Khương Vũ Triều rất bình tĩnh đi về doanh trướng, nô tỳ Lan Kiều nàng mang đi theo đã gấp đến không được, thấy nàng trở về, vội vàng chào đón: “Chủ tử, người đi đâu, ta đã tìm khắp nơi cũng không thấy, lo lắng chết ta!”
Nàng thấy trước lúc săn thú các vị hoàng tử, công tử đều rời đi, lại không tìm được chủ tử nhà mình ở phụ cận, lo lắng xảy ra chuyện gì, muốn đi báo cho Tiêu phu nhân tìm xem, nhưng lại lo lắng vạn nhất chủ tử nhà mình đi hẹn hò với Ngọc Lăng Vương, vậy bị gặp được thì cũng mất mặt, đang ở chỗ này không biết nên làm gì.
Khương Vũ Triều không nói, nàng trực tiếp tìm trong đám đồ vật mình mang đến, tìm ra một thanh trủy thủ, cảm thấy quá lớn lại ném về, thay đổi cái nhỏ hơn, cắm thử mấy chỗ, cuối cùng cột vào đùi mình. Làm xong nàng cảm thấy chưa đảm bảo, lại gỡ mấy cây trâm giấu ở đế giày.
“đi lấy hộp trang sức ra cho ta.” Khương Vũ Triều phân phó.
Lan Kiều biết từ trước đến nay nàng vẫn có chủ ý, không dám nhiều lời, ôm hộp trang sức chạy tới. Khương Vũ Triều chọn lựa mấy cây trâm đầu bén nhọn, thử thử xong, vừa lòng cắm ở trên đầu mình. Nàng không thích cắm trâm, nhưng chuyện hôm nay nhắc nhở nàng, xã hội pháp trị còn có nhiều cặn bã, càng đừng nói xã hội phong kiến, nơi này nô lệ đều là hợp pháp, giết người chỉ là tùy tâm của thượng vị giả, không nên quá sơ ý.
Nếu nàng có một cây trủy thủ, đối diện với hai nô tỳ to khỏe kia cũng sẽ không bị chế trụ dễ dàng, đương nhiên không phải nói nàng có thể đánh thắng được hai người, nhưng lúc ấy nàng chỉ cần kéo dài một lát, gây ra chú ý, sẽ không phát sinh chuyện về sau.
“Chủ tử, ngài đây là làm sao?” Lan Kiều thật cẩn thận hỏi, nàng cảm giác có vẻ không thích hợp.
Khương Vũ Triều không có biểu tình gì, “Chuyện gì cũng không có.”
Quần áo có chút bẩn, cổ tay áo còn có vài vết máu, nàng cởi quần áo, tìm bộ mới để thay. Lan Kiều thấy nàng cởi quần áo, chỗ vai lưng có vết roi sưng đỏ, hút một ngụm khí lạnh, “Chủ tử! Ngài bị thương! Có phải ngài gặp chuyện gì hay không!”
Khương Vũ Triều: “Ta nói, chuyện gì cũng không có, không cần hỏi nhiều.” Đổi xong xiêm y, nàng mang theo Lan Kiều đi đến lều của Tiêu phu nhân.
trên đường có không ít binh lính tuần tra, Lan Kiều có chút sợ hãi mà gắt gao đi theo phía sau Khương Vũ Triều, “Chủ tử, bọn họ vội vàng làm gì vậy?”
Khương Vũ Triều: “không biết.” Mắt nhìn thẳng vào lều Tiêu phu nhân, nói muốn thỉnh an, sau đó liền ở lại bên trong.
Lúc này thảm dạng của Thuần Hỉ quận chúa hẳn là đã bị phát hiện, chỉ xem nàng ta có lá gan thọc việc này ra hay không. thật muốn nói ra, chỉ sợ chờ lát nữa sẽ có người tới tìm nàng, nếu nàng ở chỗ Tiêu phu nhân, dù thế nào Tiêu phu nhân cũng phải đi theo nàng. Đến lúc đó hai bên mặt đối mặt, nàng lại không giết quận chúa, là đối phương làm ác trước, xác suất rất lớn là sẽ không có chuyện gì.
