Triệu Tư là quân vương tuổi trẻ tuấn mỹ lại phong độ nhẹ nhàng, Triệu Quốc của hắn là quốc gia cường thịnh trong sáu nước, hai tiểu quốc chung quanh đều phải dựa vào Triệu Quốc để sinh tồn. Thân là vương trong loạn thế, Triệu Tư đương nhiên cũng có dã tâm, đó chính là thống nhất lục quốc, dọn sạch những bộ tộc thảo nguyên đó.
Nguyên bản, hắn tính toán liên minh cùng người Ân quốc, Ân quốc tuy binh lực không cường thịnh, thương nhân lại thịnh hành, trong sáu nước nơi chốn đều có thể nhìn thấy thương đội Ân quốc, nếu có thể liên minh cùng Ân quốc, Triệu Quốc có thể cóđược đến một liên minh cường lực, lương thảo binh khí đều có thể duy trì sung túc. Nhưng hắn không nghĩ tới, cuối cùng Ân quốc thế nhưng lựa chọn bộ tộc Ô Đồ, một bộ tộc dần dần quật khởi thảo nguyên, làm cho Triệu Vương tuổi trẻ mười phần bực bội.
hắn từ bỏ Ân quốc, đồng thời lại nhanh chóng lựa chọn mục tiêu kế tiếp —— Tấn Quốc.
Tấn Quốc từ trước cũng là nước lớn cường thịnh, nhưng nhiều lần mưa gió, hiện giờ không bằng trước đây, gần nhất còn có cọ xát với Lỗ Quốc, đánh hai lần đều bại trận. Nếu Triệu Quốc có thể lúc này thừa cơ liên hôn cùng Tấn Quốc, liền có thể hai nước liên hợp, hạ Lỗ Quốc trước. Triệu Vương có cái tự tin này, cho nên hắn đã tạm thời ném Ân ra sau đầu, một lòng âm mưu kế hoạch lớn xây bá nghiệp —— ít nhất ở trước khi nhân cách thức tỉnh, hắn nghĩ như thế.
Nhưng hiện tại trong lòng Triệu Tư quan trọng nhất đã không phải vạn dặm non sông này cùng với sứ giả Tấn Quốc gần ngay trước mắt, mà là Ân Như Hứa, công chúa Ân quốc đang không biết rõ tình huống thế nào.
không có Ân Như Hứa, không có nữ chính, khí vận thế giới này không còn đứng ở phía sau hắn, nói gì đến nhất thống lục quốc, hắn đến Triệu Quốc này còn giữ không nổi! Chỉ cần có Ân Như Hứa, còn sợ không chiếm được thứ mình muốn?
“Triệu Vương ý tứ như thế nào?” sứ giả Tấn Quốc chịu đựng bất mãn, đưa ra lời Tấn Vương nói, trong lòng lại nghĩ, Triệu Vương này thái độ không mặn không nhạt, chỉ sợ là không muốn cho Tấn Quốc bao nhiêu hữu ích, việc liên hôn còn phải trở về thương lượng một phen với quốc chủ.
Triệu Tư tuy rằng muốn lập tức đi làm rõ ràng tình huống Ân Như Hứa như thế nào, nhưng việc trước mắt cũng phải xử lý tốt, vì thế hắn nói chuyện vài câu với Tấn Quốc sứ giả, định ra việc hai nước liên hôn. Dù sao hậu cung của hắn nữ nhân có nhiều, cũng không thiếu một vị trí cho công chúa Tấn Quốc, trước đánh quan hệ tốt cùng Tấn Quốc, để chính mình tăng thêm lực lượng, như vậy mới diệt được bộ lạc thảo nguyên kia, cướp người về.
Sứ giả Tấn Quốc rời cung thành Triệu Quốc, cảm thấy Triệu Vương ở trên cung yến biểu hiện ý vị sâu xa, ban đầu còn nhiệt tình, về sau lại đột nhiên lãnh đạm không ít, hắn tinh tế hồi tưởng lại, nhớ tới Triệu Vương vào lúc hắn nói cùng đối phó Lỗ Quốc xong mới bắt đầu thay đổi, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, hay là Triệu Vương này không muốn đánh Lỗ Quốc?
hắn lăn qua lộn lại như vậy, liền nghĩ hơi nhiều, gọi người ra roi thúc ngựa về nước truyền tin, đem một loạt sự tình báo cho quốc chủ.
