Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!

Chương 5: Trung tâm thương mại

“Đã là thứ ba rồi sao, mai là mình phải đi học rồi, chắc phải rủ Kathy đi mua sắm thôi, đã chuẩn bị được cái gì đâu!” Nó nghĩ bụng.

Hôm nay trong nhà nó gần như không có ai, chỉ có mỗi bác Will và cô, người hầu thì đi về hết, ba mẹ nó thì đang đi sang Mỹ để công tác đến Chủ Nhật mới về.”Kathy ơi, đi shopping với tao, mai đi học”Nó vừa đá cửa phòng cô vừa nói.”Thằng nào, con nào phá giấc ngủ của bà!”Cô hét lớn rồi nó chỉ vào mặt mình nói:“Đây,con này nè, có vấn đề gì không!”Kathy đen mặt lại vì đã hét vào mặt nó:“Dạ, em xin lỗi chị đại!” “Thôi, tao không để ý đâu, mày thay quần áo đi, bốn giờ chiều có mặt dưới nhà, đi shopping.”Nó đi ra ngoài.

Đúng bốn giờ nó đã đứng khoanh tay trong phòng khách, còn cô thì chạy vội xuống dưới nhà:“Muộn 28 giây.”Cô giở giọng năn nỉ:“Thôi tha lỗi cho tao, có mỗi 28 giây thôi mà!”Nó ném cho cô một chiếc chìa khóa xe rồi bảo:“Mày lái đi, hình phạt đó, hôm nay tao mệt.”Cô lo lắng rồi nói:“Mệt à, hay chúng ta ở nhà đi, tao nhờ người chuẩn bị cho!”Nó nhau mày:“Tao bảo là mày lái xe đưa tao đến trung tâm thương mại nên mày lái đi!”Cô cười tươi:“Vâng, thưa chị đại!”

Năm phút sau, một chiếc xe Lamborghini Veneno đậu trước cửa trung tâm thương mại, mọi người đều xôn xao trước vẻ đẹp của hai cô gái

-Cô gái mặc đồ đen có vẻ xưng tầm với tao đó mày ạ-n1

-Mày mơ à, cô đấy là của tao-n2

-Tao thì thấy cô gái mặc đồ trắng và con xe 4.5 triệu đô mới đẹp-n3

-Toàn mấy con cáo già chét phấn vào mặt ấy mà, chả có gì đẹp-n1

-Tao thấy chả có vẻ gì là xinh-n2

-Mấy đứa ăn bám bố mẹ xong rồi đi xin tiền mua nhan sắc và xe, tầm thường!-n3

Hai đứa chả có vẻ gì là quan tâm.Rồi bước vào trung tâm thương mại.

Đây là bộ đồ mà nó mặc.

Còn đây là váy của cô.

(Sorry, vì au không giỏi miêu tả nên au sẽ đăng ảnh)

Hai đứa chia nhau ra vì cô muốn đi ăn còn nó muốn chọn đồ để đi học và đồ đi dự tiệc hủy bỏ hôn ước.

Cô đang nhận cây kem từ tay nhân viên thì”Cho em một cây kem dâu đi”giọng sến đến chảy nước.Một cô gái nói với một nhân viên nam bảnh trai.”Đây là số điện thoại của em, nhớ gọi nhé!”

“Xin lỗi quý khách, cây kem dâu cuối cùng đã được bán cho người khách khác rồi ạ!”Nữ nhân viên cúi đầu xin lỗi.

“Cô nói cái gì, cửa hàng kiểu gì đây, có tin là bạn trai tôi sẽ đuổi việc cô không!”rồi nhỏ đó quay sang nhìn cô:“còn cô tại sao lại lấy cái kem cuối cùng!”(vì cô đeo kính đen nên không nhận nhỏ không nhận ra)cô quay sang nhìn nhỏ:“cái gì đây, không phải Rony(nữ chính lên sàn) sao?Trời ơi sao trét nhiều phấn quá vậy, trắng bóc, son môi nữa, đậm dã mạn, còn cái váy,haiz, hở hang quá thể mà không hiểu sao Ken lại yêu con cáo đội lốt cừu non thế này”

“Này, cô kia cô có nghe tôi không vậy!”nhỏ bực mình vì cô bơ nó, nhỏ liền với tay lấy cốc nước bên cạnh hất vào mặt của cô.