Nếu hôm nay không có việc gì, vậy hoặc là Thuần Hỉ quận chúa không dám nói, hoặc là người nhà nàng ta ngại mất mặt không dám nói. Như vậy, tạm thời nàng không có việc gì, cần lo lắng chính là về sau có thể bị trả thù hay không.
Vì tránh bị trả thù, khả năng nàng còn cần nghĩ biện pháp.
Thuần Hỉ quận chúa lúc này bị mang vào trong lều của Lý phu nhân mẫu thân nàng, mẫu thân nàng nhìn thấy nàng như vậy, hốc mắt muốn nứt ra, hỏi: “đã xảy ra cái gì, có phải con h gặp kẻ xấu ay không?”
Thuần Hỉ quận chúa không đáp, Lý phu nhân lại ép hỏi hai nô tỳ bị áp vào: “Các ngươi nói! không phải để các ngươi trông nàng sao, sao lại phát sinh loại việc này?”
một nô tỳ ngập ngừng, không biết có nên mở miệng hay không, Thuần Hỉ quận chúa đầu tóc rũ rượi đột nhiên thét lên: “không cho nói!”
Lý phu nhân quát: “nói, bằng không trói các ngươi lại, mang xuống trực tiếp đánh chết!”
Hai nô tỳ nhìn quận chúa hung ác, lại nhìn chủ mẫu Lý phu nhân mặt đầy tàn khốc, vẫn nhịn không được nói: “Là quận chúa nàng……”
Thuần Hỉ quận chúa đột nhiên nắm lấy một bình bên cạnh, ném tới nô tỳ đang nói, “Nô tài đáng chết! Ta nói không cho nói!”
Nô tỳ đó kêu thảm thiết một tiếng, trên đầu tràn ra máu tươi, người mềm mại ngã xuống mặt đất, thực nhành đã hơi thở mỏng manh. Nô tỳ bên cạnh thấy đồng bạn ngã trên mặt đất kêu thảm, máu tươi chảy đầy đất, sợ đến cả người run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.
“Thôi, kéo các nàng xuống thu thập.” Lý phu nhân thấy thế đau đầu không thôi, phân phó xong, lại ấn Thuần Hỉ quận chúa ngồi sang một bên, nhìn bên cổ nàng có các loại vệt đỏ, còn có vết thương trên người, “Con nói cho nương, rốt cuộc là ai làm, nếu thân phận tương đương, nhất định phải bắt hắn cưới con.”
Thuần Hỉ quận chúa từ trước đến nay cao ngạo hung ác, bị hỏi đến sắc mặt vặn vẹo, cả người phát run, ngón tay siết vạt áo trắng bệch, “Đừng hỏi, nương đừng hỏi, không phải người nào, con không có!”
Dù Lý phu nhân hỏi như thế nào, nàng trước sau ngậm miệng không đáp, Lý phu nhân tức giận hung hăng cho nàng một cái tát, Thuần Hỉ quận chúa oán hận nhìn bà, vẫn ngậm chặt miệng, cuối cùng Lý phu nhân cũng không có cách nào, chỉ có thể xử lý đám người nhìn thấy, không thể xử lý cũng bịt miệng. Việc này tuy rằng không nháo đến mức mọi người đều biết, nhưng ngầm vẫn có người nói, Thuần Hỉ quận chúa tựa hồ gặp phải kẻ xấu, mất trong sạch.
Khương Vũ Triều ngồi nửa ngày ở doanh trướng của Tiêu phu nhân, cũng không chờ được ai đến gọi nàng đi hỏi chuyện, lúc trời sắp tối, khu vực săn bắn bên kia truyền đến tiếng vó ngựa, có rất nhiều người hoan hô. Rốt cuộc nàng đứng dậy cáo từ, mang theo Lan Kiều đi khu săn.