Tấn Vương vừa nghe, đối phương không thành ý như thế, không thể tin hết, đến lúc đó uổng phí gả nữ nhi qua, không thể giúp được gì. Trong lòng hắn hoài nghi, cuối cùng vẫn cứ không dám đắc tội Triệu Vương, vẫn liên hôn, nhưng người được chọn đã thay đổi, dù sao nữ nhi của hắn nhiều, đổi người không được quá sủng ái như vậy cũng thôi, quy cách cũng đều giảm bớt.
Tấn Quốc bên này vừa có thao tác, Triệu Tư liền phát hiện. Ở trong trí nhớ của hắn, trong những cốt truyện đó, Tấn Quốc cũng gả tới một công chúa, cũng là nữ nhị, kết quả hiện tại thay đổi người, hắn sao có thể không khó chịu đến tột cùng.
“Đáng giận!” Triệu Tư ở trong cung điện đã phát hỏa một hồi. một Tấn Quốc vớ vẩn, tính thứ gì, cũng dám chậm trễ hắn như vậy, hắn không đối phó được khí vận thế giới này, chẳng lẽ còn không đối phó được một Tấn Quốc?
Nhưng hắn ngồi xuống cẩn thận nghĩ ngợi, phát hiện mình hiện giờ thật đúng là không đối phó được Tấn Quốc. Triệu Quốc không giáp giới với thảo nguyên, nếu hắn muốn cử binh xuất phát đi bộ tộc Ô Đồ, chỉ có thể thông qua Tấn Quốc, tạm thời còn không thể trở mặt với bọn họ.
thật là nghẹn khuất. Từ lúc khí vận xói mòn, hắn đã vô số lần cảm thấy loại nghẹn khuất này.
Biết rõ Tấn Quốc ngầm có động tác nhỏ, đối mặt với công chúa bọn họ đưa tới, hắn còn phải bày ra tư thái vừa lòng, làm đối phương yên tâm.
Lúc Triệu Tư ‘ nhẫn nhục phụ trọng ’, mưu tính đánh bộ tộc Ô Đồ, Ân Như Hứa ở Ô Đồ, sống đến mười phần an nhàn yên lặng.
Tộc trưởng Ốc Đột này đại bộ phận thời gian đều không có chuyện gì, bởi vì hiện tại mùa này là tốt nhất trên nguyên thượng. Bộ tộc lớn lớn bé bé đều sống không tồi, vội vàng nuôi súc vật chăm hài tử, không ai tới tìm phiền toái. Huống chi năm trước vào đông có một hồi chiến sự, Ốc Đột mang theo bộ tộc Ô Đồ một lần gồm thâu ba bộ tộc lớn nhỏ, lúc này cũng không ai dám đến gây chuyện với bọn họ.
Cho nên, lúc công chúa tức phụ chưa tới, tộc trưởng mỗi ngày cưỡi ngựa lắc lư mơ hồ khắp nơi, hiện tại công chúa tức phụ tới, hắn liền mang theo tức phụ cùng nhau lắc lư.
Ân Như Hứa làm công chúa Ân quốc, nàng muốn đi ra ngoài đương nhiên là phải phô trương, đầu tiên là nhóm cung nữ người hầu, còn có xe ngựa để chở nàng, quý nữ chính là rất ít tự mình đi đường, còn có hộ vệ mang theo, một loạt linh tinh vụn vặt, nhìn mà Ốc Đột to cả đầu, không đợi bọn họ chuẩn bị tốt, Ốc Đột trực tiếp nhấc công chúa tức phụ lên, hai người một con ngưa, lập tức chạy không thấy bóng dáng.
một đám cung nhân thị nữ từ Ân quốc tới, thở hổn hển đuổi theo, cũng không thể đuổi kịp Ốc Đột, một đám người hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể thấp thỏm mà trở lại bộ tộc chờ, đặc biệt mấy cung nữ hầu hạ bên ngườÂn Như Hứa, càng lo lắng hơn. Ô Thiên Châu còn an ủi các nàng: “Tộc trưởng chơi một ngày, buổi tối sẽ trở lại, lo lắng cái gì, trên thảo nguyên này còn không có gì có thể lợi hại hơn tộc trưởng chúng ta, công chúa khẳng định sẽ không có việc gì.”
