Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Chương 7: Chương 7


Phong Kỳ Kỳ dưới đáy hồ không cam lòng tiếp tục triệu hồi xương, dù không cảm nhận được cũng không thể từ bỏ, đồng thời cô lăn dọc đáy hồ, biết đâu có thể gần đám xương hơn, như vậy là có thể cảm nhận được.
Lăn đi lăn lại, cô nghe thấy tiếng gì rơi bõm vào nước.
Đôi mắt cô mở to.
Oa!
Đám xương của cô đến đón cô rồi.
Phong Kỳ Kỳ cảm động đến nỗi mắt mờ đi.
Cuối cùng cũng gặp lại được cơ thể, bộ xương trắng nhỏ vội vàng lên bờ kiểm tra qua một cái thì thấy thiếu hơn hai mươi khúc xương, còn những khúc xương còn lại…
Phong Kỳ Kỳ nhìn sang người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích kia với ánh mắt u oán.
...!Tất cả chúng đã bị cơ thể người đàn ông đè chặt nên không chui ra được.
Đáng ghét!
Thật quá đáng!
Phong Kỳ Kỳ vội vàng đi đến, cô nắm chặt tay suy nghĩ xem có nên đấm anh vài cái không.
Nhưng mà...!hình như anh đã chết rồi.
Phong Kỳ Kỳ siết nắm đấm rồi lúng túng đứng im tại chỗ.


Một cơn gió thổi qua xương sườn của cô, ngực lạnh ngắt.
Đúng rồi, rơi từ trên cao như vậy thì sao mà sống nổi?
Cô giống như một quả bóng bay bị chọc thủng, trong nháy mắt xẹp lép.
Phong Kỳ Kỳ đưa móng vuốt xương về phía không khí vài cái, cuối cùng cũng thấy ngực không còn lạnh như vậy nữa.
Người này núp úp sấp, nửa người trên mặc áo khoác đen, phần da hở ra chằng chịt những vết thương mới, không phải bị thương khi rơi xuống mà là đã có từ trước khi rơi xuống.
Nhìn xuống phần dưới, anh mặc chiếc quần tác chiến bó sát, trông đôi chân rất...!dài.
Phong Kỳ Kỳ so sánh trong vô thức rồi đau lòng nhận ra, chỉ riêng đôi chân của người này đã cao hơn cả bộ xương của cô.
"..."
Chân dài thì có gì hay ho.
"Anh còn sống không?" Cô chọc vào người đàn ông.
Mặc dù cô cho rằng đối phương đã chết nhưng vẫn phải nói vài lời.
Đối phương không có phản ứng gì.
Xương ngón tay chọc vào thì cảm giác được mềm nhũn, điều đó có nghĩa là gần như xương trong cơ thể anh đã bị gãy hết.
Haizz.

Phong Kỳ Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy hơi thương xót.

Anh đập cô thành từng mảnh nhưng chính anh cũng chẳng khác gì, rơi xuống nát bấy xương.

Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Yên tâm, dù tôi rất tức giận vì anh đập nát tôi nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi sẽ chôn cất anh."
Trước tiên, cô phải lấy lại những mảnh xương bị anh đè lên.
Phong Kỳ Kỳ lấy hết sức chín trâu hai hổ, vừa kéo vừa đẩy, cuối cùng cũng lật được cái xác nặng trịch của người đàn ông ra, để lộ chiếc "giường" của cô bị anh đè bên dưới.
Đúng là đám xương bị mắc kẹt bên trong, chúng được tự do thì vội vã háo hức trở về vị trí cũ.
Nhưng vẫn còn thiếu một cái xương sườn.
Phong Kỳ Kỳ đào đất nhưng bên trong rất sạch sẽ, không còn cái xương nào nữa.
Bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, cô đi sang nhìn người đàn ông.
Khuôn mặt anh bị bùn đất che kín nhưng dù vậy cũng không giấu được dáng mũi cao thẳng.

Từ trước đến nay những người có sống mũi cao thường không quá xấu, cô không khỏi suy nghĩ lan man một lúc.
Áo khoác mở phanh ra để lộ chiếc áo lót màu xám bên trong, Phong Kỳ Kỳ nhìn đến ngực anh.
Một khúc xương cắm sâu vào ngực, một đoạn nhỏ lồi ra ngoài đang khẽ run, không phải là cái xương sườn mà cô đang thiếu sao.
Không lẽ cái chết của anh cũng có một phần do xương sườn của cô đấy chứ?