Quả nhiên là các nam nhân vào khu săn bắn đã trở lại, mỗi người đều mang theo chiến lợi phẩm, chỉ là có nhiều hay ít mà thôi. Thấy được rõ nhất chính là Dục Vương, chiến lợi phẩm phong phú, đắp một đống, khiếm mọi người vây xem tấm tắc tán thưởng. Những người còn lại tuy rằng cũng có xuất sắc, nhưng đều bị hắn đoạt hết nổi bật. Khương Vũ Triều không nhìn Dục Vương một lần, nàng tìm một vòng ở đây, không phát hiện idol, ánh mắt liền đặt ở cửa ra của cánh rừng.
Nàng không nhìn Dục Vương, Dục Vương lại chú ý nàng, thấy biểu tình nàng nhàn nhạt, Dục Vương dẫn theo một con con mồi tự mình săn được đi tới, ném con vật máu chảy đầm đìa vào dưới chân nàng.
“Đồ chơi này cho nàng.” Dục Vương nói.
Khương Vũ Triều cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ thầm nam chính cẩu bức này muốn làm gì? Lúc trước còn một vẻ hận không thể giết chết nàng, sao lại còn đưa đồ vật? Hay là thứ này có độc, ăn vào sẽ chết?
Nàng kéo váy né tránh máu bắn ra, ngữ khí thực hờ hững: “không cần, Dục Vương giữ lạ tự mình ăn đi.”
Dục Vương: “…… Nàng tốt nhất là nên nhận lấy, đây là lần đầu tiên bổn vương tặng đồ cho nữ nhân.”
Khương Vũ Triều: “Dục Vương, phong hưu thư của ngài ta vẫn giữ, viết thật hay a, một câu ‘ ngày sau không được dây dưa ’ này, không biết ngài còn có nhớ không? Lần sau ta cho người sao một bản đưa về cho ngài nhớ lại một chút?”
Dục Vương: “……” hắn nhịn rồi lại nhịn, mới không có mắng ra ác ngôn, chỉ hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi rồi.
Thấy một màn như vậy, mọi người thần tình khác nhau. Bọn họ suy nghĩ cái gì, Khương Vũ Triều không biết, nhưng ánh mắt ghen ghét đến từ những nữ quyến chung quanh lại rất rõ ràng.
Khương Vũ Triều không quản những người này, đôi mắt nàng đều ở trên người Hề Trác Ngọc khoan thai tới muộn. Hề Trác Ngọc mang theo vài con chó to, dắt năm sáu con hươu trở lại.
Con mồi của người khác đều là chết rồi mang về, hắn lại tốt hơn, mang về sáu con hươu còn sống, đều dùng dây thừng trói cổ và chân, giống như mang tù binh trở về. Khương Vũ Triều vừa thấy liền phụt cười ra tiếng, từ khi gặp chuyện với Thuần Hỉ quận chúa, mặt banh ra rốt cuộc hòa hoãn xuống, tâm tình cũng bay lên.
Sức mạnh của idol chính là như thế, có thể tùy thời tùy chỗ nâng tâm tình nàng đang rơi vào sóng nhỏ bực bội lên trời cao.
Hề Trác Ngọc ở trong đám người nhìn thấy Khương Vũ Triều, thấy nàng dựa vào lan can nghiêng người, tươi cười đầy mặt, nhịn không được cũng trả lại một cái tươi cười. hắn đã nghe thấy tiếng gào thét trong lòng fan cứng của mình.
“không ngờ Ngọc Lăng Vương lợi hại như thế, mấy con hươu sống này bắt được thế nào? Khó được trên người cũng không có vết thương.” một đám người vây quanh, Hề Trác Ngọc nghe các loại câu hỏi, cười chớp chớp mắt, “Đây đều là công lao của đàn chó to bên người này.”
Kỳ thật bên trong khu săn con mồi cũng không ít, đều là mấy ngày hôm trước đã cho vào, để cho bọn họ đám con em quý tộc bắt, mấy con hươu này lúc trước hình như còn được nuôi dưỡng một đoạn gian. Lúc Hề Trác Ngọc gặp chúng, cung tiễn cũng chưa lấy ra, mấy con chó đã vây quanh bắt được. Cho nên nghiêm khắc mà nói, mấy con hươu ngoan này cũng không phải hắn bắt.
Mọi người cũng không biết những việc này, vây quanh hắn khen ngợi, làm Dục Vương bên cạnh nhìn đến mặt đen xì.