Các cung nữ: “Cái gì? Còn muốn đi ra ngoài chơi một ngày mới trở về!”
Ô Thiên Châu thấy bộ dáng các nàng khoa trương, cười to: “Đúng vậy, nếu chạy đi xa, khả năng buổi tối tộc trưởng cũng không trở lại, ở bên ngoài tìm một chỗ ở hai ngày.”
Các cung nữ càng kinh hãi, “Cái gì, bên ngoài cái gì cũng không có, ở như thế nào, hơn nữa bọn họ cũng không mang thức ăn gì ……”
Ô Thiên Châu đại chưởng vung lên, “trên thảo nguyên có thể ăn rất nhiều thứ, tộc trưởng sẽ không bỏ đói công chúa.”
Các cung nữ có bao giờ từng thấy không chú ý như vậy, cảm giác trời đều sắp sụp.
Ô Thiên Châu nhìn các nàng lắc đầu, “Các ngươi a, vẫn sớm một chút quen đi, tộc trưởng chúng ta hoang dã đã quen, quản không được.”
Bị một lời không hợp liền lôi đi, Ân Như Hứa ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, cảm thấy một loại vui mừng đã lâu. Nàng từ nhỏ thành thói quen, mặc kệ đi nơi nào, bên cạnh đều có người đi theo, đột nhiên không có một đám người trước mặt và phía sau, chỉ có nàng và Ốc Đột hai người, trời cao đất rộng, giống như nơi nào cũng có thể đi.
…… Đây là ‘ tự do ’ sao?
Nàng ở trên ngựa cười rộ lên, vươn tay cảm thụ làn gió nghênh diện thổi tới.
Ốc Đột cũng cười, lớn tiếng hỏi nàng: “Cao hứng sao? Chúng ta đây lại chạy nhanh một chút!” hắn nói xong một tiếng, thúc hắc mã hí dài một tiếng, phảng phất nhưg hòa theo. Tiếng gió phần phật, dù ngồi ở trong lòng ngực Ốc Đột, bởi vì con ngựa chạy nhanh cũng có vẻ xóc nảy, Ân Như Hứa ngay từ đầu còn có chút sợ, nhưng thực nhanh đã quen, nàng phảng phất được mở ra thế giới mới, hưng phấn đến gương mặt đỏ bừng.
“Ta…… Ta cũng muốn học cưỡi ngựa.” Nàng ngửa đầu nói với Ốc Đột. Nếu một người cưỡi ngựa, chạy trên vùng quê như vậy, lang thang không có mục tiêu, chỉ đón thái dương, cái loại cảm giác này có phải rất mỹ diệu hay không?
Ốc Đột: “Được, ta dạy cho nàng cưỡi ngựa, ta còn chọn cho nàng một con ngựa tốt…… không, ta mang nàng đi lên thảo nguyên bắt ngựa hoang, mã vương của đàn ngựa hoang chạy nhanh!” hắn không cảm thấy để công chúa điện hạ nũng nịu cưỡi một con mã vương hoang dã có cái gì không đúng, đã bắt đầu nghĩ nơi nào có đàn ngựa hoang.
hắn đã nói muốn dạy Ân Như Hứa cưỡi ngựa, cũng không đợi lúc khác, mang theo Ân Như Hứa chạy một lúc liền dừng lại, tự mình xuống dưới, dắt ngựa để Ân Như Hứa bắt đầu học.
“Tới, chân đạp lên đây…… cái giày này của nàng không tốt, trở về bảo a Mỗ làm đôi giày da cho nàng, rồi dẫm bàn đạp.” Bàn tay hắn to, bắt lấy chân Ân Như Hứa nhét vào chỗ để chân, lại để nàng ngồi ổn, bắt lấy dây cương, dạy nàng làm cho ngựa chậm rãi đi như thế nào.
Bọn họ như vậy đi thong thả một trận chạy một trận, đi tới núi Mã cách kéo Ốc Đột nói. Ngọn núi này không cao, ít nhất so ra kém Tuyết sơn liên miên, trên núi thảm cỏ xanh ngắt, nhìn về nơi xa giống một khối thảm nhung màu xanh lục, trên ruộng dốc nghiêng nghiêng có một mảnh màu trắng di động.
