Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Chương 1: Chương 1


Hẻm núi dưới lòng đất tràn ngập sương mù, xung quanh đều được bao phủ bởi vô số dây leo đẫm máu.

Chúng quấn lấy nhau và vặn vẹo như một mảnh đại dương đẫm máu chậm rãi chuyển động.

Đột nhiên, đám dây leo vặn vẹo nhanh hơn và lao về phía trước.

Đó là một cái cây lớn màu xanh đậm, thân cây lồi ra khối u, phồng lên xẹp xuống đều đặn.

Mỗi cành cây của nó mỏng nhẹ như một cây liễu, bay lượn tự do ở trên không trung như đang khiêu vũ.

Dây leo đẫm máu lao tới và quấn quanh thân cây, các cành cây đều rũ xuống, đỉnh ngọn của những cành cây đột nhiên biến lớn, để lộ ra những chiếc răng nhỏ đâm dây leo.

Những dây leo đẫm màu máu này dần dần khô héo và mục nát, những cành cây màu xanh đậm phát ra ánh sáng màu đỏ bị khối u trên thân cây hấp thụ, bằng mắt thường có thể thấy được càng lúc càng lớn, tiết ra một lượng lớn chất nhầy màu xanh đậm, và tách ra khỏi thân cây, rơi xuống mặt đất.

Giây tiếp theo, một chiếc lưỡi dài phóng tới, nuốt chửng khối u chất dịch trên mặt đất vào trong bụng, chủ nhân của chiếc lưỡi là một con quái thú có cánh và gai xương ở trên lưng, đuôi tựa thép, hai chân đứng thẳng.

Con quái thú chờ đợi khối u trên thân cây rơi xuống liền nuốt chửng, ăn no nên xong nó liền xoay người dọc theo vách đá rời đi.

Mà cây lớn mất đi khối u, hóa thành chất nhầy dung nhập vào trong dây leo.


Chỉ trong chốc lát, dây leo vốn hư thối đột nhiên khôi phục sức sống, một lần nữa di chuyển về phía trước.

Lúc này, chúng nó bắt đầu càn quét xung quanh tựa như một đàn rắn hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.

Trong phút chốc, mặt đất nứt vỡ tạo thành những khe hở, một cỗ lực hút kinh khủng truyền tới, trong chốc lát đám dây leo đã bị hút vào trong khe hở, hoàn toàn biến mất.

Các vết nứt khép lại, và mặt đất trở lại hình dáng ban đầu, tựa như đám dây leo chưa từng xuất hiện.

Khu vực này trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Sau một hồi lâu, một bông hoa nhỏ màu hồng từ dưới mặt đất chui lên, nó lắc lư nhẹ nhàng và không ngừng cao lớn.

Một bóng người nhỏ nhắn từ đỉnh đóa hoa rơi xuống mặt đất.

Phong Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn bản thân.

Cạch

Đầu rớt xuống lăn lóc lên trên mặt đất.


Cô sợ ngây người.

Sửng sốt vài giây cô mới phản ứng lại: “Đầu mình rớt rồi!”

Sau một lúc, cô đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ cô là một bộ xương sống.

Cô ngơ ngác ngồi thẫn thờ một lúc mới chấp nhận sự thật này.

Nhớ tới đầu của mình còn nằm trên mặt đất, cảm giác mới lạ này khiến cô rất tò mò, đưa tay sờ đầu lâu của mình, cảm giác còn rất tốt, hẳn là không quá xấu.

Trong lòng an tâm một chút, cô đem đầu lâu lắp lại trên cổ mình.

Lại thử cúi đầu xuống, may quá không rớt, vừa rồi hẳn là ở trong lòng đất hơi lâu cho nên mới như vậy.

Cô bắt đầu di chuyển, chân tay và các hành động khác đều rất linh hoạt chẳng khác gì lúc cô còn sống.

Chơi đùa một hồi, Phong Kỳ Kỳ liền bắt đầu suy nghĩ bản thân làm gì để sống sót, nhưng đầu óc cô trống rỗng và chỉ nhớ mình tên là Phong Kỳ Kỳ, và là một người phụ nữ xinh đẹp.

Được rồi, cô thừa nhận câu cuối cùng là do cô tự biên tự diễn.


Có lẽ vì chết quá lâu, toàn thân đã biến thành xương trắng, nên không còn nhớ nổi chuyện trước kia nữa.
Cô thong thả bỏ ký ức đã mất ra sau đầu, bị chiếc xương sườn lóe sáng trước ngực hấp dẫn sự chú ý.