Náo nhiệt qua, sắc trời cũng đã tối, mọi người về doanh trướng. Khương Vũ Triều ở chỗ idol hấp thu sức lực, lần thứ hai ý chí chiến đấu sục sôi, cảm giác mình có thể tiếp tục xé được ba Thuần Hỉ quận chúa.
Nàng trở lại doanh trướng của mình, nhìn thấy một nam nhân quen mắt chờ ở cách đó không xa. Đó là Hữu Võ, đội trưởng bảo tiêu của thần tượng, nàng biết.
“Tiêu tam cô nương đã trở lại.” Hữu Võ cầm theo cái túi tới đây, từ bên trong bắt ra một con thỏ tai dài, là thỏ hoang, còn tung tăng nhảy nhót.
“Gia chúng ta sai ta đưa tới cho ngài, hôm nay vận khí ngài ấy không tốt, đi vào trong rừng rất lâu chỉ gặp một đàn hươu, lại là chó bắt được, ngài chỉ tự tay săn được con thỏ này, nói là nhìn cũng coi như hoàn hảo, tặng cho ngài.”
Khương Vũ Triều: Má ơi idol thần tiên lại tặng đồ cho ta, sao hắn tốt như vậy?! Ta muốn chết, ta muốn điên rồi!
Nàng cảm động đầy cõi lòng mà tiếp nhận con thỏ, “Làm phiền ngươi thay ta nói cảm tạ, ta thật sự rất cao hứng.”
Hữu Võ vui tươi hớn hở đáp ứng, vừa mới chuẩn bị cáo từ, thấy Lan Kiều phía sau Khương Vũ Triều dùng sức nháy mắt ra dấu cho hắn, hắn liền không đi xa, chờ ở phụ cận. Quả nhiên trong chốc lát, Lan Kiều lặng lẽ tới. Hai người những ngày qua gặp tương đối nhiều, so với lúc trước quen thuộc hơn, Lan Kiều vừa tới liền nói thẳng nói: “Hữu Võ ca, đã xảy ra chuyện! Chủ tử chúng ta hôm nay không biết gặp chuyện gì, lúc nàng thay quần áo ta thấy trên bờ vai có một vết roi thật dài, hình như là bị ai đánh, nàng không muốn gây chuyện, ta cũng không hỏi được gì.”
Hữu Võ nghe thấy, hảo gia hỏa, có người đánh lão bà của chủ tử, vậy chẳng phải là đánh chủ tử hắn sao, việc này thật nghiêm trọng. Cho nên hắn liền quay về chuẩn bị nói cho Hề Trác Ngọc.
Hề Trác Ngọc đi gặp hoàng đế còn chưa trở về, Hữu Võ run chân đợi đã lâu, ngồi không được lại đi ra ngoài hai vòng hỏi thăm tin tức, không hỏi ra cái nguyên cớ, đành phải quay về lều lớn. Lúc này Hề Trác Ngọc đã trở lại, đang ngồi ở bên cạnh chậu nước lau mặt rửa tay, thấy Hữu Võ tiến vào, đầu cũng không nâng hỏi: “Con thỏ đưa đi sao?”
Hữu Võ kêu a một tiếng, “Chủ tử, người còn quản con thỏ cái gì a!”
Hề Trác Ngọc: “Làm sao vậy?”
Hữu Võ: “Tiêu tam tiểu thư hôm nay bị người ta đánh, nha hoàn bên người nàng trộm nói cho ta, nói là một vết roi thật dài đâu!”
Hề Trác Ngọc nhăn mi, buông khăn lau tay, “Có việc này? Ta đi xem.”
Trong doanh địa có chút ồn ào, đội tuần tra có rất nhiều người đi chung quanh, nhưng thấy Ngọc Lăng Vương, cũng không ai dám cản hắn, để hắn một đường thông thuận đi tới phụ cận doanh trướng Khương Vũ Triều.
“Ta không thể tùy tiện đi vào, vẫn nên đợi tại đây, đợi mọi người đi ra lại nói.” Hề Trác Ngọc rốt cuộc nhớ tới việc kiêng kị này.
