Tần Kha lạnh lùng nhìn.
Giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy một thứ trắng hếu thò ra từ túi Lục Dã.
Tần Kha: "!!!"
Tần Kha: "???"
Tần Kha: "..."
Lục Dã mở chiếc bàn nhỏ ra đặt Phong Kỳ Kỳ lên, sau đó anh đưa cho cô chiếc kẹo que đã xé vỏ, to bằng nửa cái đầu của cô: "Nếm thử đi."
Cuối cùng cũng được ăn thứ người ta ăn rồi.
QAQ
Phong Kỳ Kỳ không khách sáo nhận kẹo que, há miệng ngậm lấy, lần này cô học khôn rồi——chỉ ngậm không cắn, như vậy có thể ngậm mãi mà không bị rơi.
Thông minh quá!
Lục Dã hỏi: "Ngọt không?"
Phong Kỳ Kỳ ngậm kẹo, nói với giọng nghe không rõ: "Ngọt!"
Lục Dã ngẫm nghĩ vài giây, sau đó anh mới chịu nhìn về phía Tần Kha: "Số còn lại của cậu..."
"Đừng hòng! Không bán! Bao nhiêu cũng không bán!!!" Tần Kha khẽ xoa khuôn mặt đơ ra rồi chỉ vào thứ trên bàn: "Làm ơn giải thích đi, cậu mang về một...!cái đầu lâu biết nói???"
Vừa dứt lời, cơ thể Phong Kỳ Kỳ bỗng dưng bùng phát một luồng ánh sáng xanh dịu nhẹ, bao phủ lấy cơ thể cô trong nháy mắt.
Còn Phong Kỳ Kỳ đang ngậm kẹo que, miệng đầy vị ngọt thì chỉ cảm thấy một luồng nóng rực bỗng nổ tung trong đầu, ngay sau đó thì cô không biết gì nữa.
Lục Dã phản xạ điều kiện nắm lấy bộ xương trắng nhỏ trong ánh sáng xanh nhưng bị ánh sáng xanh đẩy ra.
Đồng thời, dường như anh cảm thấy xương sườn trong ngực có cảm giác phấn khích và vui sướng.
...!Là chuyện tốt ư?
Anh rút tay về rồi nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh.
Vài giây sau, ánh sáng xanh biến mất, bộ xương trắng nhỏ trên bàn không thấy đâu nữa, thay vào đó là một...!cô gái giống như búp bê.
Cô chống hai tay lên mép bàn, cố gắng giữ vững có thể.
Mu bàn tay trắng muốt vì bấu mạnh quá mà nổi lên những đường gân xanh nhạt.
Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo đến mức dường như từng nét được vẽ bằng bút vẽ tỉ mỉ.
Đôi mi dày như lông quạ phủ xuống một đường cong khóe mắt lạnh lẽo.
Cô vô cảm nhìn hai người đàn ông đối diện, đôi mắt màu xanh đen không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tần Kha lẩm bẩm: "Chắc chắn là do tôi hấp thụ quá nhiều nguồn năng lượng hạt nhân nên mới bị ảo giác."
"Kỳ Kỳ?" Giọng nói của Lục Dã nhẹ như gió thoảng, lướt qua tai cô gái.
Như thể một công tắc đã được tắt đi lại được bật lên, đôi mắt vô hồn của cô gái “sáng” bừng lên——
Phong Kỳ Kỳ choáng váng lắc đầu rồi khẽ chớp mắt, nhìn rõ Lục Dã đang ở ngay trước mặt, cô hoang mang hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?!"
Tần Kha véo mạnh vào mặt mình.
Ôi, đau quá.
Chết tiệt, không phải ảo giác.
Anh ta mở to mắt nhìn cô gái bỗng dưng biến từ một con búp bê băng giá thành một thiếu nữ hoạt bát, cảm thấy khả năng tiếp nhận của mình đã được nâng lên một tầm cao mới sau nhiều lần rèn luyện khác thường.
Lục Dã không có cảm xúc gì, dường như không hề ngạc nhiên khi bộ xương trắng nhỏ biến thành một cô gái, anh đang định giải thích với Phong Kỳ Kỳ.
"Khoan đã——!" Phong Kỳ Kỳ nhận ra tầm nhìn của mình không ổn nên vội vỗ một cái vào mặt.
Mềm mềm.
Đàn hồi.
???
Nhìn lại tay.
Vừa trắng lại vừa dài.
!!!
Phong Kỳ Kỳ ngây người.
Tôi không chỉ cao lên mà còn từ Bạch Cốt Tinh biến thành người lớn luôn rồi sao?
Tôi lại lại lại bỏ lỡ chuyện gì nữa vậy!?
"Xảy ra chuyện gì thế..." Cô ngơ ngác, vẻ mặt còn bối rối hơn cả hai người đàn ông đang chứng kiến toàn bộ quá trình.