Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Chương 4: Chương 4


Phấn khích đến thế à.
Phong Kỳ Kỳ hơi ngượng ngùng.
Không ngờ rằng cô trở thành Bạch Cốt Tinh mà vẫn có thể hoa gặp hoa nở.
Hình như trước đây cô đúng là không được yêu thích lắm.
Ý nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất.
Phong Kỳ Kỳ giao lưu hữu nghị với những bông hoa trắng xong thì bắt đầu rửa sạch từng mảnh xương, ở những kẽ xương khó rửa, cô tách chúng ra để rửa.
Lúc này mà có một chiếc bàn chải thì tốt rồi.
Rửa mãi rửa mãi, bỗng nhiên dưới đáy hồ có thứ gì đó làm cô hoa mắt, vì tò mò, cô vươn người chìm xuống.
Cảnh tượng dưới đáy hồ nằm ngoài dự đoán của Phong Kỳ Kỳ.
Cô nhìn thấy vô số bộ xương trắng xếp chồng lên nhau, phủ kín cả đáy hồ.

Nhìn hình dạng hộp sọ thì có thể thấy đó toàn là xương người.

Cô muốn đào một khoảng đất trống cũng không được vì quá nhiều xương.
Cô không thể làm gì khác bèn đứng trên một đống xương, cẩn thận tránh hộp sọ.
Cô lặng lẽ nhìn chúng nó vài giây, bộ xương trắng nhỏ giơ móng vuốt xương ngắn ngủn lên, chào hỏi vui vẻ: "Chào mọi người, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Phong Kỳ Kỳ."
Cô có thể trở thành Bạch Cốt Tinh rồi sống lại, biết đâu sau này chúng nó cũng sẽ sống lại như cô.

Bây giờ làm quen trước, giữ mối quan hệ tốt thì sau này mới dễ chung sống.
Chỉ là...
Tất cả chúng nó cũng là bộ xương trắng nhưng tại sao chúng lại cao hơn cô, to hơn cô, lớn hơn cô!
Chỉ là họ đã lẫn vào nhau rồi, quá thảm.
Thế là sau đó, Phong Kỳ Kỳ đã dành một tháng ở lại đây để dọn sạch những đồng bọn xương trắng dưới đáy hồ và ghép chúng lại với nhau.

Như vậy, khi chúng nó tỉnh lại sẽ không bị hoảng loạn đi tìm xương khắp nơi.
Cô còn tặng cho mỗi người một bông hoa nhỏ trắng nõn do cô tự sinh ra, coi như là quà ra mắt.

Đúng là quá hiểu lòng người!
Đồng bọn cuối cùng mãi không tìm thấy đầu, Phong Kỳ Kỳ nhìn thấy không ổn bèn tìm ngay một hòn đá, dùng con dao găm chôn cùng đã rỉ để đập ra một cái đầu miễn cưỡng có thể gọi là hộp sọ.
Phải nói rằng, chất lượng của con dao găm này rất tốt, bị gỉ cũng không làm mất đi độ sắc bén của nó, còn dùng tốt hơn xương của cô.
Đặt cái đầu đá lên cổ của đồng bọn cuối cùng xong, Phong Kỳ Kỳ mới thấy ổn.

Cô vỗ nhẹ vào xương sườn của người này rồi gọi người này theo số thứ tự mà cô đặt: "861, đừng chê kỹ thuật điêu khắc của tôi nhé, dù sao thì tôi cũng mới làm lần đầu."
Nhìn đám đồng bọn xương trắng đang ngồi xếp thành ba vòng quanh bờ hồ, cô làm xong việc lớn thì đứng ở chính giữa rồi hăm hở nói: "Mong chờ các bạn tỉnh lại nhé."
Cảnh tượng đó chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy hoành tráng.
Phong Kỳ Kỳ quay trở lại bờ với cảm giác thành tựu to lớn.

Cô không nhìn thấy những bộ xương im lìm dưới đáy hồ lần đầu tiên có phản ứng - cơ thể chúng nó tỏa ra ánh huỳnh quang nhạt màu.
Bộ xương trắng nhỏ lên bờ mặc bộ quần áo tí hon tự chế - một chiếc lá lớn, khoét một lỗ ở giữa để chui đầu vào, chiếc lá có thể che hết cơ thể cô.
Là một cô gái bộ xương trắng đẹp đẽ, tuyệt đối không thể khỏa thân chạy lung tung được!
Để tìm được chiếc lá có thể mặc, cô đã mất không ít công sức.
Những chiếc lá của đám hoa trắng bên bờ hồ quá mỏng manh, không thể dùng được, Phong Kỳ Kỳ đành phải lấy nơi ở hiện tại làm trung tâm, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài.