Bộ tộc Ô Đồ là tộc du mục, di cư theo dòng nước và cỏ xanh, tùy theo thời tiết bọn họ sẽ ở những nơi không giống nhau. hiện giờ là mùa hạ, đúng là lúc thời tiết đẹp nhất trên thảo nguyên, tuyết trên Tuyết sơn tan thành nước chảy xuống, tưới tắm đất rộng, làm hai bên bờ sông cùng ngàn dặm đất đai mọc đầy cỏ xanh.
Bình thường bộ tộc nhỏ cũng cần thường xuyên di chuyển, càng đừng nói Ô Đồ là bộ tộc lớn nhất, bởi vì dân cư đông, dê bò nhiều, nếu ở một chỗ hạ trại lâu, rất dễ ăn hết sạch toàn bộ thảo nguyên chung quanh. Cho nên qua một thời gian bọn họ sẽ đổi chỗ ở, nếu không phải là người trên ở đây, ngoại tộc rất khó tìm được nơi bọn họ hạ trại trên thảo nguyên mênh mang này.
Ân Như Hứa ngồi xe ngựa tiến vào bộ tộc, từ thật xa nàng đã thấy lều trại liên miên, các loại màu sắc trên đỉnh lều trại, cơ hồ không nhìn thấy hết, bộ tộc không quá giống với trong tưởng tượng của nàng, người cũng rất đông.
“Tộc trưởng!” một đám thiếu niên chờ ở đó reo lên chạy tới, tất cả đều vây quanh mấy người Ốc Đột, “Tộc trưởng, người đã đón thê tử trở về?”
Bọn họ tuổi này là lúc tò mò hiếu động nhất, luôn có tinh lực nháo không hết. Sớm từ lúc Ốc Đột và Na Nhật Tùng mang theo người đi nghênh công chúa, bọn họ đã lén lút đánh cuộc, đánh cuộc công chúa kia đẹp hay không, còn đánh cuộc tộc trưởng có thể thích công chúa hay không, cho nên lúc này đều tụ tập bên nhau chờ xem kết quả.
“Tộc trưởng, công chúa đẹp sao?” tiểu thiếu niên mười một, mười hai tuổi cũng ở phía sau kiễng chân hỏi. hắn đánh cuộc công chúa là khó coi, cho nên vội vã muốn biết đáp án, đôi mắt nhắm thẳng vào xe ngựa phía sau.
Ốc Đột vẫy vẫy tay với bọn họ: “Tản ra tản ra, chặn ở chỗ này làm gì, người vừa mới tới, đi trước nghỉ ngơi đã, buổi tối lại xem.” hắn lại nói với một thiếu niên trong đó: “Cát Đạt, đi theo mẹ đệ nói, đêm nay giết thêm một trăm con dê.”
Thiếu niên gọi là Cát Đạt lớn tiếng đáp ứng, hoan hô một tiếng chạy đi, nhanh chóng biến mất ở trong dãy lều trại.
Đám thiếu niên nhìn tộc trưởng cao hứng, lại nghe hắn sai một đám người đi xuống chuẩn bị mỹ thực và rượu, trong lòng đều nói thầm, tộc trưởng cao hứng như vậy là bởi vì công chúa tức phụ kia hay là gặp chuyện tốt khác? thật là khó được nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy.
Đuổi một đám thiếu niên ồn ào nhốn nháo đi, Ốc Đột tự mình dắt Ân Như Hứa ngồi xe ngựa đi vào lều lớn. An trí những người khác đương nhiên không cần hắn quản, hắn chỉ lo chiếu cố tức phụ mình là được. Tuy rằng hắn muốn trực tiếp đưa người tới lều lớn của mình, nhưng mà tính toán thất bại, vừa đến cửa lều lớn của hắn, Ô Thiên Châu liền chạy tới nói, lều lớn của công chúa đã chuẩn bị tốt rồi.
Ô Thiên Châu là mẫu thân của thê tử Na Nhật Tùng, cũng là a mỗ ngày thường phụ trách chiếu cố Ốc Đột. Bộ tộc Ô Đồ và Ân quốc không giống nhau, dù Ốc Đột là tộc trưởng, cũng không có nhiều người hầu hạ. hắn cũng không giống lão vương đời trước, hắn tuổi trẻ cường tráng, không thích hưởng thụ, giống một con lang tự do. Ô Thiên Châu trừ giặt quần áo cho hắn, ngẫu nhiên còn thay hắn thu thập vương trướng, chuyện khác thì không có gì, nếu không Ốc Đột cũng sẽ không để cho tùy ý lôi thôi như vậy.
Ốc Đột tính toán thất bại, còn không thể tức giận với Ô Thiên Châu, bởi vì đây là trước khi hắn đi đón người đã tự mình phân phó. Khi đó hắn nghĩ, bản thân mình cũng không muốn cho một nữ nhân xa lạ nghênh ngang đến ở lại lãnh địa riêng của mình, cho nên bảo Ô Thiên Châu đi thu thập trướng công chúa. Dù sao từ trước cũng đã có tiền lệ công chúa gả tới, các nàng phần lớn đều tự mình có lều trại riêng, vẫn gọi là trướng công chúa.
Tự mình tìm chết, dù hiện giờ có hối hận cũng vô dụng, Ốc Đột chỉ có thể trơ mắt nhìn Ô Thiên Châu đưa công chúa tức phụ tới một cái đại trướng riêng rẽ ở nơi xa.
hắn đứng ở đó trừng mắt nhìn trướng công chúa mới tinh, nửa ngày cũng không động đậy, Na Nhật Tùng trong lòng muốn cười lại không dám cười ra, chỉ có thể trấn an hắn, “Ốc Đột, ngươi xem, đi trướng công chúa cũng tốt, vương trướng của ngươi đã lâu không thu thập, thật bẩn thỉu công chúa người ta khẳng định là ghét bỏ. Nếu đi vào, nhìn thấy một mảnh lung tung rối loạn, ấn tượng của nàng đối với ngươi khẳng định là không thể tốt được.”
Ốc Đột lúc này mới nhớ ra việc này, cầm cung đi nhanh vào vương trướng. Na Nhật Tùng đứng ở bên ngoài, chỉ nghe thấy bên trong rối tinh rối mù ầm ĩ một trận, tiếp theo có bụi bặm rũ xuống từ kẽ rèm tràn ra ngoài.
Na Nhật Tùng: “……” thật sự quá bẩn, cũng là lúc Ốc Đột nên có người quản.
Thân sinh mẫu thân của Ốc Đột chết sớm, khi còn nhỏ hắn cũng không phải thực được coi trọng, bởi vì có danh hiệu là con trai lang thần, lão tộc trưởng chán ghét sói cũng không thích hắn, xa cách lãnh đạm, cũng không chiếu cố hắn, cho nên từ nhỏ hắn chính là dã hài tử không ai quản. Mẫu thân của Na Nhật Tùng và mẫu thân của Ốc Đột quen biết, liền đưa Ốc Đột về nhà ăn cơm, Na Nhật Tùng mới dần dần chơi cùng với hắn.
Dù hiện tại Ốc Đột đã là tộc trưởng bộ tộc, người lãnh đạo địa vị tối cao trong toàn tộc, Na Nhật Tùng vẫn cảm thấy tiểu đồng bọn giống một ‘ dã hài tử ’. Người này ai cũng không quản được, không có việc gì là chạy khắp nơi, lại không để ý xử lý chính mình, không có gì khác với những tiểu gia hỏa cùng bộ tộc.
“Loảng xoảng ——”
Na Nhật Tùng hoàn hồn, nhìn thấy Ốc Đột ném một đống lớn đồ vật ra trước mặt, “Na Nhật Tùng, giúp ta vứt những thứ này đi.”
Trong một đống lớn đồ vật còn có một khối xương trâu to, không biết là mấy năm trước Ốc Đột tìm được từ cái xó xỉnh nào, nói là hình dạng đẹp nên khiêng về, kết quả vẫn luôn để đến bây giờ. Đúng, người này còn thích đem một số đồ vật tan tác rơi rớt để vào trong vương trướng, làm cho vương trướng hoa lệ lúc trước bị hắn lăn lộn đến trở thành cái kho hàng cũ.
“Rốt cuộc bỏ được vứt đi?” Na Nhật Tùng cười hắn, vừa mở miệng đã ăn đầymột mồm bụi, “Phi phi ——”
……
Ân Như Hứa an trí ở trong lều công chúa, nhóm cung nữ người hầu sửa sang lại đồ vật cho nàng, Ô Thiên Châu bưng nước ấm và thức ăn tới cho nàng. Hiển nhiên bà cũng không quá quen đối diện với công chúa mảnh mai như vậy, có vẻ thật cẩn thận, hoàn toàn không giống khí thế ngày thường nắm tay to đánh nhi tử gấu nhà mình.