Hữu Võ: Đại lão gia rụt rè cái gì nha, vội vã tới, kết quả còn ngây ngốc chờ ở bên ngoài.
Cũng may không đến bao lâu, Lan Kiều đi ra, cũng nhìn thấy Hề Trác Ngọc và Hữu Võ, tức khắc kích động quay đầu nói câu gì vào bên trong, Khương Vũ Triều lập tức xốc rèm cửa lên đi ra.
Vị trí cái lều của Khương Vũ Triều có chút hẻo lánh, hai người ở trong một góc tối phụ cận nói chuyện, nơi xa mấy hộ vệ mắt nhìn thẳng đứng gác.
Người ở trước mắt, Hề Trác Ngọc phát giác mình không thể trực tiếp hỏi vết thương trên người nàng, đành phải không tìm lời nói mở đầu trước, “Con thỏ đó, cô có thích sao?”
Khương Vũ Triều cười với hắn, “Là một con thỏ béo, mới vừa lột da để hầm, còn chưa nấu chín đâu, chờ lát nữa làm xong em cho người đưa một phần cho anh! Mùi vị khẳng định không tồi.”
Hề Trác Ngọc: “cô đem nó…… nấu?” hắn thấy con thỏ rất đáng yêu, nghĩ nữ hài tử đều thích loại động vật nhỏ lông xù xù này, cho nên sai Hữu Võ đưa tới, ai biết nhanh như vậy đã thành một món đồ ăn trên mâm.
Khương Vũ Triều nhìn hắn phản ứng, cũng cảm thấy hình như mình sai cái gì, “Hay là…… đó không phải cho em ăn? Là cho em nuôi……?”
Hề Trác Ngọc: “không phải, chính là cho cô ăn.” hắn lập tức săn sóc che dấu chân tướng.
Khương Vũ Triều: “không, em biết rồi, là em không cảm nhận được ý tứ của anh.” Nàng đã khai quật ra chân tướng bị idol vùi lấp.
Hề Trác Ngọc ho khan, “Đây không phải trọng điểm, tôi tới chủ yếu là muốn hỏi một chút, gần đây cô có yêu cầu hay khó khăn gì cần tôi hỗ trợ không?”
Khương Vũ Triều không chút nghĩ ngợi, “không có gì khó khăn.”
“Có phải cô bị thương hay không?” Hề Trác Ngọc vẫn trực tiếp hỏi ra, “Nếu cô gặp khó khăn gì tôi có thể giúp được, tôi sẽ giúp cô, nếu là việc tư, không muốn tôi biết, vậy tôi xin lỗi cô.”
Khương Vũ Triều: “không không không, không có gì không thể để anh biết, chính là…… chính là hôm nay em bị Thuần Hỉ quận chúa mang đi, em…… ừm, đánh một trận với cô ta.”
Hề Trác Ngọc biết Thuần Hỉ quận chúa, có ấn tượng khắc sâu với tính tình và tâm tính nàng ta, cái gì cũng không cần phải nói, Khương cô nương khẳng định là bị nàng ta khi dễ. hắn nhìn fan cứng Khương cô nương trước mắt, ra vẻ nhẹ nhàng còn miễn cưỡng tươi cười, trong lòng sinh ra áy náy. Thuần Hỉ quận chúa có tâm tư với hắn, từ chỗ Hoàng Hậu hắn đã biết, hiện giờ Thuần Hỉ quận chúa tìm Khương cô nương phiền toái, nguyên nhân khẳng định là bởi vì hắn, vậy quá không được.
“Vẫn là tôi liên luỵ cô, yên tâm, việc này tôi sẽ xử lý, cô ta không thể xúc phạm tới cô nữa.”
Khương Vũ Triều là thật sự nhẹ nhàng mà không phải ra vẻ nhẹ nhàng, tươi cười chân thật hoàn toàn không miễn cưỡng: “không phải, ca ca anh nghe em nói, em không có việc gì, anh không cần mệt nhọc bởi vì việc này ……”
Hề Trác Ngọc: “không, tôi sẽ phụ trách.” hắn nói xong xụ mặt bước nhanh, cáo từ rời đi.