Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 40

Đường Ninh vô cùng lo lắng. Mẹ cô đã theo ba đi cấp cứu ở bệnh viện rồi thế nhưng bộ phận thông tin của tập đoàn lại tới báo công ty có hoả hoạn....

Thành phố J gần đây dông bão không ngừng, bão lớn bão nhỏ cứ đổ hết vô đây. Không khí trong bệnh viện vì thế cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, ông Đường đang được chẩn đoán trong phòng VIP của bệnh viện.

Khi Đường Ninh tới cùng Đường Bác cũng là lúc viện trưởng bước ra từ phòng ông Đường. Ông Đường bị ngất bị biến chứng của bệnh cao huyết áp may mắn được cấp cứu kịp thời nên bệnh tình đã qua cơn nguy kịch. Người già rất dễ bị biến chứng đã thế dạo này trời còn trở bão nên bệnh tình ngày càng xấu. Bác sĩ dặn cô không nên để ông kích động, tránh những việc nhặn nhọc chuyên tâm dưỡng bệnh không nên kị mạnh mà lơ là sức khoẻ...

Ông Đường ngoại trừ huyết áp cao cũng không có thêm bệnh gì khác. Bình thường bà Đường luôn ở bên giúp ông khống chế nghiêm ngặt rượu, bia ngay cả những thức ăn hằng ngày cũng nghiên cứu rất kĩ lưỡng, lần này ông phát bệnh khiến cả nhà ai ai cũng bất ngờ...

Đường Ninh nhớ tới suốt hai tháng nay, số lần ông Đường về nhà ăn cơm ngày càng giảm, lúc nào ông cũng chui rúc trong thư phòng xử lí tài liệu rồi công văn giấy tờ lung tung, nhiều lúc cô đi ngang qua đều bắt gặp ông đang cau mày suy nghĩ...Đường Ninh có hỏi thăm chuyện công ty nhưng ông chỉ cười cho qua không chịu nói gì thêm, ông chỉ dặn dò cô nên chú ý sức khoẻ không nên lao lực quá nhiều. Cô biết dù cho cô có biết cũng không thể giúp gì được cho ông...

Hành lang bệnh viện âm u hẻo lánh, mưa lớn kết hợp gió to đập mạnh vào cửa kính trên các phòng bệnh. Đường Ninh một mình đi trên hành lang vắng vẻ, đáy lòng không nhịn được có chút mông lung. Đi tới phòng bệnh, mở cửa đã thấy bà Đường đang ở bên cạnh chăm sóc cho ông Đường, lúc này ông vẫn chưa tỉnh lại. Trước đây mấy giờ ông còn rất hăng hái mà lúc này ông lại nằm yên trên chiếc giường trắng lạnh lẽo sắc mặt trắng bệch, môi tím tái khô nứt...

Đường Ninh nhìn ông nằm đó, chân không thể bước tiếp, trong lòng cảm thấy xót thương vô cùng: "Thời gian không đợi bất cứ ai, dù cho cô có cố gắng đến thế nào cũng không thể bảo vệ được cho họ, ông Đường vẫn đột quỵ nằm đây còn cô vẫn vô dụng như lúc xưa..."

Đường Bác nghiêng đầu nhìn về phía Đường Ninh, từ lúc nghe tin ông Đường nhập viện đến nay vẻ mặt cô vẫn thế: luôn luôn thẫn thờ...Đường Bác nhìn cô, trong lòng đau nhói, cô lúc này đã quá kiên cường rồi. Anh đi tới vỗ vỗ vai cô: "Ninh Ninh."

Đường Ninh hoàn hồn sau đó bước nhanh vào phòng bệnh.

"Mẹ."

Bà Đường vẻ mặt mệt mỏi nhìn thấy cô và Đường Bác bước vào lông mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng không ít.

"Mẹ về thu dọn một chút đồ đạc cho ba con, con và anh họ cứ ở đây chăm sóc cho ông ấy." Bà Đường nhìn Đường Bác, cố nặn ra nụ cười thật tươi: "Bác, khổ cho con rồi."