Bà biết nói tiếng Trung Nguyên, nhưng nói không phải thực giỏi, mang theo chút khẩu âm, kỳ thật Ốc Đột nói chuyện cũng như thế, Ân Như Hứa cảm thấy còn rất đáng yêu.
Ban ngày mành lều lớn nhấc tới, bên cạnh có vải màn, cho nên trong đại trướng cũng không tối, trên thảo nguyên dương quang mãnh liệt, giữa trưa bắt đầu nóng. Ân Như Hứa cảm thấy mình ra không ít mồ hôi, muốn lau rửa, vì thế hỏi thăm Ô Thiên Châu.
Các nàng mới đến, cái gì cũng không biết, Ô Thiên Châu nhiệt tình giảng giải cho các nàng ở bộ tộc phải chú ý cái gì, ngày thường thức ăn nước ấm đến lấy ở chỗ nào vân vân. Nghe Ân Như Hứa nói muốn tắm rửa, bà liền nói: “Gần đây có cái hồ, các nam nhân tắm rửa đều ở bên kia, nữ nhân tắm rửa ở bên đó, nếu công chúa không quen, có thể lấy nước về tắm.”
Bọn họ nơi này vẫn như vậy, tất cả mọi người đều đã quen, người lớn trẻ con đều không thường tắm rửa, muốn tắm rửa thì dứt khoát đến hồ tắm, không có quá nhiều chuyện phiền toái.
Ân Như Hứa không quá quen, nhưng nàng nghĩ có lẽ mình phải ở lại chỗ này thật lâu, do dự rồi vẫn nói: “Ta đi xem đã.”
Nàng ăn, nghỉ đủ rồi, cho người dắt đến hồ. trên đường cơ hồ tất cả mọi người đều lén nhìn nàng, đối với người bộ tộc Ô Đồ mà nói, công chúa này xa gả mà đến, chính là nhân vật hiếm lạ, từ đầu đến chân đều không giống bọn họ. Đến tiểu hài tử nghịch ngợm nhất cũng ngượng ngùng kêu kêu gào gào. Cũng kỳ quái, đám tiểu gia hỏa đó ngày thường đều dám quấn lấy tộc trưởng muốn treo lên cánh tay hắn chơi đùa, lại sợ hãi mà nhìn Ân Như Hứa không dám tới quá gần.
Ân Như Hứa không quá tự tại, hơi rũ mắt, bị mọi người nhìn chăm chú đi xuống phía hồ.
Thời gian này bên hồ cũng không có ai, nước hồ ảnh ngược trời xanh mây trắng rất đẹp. Ân Như Hứa cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm, tâm tình bình tĩnh mà đi ở bên hồ một chút, nàng đi đến bên một cục đá, bỗng nhiên phát hiện bên trên để hai cái quần áo.
“Nơi này sao lại có quần áo, là ai làm rơi lại……” Lời còn chưa dứt, trong hồ bỗng nhiên toát ra cái đầu, là nam nhân, nửa người trơn bóng, lộ ra ngực và cánh tay, bọt nước chảy xuống rõ ràng trên da hắn.
Ân Như Hứa nháy mắt quay đầu, cung nữ đi theo nàng cũng phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Ân Như Hứa không thấy rõ, mang theo người muốn đi, nam nhân toát ra từ trong hồ lại cười gọi nàng, “Khiếu Khiếu!”
Ân Như Hứa có nhũ danh, gọi là Khiếu Khiếu. trên đường Ốc Đột hỏi tên nàng, nàng liền nói nhũ danh cho hắn. Có thể ở chỗ này gọi ra nhũ danh của nàng, đương nhiên chính là Ốc Đột.
Phát hiện là Ốc Đột, Ân Như Hứa định nhìn ra phía sau xem, nhưng nhớ tới vừa rồi nhìn thấy ngực hắn, nàng lại nhịn không được đỏ mặt, chỉ nhìn cỏ xanh dưới chân mình.
Phía sau truyền đến tiếng nước rì rào, Ốc Đột từ trong hồ đi ra, xoa xoa nước trên người, tròng quần áo lên.
“Sao nàng lại ở đây, là tới tìm ta sao?”
