.

Lạc Nhất Phàm nhìn khuôn mặt lo lắng của cô có chút không đành lòng, hai tay ôm eo cô cũng siết chặt kéo cô vào lòng anh, động viên nói: "Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa vào lúc này em nên vui mới đúng chứ."

Đường Ninh nghi ngờ nhìn anh.

Lạc Nhất Phàm mỉm cười nói: "Em có những người bạn vô cùng tốt."

Ai nói không đúng đây? Thêm gấm thêm hoa cũng không tính là gì, quả thật rất đáng quý, đưa than sưởi ngày tuyết rơi liệu có mấy ai có thể đây? Mạc Cách, Tu Văn và Thịnh khiến cô rất vui. Cô nhớ trước đây cũng chỉ có mấy lần trò chuyện cùng nhau thôi thế mà họ lại...bỗng nhiên lại nghĩ đến Ngạn Tĩnh. Chuyện tối hôm qua chỉ nghĩ đến thôi cô đã không nhịn được nhăn mày lại.

Đường Ninh không biết có nên đem chuyện tối qua nói cho Lạc Nhất Phàm biết không. Nhưng bản năng lại mách bảo cô nên dấu nhẹm chuyện này đi.

"Trong lòng em có chút bất an." Đường Ninh nói. Người đàn ông tám phần giống Ngạn Tĩnh kia muốn làm gì đây, anh ta cố tình muốn cô biết hết mọi chuyện là vì sao?

Lạc Nhất Phàm ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu động viên cô: "Không có chuyện gì đâu, anh sẽ ở bên em, mãi mãi ở cạnh em." Tuy nói thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, mấy chuyện này cùng tên Ngạn Phong kia không thể tránh khỏi quan hệ rồi.

Đường Ninh nghe vậy, khoé miệng vung lên nụ cười yếu ớt. Có anh ở bên mọi chuyện đều có thể giải quyết tốt rồi.

Đi gặp ông trùm trong ngân hàng kia, Đường Ninh đóng vai trò là trợ lí của Đường Bác, thế nhưng Lạc Nhất Phàm lại muốn đi theo. Đường Ninh hơi ngạc nhiên, Lạc Nhất Phàm mỉm cười nhìn cô, nói: "Bất ngờ lắm à?"

Đường Ninh gật đầu, đương nhiên phải bất ngờ rồi. Thế nhưng bất ngờ thật sự lại ở phía sau.

Lạc Nhất Phàm lễ phép hỏi: "Nghe nói Lưu Hành Trường tiên sinh từng du học ở Anh."

"Đúng, tôi từng học ở đó năm năm. Tôi là Hoa Kiều." Âm thanh mạnh mẽ vang lên.

Lạc Nhất Phàm nghe vậy, mỉm cười đưa tấm danh thiếp về phía anh ta. Lưu Hành Trường tiếp nhận, vẻ mặt ngạc nhiên.

Lạc Nhất Phàm tự tin bình tĩnh tiếp tục: "Tôi họ Lạc, có lẽ thiên thời địa lợi nhân hoà mà gặp vận may lớn ở Anh, gia tộc cũng có chút tiếng tăm trong giới người Hoa ở đấy. Nếu tiên sinh lo lắng tập đoàn Đường Thị không thể chịu nổi áp lực thì lúc cần thiết Lạc Thị sẽ là hậu thuẫn cho Đường Thị."

"..."

Sau đó mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, cô cảm giác hơi mơ hồ. Cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra. Nhưng Lạc Nhất Phàm, Đường Bác và Lưu Trường Hành đã lên kế hoạch cùng nhau ăn bữa cơm còn cô...Đường Ninh 囧, anh họ nói cô không cần theo sau rồi bảo tài xế gia đình đến đón cô về.

Đến bệnh viện nhanh chóng thông báo với ba về chuyện tài chính công ty đã giải quyết xong, đôi mày cau chặt của ông mấy ngày qua cuối cùng đã có thể thả lỏng, ông cùng bà Đường nói: "Đường Thị cuối cùng cũng vượt qua được sóng gió rồi." Nói xong lại quay sang hỏi cô: "Ninh Ninh, Lạc Nhất Phàm có đi theo không?"

Đường Ninh gật đầu: "Ừm. Ba, ba biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Ông Đường nghe cô hỏi thế, mỉm cười hỏi ngược lại cô: "Mọi chuyện ba biết có thể hơn con à?"

Đường Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng khó nói lắm..."

Cô và anh yêu nhau nhưng mọi chuyện cô cũng đâu có biết nhiều lắm đâu. Đối với tất cả mọi chuyện nếu anh không nói cô cũng không chủ động hỏi. Yêu nhau chứ không phải là làm phiền nhau, chuyện anh là thiên tài trong giới kiến trúc vẫn làm cô rất ngạc nhiên, chuyện nhà của anh cô cũng chỉ biết một ít thôi. Cô chỉ biết anh xuất thân trong một đại gia tộc, anh không phải là con một, trên anh còn có một người anh trai và hai chị gái.

Ông Đường và bà Đường liếc nhìn nhau, hơi bất đắc dĩ mỉm cười. Đứa con gái này của ông, có thể nói gì đây? Cô rất thông minh thế nhưng có một vài chuyện cô lại rất dễ hồ đồ.

Hôm nay bác sĩ nói bệnh tình của ông đã rất ổn định, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi. Ông nhìn về phía Đường Ninh, trên mặt cô vẫn còn chút dấu vết mệt mỏi quá độ, bất quá tinh thần khá hơn mấy ngày trước.

Ông cười nói: "Ninh Ninh, mẹ con ở đây với ba là được rồi, con nên về nghỉ ngơi đi."

Đường Ninh suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý. Mùa hè này, Mạc Cách đã nhiều lần hẹn cô đi đánh golf. Nhưng lúc đó cô và Lâm Hạ đều bận việc sát nhập dự án lớn của công ty nên đã nhiều lần từ chối anh. Một tuần trước, ba lại nhập viện, anh họ lại vùi đầu bận việc công ty, cô cũng lay hoay phụ giúp anh nên không có nhiều thời gian lắm.

Hiện nay bệnh của ba đã không nguy hiểm gì, hai ngày nữa là có thể xuất viện, tài chính công ty đã giải quyết xong, cô có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi. Hơn nữa, chuyện này công lao của Mạc Cách cũng không nhỏ, cô muốn đích thân cảm ơn anh. Tối nay Lạc Nhất Phàm chắc cũng không rảnh gặp cô.

Anh họ nói rất đúng, người trong cuộc thì u mê người ngoài lại rất sáng mắt. Cô quá bận tâm vào chuyện này nên đã mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất, đáng lý ra cô nên tìm đến bạn bè nhờ họ giúp đỡ ít nhiều chứ không nên khăng khăng tự mình có thể giải quyết mà bỏ rơi bạn bè xung quanh. Mạc Cách, Tu Văn và Thịnh đều là những tài nguyên không thể uổng phí nha...

Những người này tuy sức mạnh không đủ nhưng ít ra khi cô cần họ cũng có thể ra tay quán xuyến nhiều việc, không vì khó khăn trước mắt mà tránh xa cô....