Đường Bác chân thành đáp lời: "Đều là người trong nhà, bác không nên quá khách sáo với cháu."

Bà Đường đi vầ nhà, Đường Ninh nhìn ông Đường nằm trên giường bệnh, có chút đau lòng: "Anh họ, em ở đây trông ba được rồi. Anh cứ về công ty giải quyết đám cháy kia đi."

Đường Bác thở dài: "Ninh Ninh, em đừng lo lắng quá. Em yên tâm anh sẽ gọi thêm hai anh họ khác tới đây trông cùng em."

"Kỳ thật cũng không cần, em có thể...Không biết mình phải làm gì đây. Anh họ, khi mẹ gọi điện tới nói ba đang nhập viện cấp cứu. Công ty lại đang cháy lớn....Em thất ự không biết nên làm thế nào?" Đường Ninh cau mày, trong lòng cô chuyện công ty chưa bao giờ có thể khiến cô phân tâm, ngay cả cái đám cháy này cũng vậy nhưng lần này ba cô đột quỵ cô không biết phải làm sao...

Đường Bác cau mày, trên đường đến bệnh viện anh nhận được thông báo của bí thư Vương nói rằng hai hạng mục mà anh đang phụ trách đều gặp trở ngại lớn, cấp cao trên tỉnh không chịu thông qua hai hạng mục này. Các cổ đông trong công ty e rằng đã biết trước điều gì đó đồng loạt rút vốn tháo chạy, công sức mấy tháng nay của anh và Đường Ninh đều bỏ sông bỏ biển hết trong nháy mắt mọi thứ như sụp đổ. Gần đây cũng vì chuyện này mà ông Đường phải tiệc tùng không ngừng, liên tục đi gặp các lãnh đạo để cứu vớt tình hình bởi thế thân thể chịu không nổi mới ngã bệnh, bây giờ tâm trí còn chưa ổn định, đang lâm vào hôn mê không biết khi nào mới tỉnh...

"Đổng sự Trần muốn rút vốn." Đường Bác nhẹ nhàng nói: "Anh nói chuyện này ra không muốn em phải thêm gánh nặng chỉ là em nên chuẩn bị trước tâm lý. Ninh Ninh lúc này em chỉ cần ở đây chăm sóc thật tốt cho bác là được rồi. Những việc còn lại anh sẽ tự mình giải quyết."

Đường Ninh gật đầu: "Em biết rồi."

Đường Bác thở dài: "Anh ra ngoài nghe điện thoại đây." Đi tới cửa, anh quay đầu lại hỏi cô: "Có muốn anh gọi điện nói Lạc Nhất Phàm về đây không?" Chuyện yêu đương của Đường Ninh và Lạc Nhất Phàm anh đã biết từ lâu.

Đường Ninh trừng mắt, Lạc Nhất Phàm đang giải quyết một hạng mục vô cùng quan trọng ở Anh, ít nhất ba tháng nữa mới có thể quay về đây. Đường Ninh suy nghĩ một chút lắc đầu: "Không cần."

"Em chắc chứ?"

Đường Ninh quay đầu nhìn về phía anh gật đầu: "Em rất chắc chắn." Cho dù anh ở đây lúc này cũng có thể thay đổi được chuyện gì sao? Anh có thể an ủi cô thế nhưng chỉ khiến cô thêm lo lắng và ỷ lại vào anh hơn thôi. Lúc này cô không thể yếu đuối cũng không cho phép bản thân yếu đuối nữa.

Đường Bác chỉ hơi trầm ngâm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô lúc này anh thấy vô cùng xót xa: "Cứ nghe theo em vậy."

Tình hình cũng không quá tệ thế nhưng nếu như tin tức ông Đường nhập viện bị truyền ra ngoài thị trường chứng khoán ngày mai chắc chắn điên đảo lắm đây. Giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sụt giá nghiêm trọng...Chỉ cần Lạc Nhất Phàm lưu tâm một chút chắc chắn sẽ đoán được tình hình của cô lúc này.