Ân Như Hứa tính toán hẳn là hắn mặc xong quần áo, xoay đầu lại, kết quả liền phát hiện tuy rằng hắn đã mặc quần áo, nhưng vẫn còn ướt, tóc không lau, tóc đen nhỏ nước, quần áo trước ngực đều dán sát vào da thịt, đôi mắt nàng không biết nên nhìn nơi nào, chỉ có thể đặt ở trên mặt hắn. Vừa nhìn, nàng sửng sốt hỏi: “Ốc Đột?”
Ốc Đột: “Đúng vậy, ta vừa cạo râu.” hắn sờ sờ cằm mình trụi lủi, còn có chút không quen.
Ốc Đột cạo râu ngoài dự đoán là nam nhân có vẻ thực trẻ, đôi mắt hắn thâm thúy, mũi cao thẳng, không quá giống người Trung Nguyên. nói đến cũng buồn cười, Ân Như Hứa kỳ thật chưa bao giờ gặp bộ dáng Ốc Đột cạo râu, đã biết hắn rất nhiều đời, nhưng mỗi một đời, hắn đều để râu, nàng cũng không yêu cầu hắn cạo. Rốt cuộc khi đó quan hệ hai người không giống như bây giờ.
“Thế nào, khó coi sao?” Ốc Đột hất mái tóc rũ phía trước mắt ra sau đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt Ân Như Hứa, không quá tự tin mặt mình liệu có thể lọt vào mắt tức phụ hay không.
Nghe nói nữ nhân Trung Nguyên không phải thực thích nam nhân cường tráng có thể đánh nhau, càng thích mặt mũi đẹp đẽ.
Ánh mắt hắn nóng bỏng quá trực tiếp, Ân Như Hứa bị hắn nhìn mạc danh ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu. Cúi đầu, liền nhìn thấy quần hắn.
Ân Như Hứa: “……” Nàng xoay đầu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ.
Có chút…… đáng sợ.
Ốc Đột thấy nàng quẫn bách như vậy, hậu tri hậu giác nhìn lên người mình, phát hiện bộ dáng của mình hình như không tốt lắm, đành phải lại đi thay đổi cái quần sạch sẽ.
“Ta vừa rồi đã dọn sạch vương trướng, nếu nàng không thích trướng công chúa, có thể đi chỗ ta nơi đó!” Ốc Đột vội thay xong quần áo, lại tới lôi kéo tức phụ.
Ân Như Hứa không nhìn hắn, chỉ nói: “Ta cảm thấy trướng công chúa khá tốt.” Nàng thật cảm thấy cái lều lớn kia rất tốt, hoàn toàn không thể cảm nhận được tâm tư trong lời nói của Ốc Đột.
Ốc Đột hối hận đến cắn răng, còn không chịu từ bỏ, chân đã đi theo sát bên cạnh nàng, “Nếu không, nàng đi xem vương trướng của ta? Vương trướng rất lớn, bên trong còn có da sói trắng và da gấu trắng ta săn được, to đến mức có thể vừa cả người nàng.”
Tuy rằng hắn dựa vào không gần, nhưng hơi thở cả người nhắm thẳng bên chỗ nàng, Ân Như Hứa cũng chưa nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy cảm giác hắn tồn tại quá mãnh liết, còn không thể làm người ta hô hấp thông thuận.
“Ta muốn tắm rửa, chờ lát nữa lại đi xem.” Nàng nhỏ giọng nói.
Ốc Đột: “Tắm rửa? Vậy khẳng định nàng không quen cắm rửa giống như chúng ta, chờ ta đi lấy nước về cho nàng.” hắn nói liền đi nhanh về phía trước.
Cung nữ bên người Ân Như Hứa trợn mắt há hốc mồm, “Công chúa, ngài ấy, ngài ấy không phải tộc trưởng sao, sao còn tự mình làm loại việc này?”
đi ra ngoài một khoảng, Ốc Đột quay đầu lại nói: “Ta thích, có cái gì không thể làm.”
Cung nữ không nghĩ tới nhĩ lực hắn tốt như vậy, cách xa thế còn có thể nghe được, sợ tới mức rụt rụt về phía sau Ân Như Hứa.
Ô Thiên Châu tới tìm Ân Như Hứa, cũng gặp được một màn này, sang sảng vỗ tay cười to. Tộc trưởng của bọn họ quả thực giống tiểu tử non nớt tình đậu sơ khai, vậy cũng quá buồn cười.