“Nàng xem, đó là đàn dê.” Ốc Đột nói, thuận miệng hát hai câu tiếu khúc thảo nguyên.
Ân Như Hứa nghe cảm thấy thú vị, hỏi hắn: “Đây là có ý tứ gì?”
Ốc Đột liền khoa tay múa chân lên bầu trời mây trắng nói cho nàng: “Hát là mây trắng trên bầu trời giống đàn dê trên mặt đất, gió thổi mây trắng chạy, người chăn dê trên mặt đất chạy đuổi theo mây.”
hắn lại hát một lần, dắt ngựa, đi tới chân núi. Có một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, leng keng rung động, trong nước thanh triệt có hòn đá nhỏ năm màu.
Ngựa trực tiếp nhảy quá dòng suối nhỏ, hắn thả ngựa ở chân núi.
Ân Như Hứa nhìn hắc mã tự chạy đi ăn cỏ, hỏi hắn: “không dắt ngựa nó có thể chạy mất hay không?”
“sẽ không, ta làm ra tín hiệu, nó nghe được thấy sẽ trở lại.” Ốc Đột làm mẫu cho nàng một chút, dùng hai ngón tay đặt ở bên miệng thổi một tiếng còi lảnh lót. Ngựa còn chưa đi xa ngửa đầu phun khí về phía bọn họ.
“Nàng muốn học sao, ta dạy cho nàng.” Ốc Đột dạy nàng học theo mình.
Ân Như Hứa nhìn tay hắn, nhéo hai ngón tay mảnh khảnh, thử thăm dò đặt ở bên miệng thổi, cái thanh âm gì cũng khong thổi lên, Ốc Đột ôm eo cười ha ha, hơn nữa nhìn Ân Như Hứa càng cười càng to, cười đến đôi mắt sắp không nhìn thấy.
Ân Như Hứa rốt cuộc cảm thấy không đúng, sờ lên đầu liền phát hiện buổi sáng bọn thị nữ xử lý tốt búi tóc cho nàng, bởi vì ngựa chạy điên một trận như vậy, xõa lung tung, hiện tại bộ dáng đại khái rất buồn cười.
Thấy Ốc Đột vui thành như vậy, nàng duỗi tay chải vuốt đầu tóc mình một phen, ngồi ở bên dòng suối, soi xuống nước gỡ búi tóc vướng bận, tản tóc ra.
Ốc Đột ngồi xổm bên nàng, chống cằm nhìn nàng, lúc mái tóc dài nhu thuận rối tung xõa xuống, hắn ngửi được một mùi hương. Nhịn không được thò lại gần ngửi ngửi. Ân Như Hứa không quản hắn, tết tóc dài thành bím tóc. Nàng tết xong bím tóc, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa, là hoa dại màu lam màu vàng mọc ở chung quanh đây, tuy rằng bình thường, nhưng từng cụm ở bên nhau còn khá xinh đẹp.
“Cái này, cho nàng cài lên trên đầu.” Ốc Đột kéo hoa đặt vào trong lòng ngực nàng, Ân Như Hứa chọn hai đóa cắm ở trên bím tóc, dùng dây cột tóc cột chắc.
“thật là đẹp mắt!” Ốc Đột khen nàng, kéo tay nàng dẫn nàng theo, chạy trên sườn núi. “Đưa nàng đi xem hoa, bên trong sơn cốc kia rất nhiều!”
Ân Như Hứa chạy một lát liền thở hồng hộc, nàng thật sự là không quen đi quá nhiều đường. Ốc Đột phát giác nàng chạy không nổi, giơ tay ôm nàng lên, giống như ôm hài tử, mang theo nàng một hơi chạy lên sườn núi. Ân Như Hứa nắm chặt vai hắn, nghĩ thầm, Ốc Đột không giống con trai lang thần, hắn giống con ngựa kia, chạy lên nhanh như vậy.
“Nàng xem.” Ốc Đột đứng ở chỗ cao nhất triền núi, lắc lắc công chúa tức phụ trong lòng ngực, cho nàng xem sơn cốc phía dưới. Nơi đó có hoa dại màu lam màu vàng đầy khắp núi đồi, giống như đồ án trên gấm, là Ân Như Hứa chưa bao giờ thấy.
Nàng nhìn ngây ngốc, bỗng nhiên nhớ tới một câu không biết là ai từng nói —— “Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã.”