Các cổ đông đông loạt rút vốn, công ty lại xảy ra hảo hoạn lớn phía cảnh sát đang tiến hành điều tra làm rõ. Tổng giám đốc công ty nhà họ Đường lại đột nhiên nhập viện, cổ phiếu rớt giá thảm hại. Mấy chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng gộp lại xảy ra cũng một lúc khiến giới thương nghiệp ai cũng hết sức dè chừng. Tình hình của công ty lúc này vô cùng nguy cấp, nguy cơ bên ngoài ngày càng lớn, bên trong lại rơi vào khủng hoảng trầm trọng...

Lúc này trong phòng bệnh Vip, Đường Ninh vẫn ung dung gọt táo đút cho ông Đường ăn. Ông Đường đã tỉnh táo được bảy tám phần rồi, chỉ là cơ thể vẫn rất suy yếu không thể vận động mạnh được.

Ông Đường dựa lưng trên giường bệnh, nhìn cô con gái gầy gò trước mặt cười nói: "Ninh Ninh, con cũng không cần suốt ngày ở đây chăm sóc ba đâu? Ba nhớ hè năm nào con cũng cùng bạn bè hội họp đi chơi khắp nơi...Ba có mẹ con chăm sóc là đủ rồi con không cần ở đây túc trực ngày đêm đâu."

Đường Ninh giương mắt nhìn ba cười nói: "Ba con muốn ở đây, không đi đâu cả. Ba đuổi con, con cũng không đi đâu." Cúi đầu, đem miếng táo gọt tỉ mỉ nãy giờ chấm chút muốn rồi đặt trên khay. Cô cắm thêm cây tăm nhỏ hướng ông Đường cười ngọt ngào.

"Ba đừng bận tâm chuyện của con nữa. Ba chỉ cần chú ý sức khoẻ của bản thân là con vui rồi. Bác sĩ có nói ba ngất cũng bởi vì mệt mỏi quá độ, nhiều ngày nay ba tham gia quá nhiều bữa tiệc, đã hơn hai tháng cũng không chịu tới bệnh viện tái khám."

Ông Đường tiếp nhận táo trong tay cô thở dài nói: "Sinh lão bệnh tử làm sao tránh khỏi đây." Lúc trước ông cứ cậy mạnh không cho rằng mình đã già, giờ đây nằm viện có một ngày mà ông đã mệt mỏi chẳng thể đứng lên nổi.

Đường Ninh nghe được tiếng thở dài của ông, có chút chua xót cô ngẩng đầu cười nói: "Con cũng đã lớn rồi ba đương nhiên phải già đi rồi." Người trưởng thành lặng lẽ lớn lên, người già lại im lặng yếu đi, năm tháng rất công bằng không hề bỏ sót một ai.

"Con không đi đâu à?" Ông Đường thuận miệng hỏi.

Đường Ninh cười nói: "Có nói ba cũng không biết con chuẩn bị gặp ai đâu." Cô chuẩn bị cùng Ngạn Phong ăn tối nhưng tạm thời cũng không muốn cho ông biết. Sáng hôm nay, lúc cô ra cửa thì trợ lý của Ngạn Phong gọi điện đến hỏi cô tối nay có rãnh không, ông chủ của anh ta muốn mời cô ăn tối.

Không có chuyện không đến thăm, ấn tượng của cô đối với Ngạn Phong không hề tốt lắm, trước đây cô còn ngưỡng mộ Ngạn Tĩnh có một người anh trai tốt thế nhưng hôm đại thọ sáu mươi tuổi của bác Ngạn cô đã thấy rõ con người của Ngạn Phong. Anh ta không phải hạng người có thể dễ dàng đối phó, kiếp trước Ngạn Phong rất lu mờ không để lại ấn tượng gì cho cô nhưng ông Đường từng nhắc cô chuyện Ngạn Phong bóng gió muốn kết hợp thông gia hai nhà Đường Ngạn, xem ra anh ta không hề đơn giản như cô đã nghĩ...

Ông Đường Nhìn cô, nói :"Chuyện công ty anh họ con có thể ứng phó được, hai người anh họ khác của chú con cũng có thể trợ giúp một tay. Ba bây giờ chỉ lo cho con thôi. Con nên chú ý đến bản thân mình nhiều hơn." Trước đây cô rất biết nghe lời, không có chủ kiến gì bây giờ thì lại quá kiên cường, có thể tự trấn tĩnh cảm xúc trong nháy mắt, che giấu cảm xúc vô cùng tốt. Sự thay đổi này ông cũng không biết là xấu hay tốt đây?

"Con biết mà, ba cứ an tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ nhiều nữa." Đường Ninh hờn dỗi nói.

Ông Đường cười cợt, tiếp nhận ly nước ấm cho đưa, nhấp một ngụm. Đường Ninh giúp ông điều chỉnh giường: "Ba nghỉ ngơi đi, chuyện của công ty cứ giao hết cho anh họ lo."

Ông Đường nhắm mắt nhưng hai hàng lông mày vẫn không nhịn được nhíu chặt lại. Ông có thể không bận tâm sao? Mấy ngày nay vợ và con gái luôn túc trực bên cạnh, ngay cả tin tức cũng không muốn cho ông xem. Công ty giao cho Bác ông rất an tâm. Nhiều năm chinh chiến thương trường có chuyện gì mà ông chưa trải qua, mỗi lần có chuyện gì xảy ra ông đều có thể nhẹ nhàng ứng biến hoá lớn thành nhỏ, nhỏ lại hoá không, hi vọng chuyện lần này cũng có thể như vậy. Các cổ đông lần lượt rút vốn, tài chính công ty đứt gãy nghiêm trọng, ông lại nằm viện không thể giúp được gì, dù không ra ngoài nhưng ông biết tình hình công ty lúc này rất loạn...

Đường Ninh ra khỏi cửa đã thấy bà Đường đến, hai mẹ con trao đổi vài câu cô liền rời khỏi bệnh viện.

Ngày hè nắng chang chang, mặt trời còn chưa chịu lặn, gió thổi từng cơn, cái nóng oi bức vẫn không hề thuyên giảm. Tài xế Vương chờ cô trước cửa bệnh viện, thấy cô ra liền mở cửa sau thăm dò hỏi cô: "Tiểu thư, chủ tịch ngài ấy đã khoẻ chút nào chưa?"

Đường Ninh hoàn hồn, gật đầu cười nói: "Ba rất khoẻ, cám ơn bác Vương đã quan tâm."

"Tiểu thư muốn đi đâu hay về thẳng nhà luôn?"

"Không về nhà." Đường Ninh trao địa chỉ cho tài xế Vương rồi yên tâm tựa lưng vào ghế có chút mệt mỏi nói: "Bác đưa con đến đó rồi về luôn đi."

Tài xế Vương ngẩng ra: "Không tiểu thư, ta sẽ chờ người quay lại." Tuy rằng ở đó an ninh rất tốt nhưng cô vẫn là một cô gái yếu đuối, một thân một mình quá nguy hiểm đi.

Đường Ninh suy nghĩ một lát cười nói: "Nếu bác đã có thời gian thì chờ con mộtc hút cũng được."

Sự thật chứng minh, quyết định này của bác Vương là vô cùng chính xác. Thời điểm Đường Ninh gọi điện cho ông đến tiệm rượu gần đó ngữ khí của cô có chút run rẩy mất bình tĩnh. Khi cô vào xe sắc mắt rất kém, trắng bệch, lông mày cau chặt, ánh mắt mang theo vài tia bất an, nhìn thấy ông là lập tức chạy lại mở cửa xe nhanh chóng bước vào.

"Bác Vương, lái xe."

Giọng nói tràn đầy kinh hoảng như có ác quỷ phía sau đang bám theo cô.