Nhỏ là người đầu tiên dám hất nước vào mặt cô như thế.Cô cáu, rồi tháo chiếc kính đen ra và lấy cây kem vừa mới mua được dí vào mặt của nhỏ.Cô cười:“Cô có nhớ tôi là ai không Rony, bạn thân của Sam, không ngờ người như cô lại hai mặt như vậy!”

Nhỏ hoảng hốt khi nhìn thấy mặt của cô nhưng vẫn kiêu căng:“Tưởng là ai hóa ra là Kathy, về nước rồi sao, có định bỏ bạn bè mà đi tiếp không!”

Cô nói với giọng thản nhiên:“Tôi sẽ không nói chuyện này cho Ken nhưng tôi sẽ để Ken tự tìm hiểu!”

Cô liền đi khỏi quán kem, tìm nhà vệ sinh để xem có ướt nhiều không.

Cùng lúc đó, ở chỗ nó, mua xong đồ dùng cho việc học, nó liền đi gửi đống đồ đó rồi tiếp tục đi chọn đồ cho bữa tiệc hủy hôn ước. Nó đi qua một cửa hàng trang sức lớn, trong mắt nó thì chẳng có cái nào hợp cả, bỗng nó thấy hai bộ trang sức vừa mắt, nó liền đi tới nói:“Cho chị/anh hai bộ trang sức này!”Cả hai cùng lên tiếng cùng một lúc.”Ái chà, ai đây, có phải là Sam không đây, cô không biết nhục à, hủy hôn với tôi rồi vẫn đi theo tôi à!”

“À, Ken, lâu rồi không gặp, có vẻ anh vẫn tưởng tôi thích anh sao, thật hèn hạ, đáng lẽ tôi nên đánh cô người yêu của anh đến chết mới thôi!”Nó nói với cái giọng -100°.

Chát,chát.

Giờ hai bên má nó đã đỏ ửng,hắn quát:“Cô đã đi quá giới hạn rồi!”

Chát, chát.

Một lần nữa, nhưng không phải là hắn tát nó mà là nó tát hắn, nó vẫn tiếp tục cái giọng như trước:“Cái tát đầu tiên là vì anh đã đánh tôi, cái thứ hai là vì anh đã sỉ nhục gia đình tôi lúc trước, và cái này là dành cho người yêu anh, tôi nhờ anh đưa cho cô ấy!”Lúc này nó không tát mà đấm, nó đấm vào giữa mặt hắn đến nỗi chảy cả máu mũi, hắn không hề nghĩ nó sẽ đấm và tát mình, hắn ngạc nhiên.

“Hẹn gặp anh ngày mai ở trường, khi đó, tôi sẽ không quen biết mấy người, còn bộ trang sức, tôi nhường anh vì tôi không thể nhận thứ bẩn thỉu đó được. Chào anh, tôi về.”Nó nhếch môi khinh thường hắn.

Đang trên đường xuống hầm gửi xe thì nó thấy cô đang ngồi uống cà phê và đọc sách.”Cho tôi một cốc cappuccino,một Chocolate banoffee và một tiramisu.”Nó gọi xong,rồi ngồi xuống đối diện nó.

Cả hai tụi nó kể cho nhau chuyện ở tiệm kem và quầy trang sức.

Một lúc sau, nhân viên bê hai cái bánh và cốc cà phê ra.Nó đẩy đĩa tiramisu ra chiếc mặt cô rồi nói:“Mày ăn đi, tao sẽ có cách xử nhỏ Rony, còn bữa tiệc thì tao đã kêu mẹ chuẩn bị váy rồi đồ trang sức rồi!”Cô nhận chiếc bánh từ tay nó rồi ăn một cách ngon lành.

Hai đứa tiếp tục đi mua sắm đến tám giờ tối mới về.

Vừa về đến nhà, nó và cô liền đi tắm.10p sau nó đã từ phòng nó bước ra, đi xuống rồi ra bàn ăn.Nó đảo mặt một lượt rồi mỗi món nó nếm thử một miếng, nó lắc đầu:“Bác Will thay đổi tất cả đầu bếp trong nhà mình cho cháu!”

“Nhưng đây là một trong những đầu bếp giỏi nhất thế giới rồi ạ!”Bác Will ân cần nói.

“Nếu bác không thuê được người khác thì cháu sẽ thuê hộ bác!”Nó nói

“Vậy, xin lỗi tiểu thư đây nếu món ăn của tôi có gì không hợp với tiểu thư, nhưng tiểu thư nói là thuê người khác, vậy còn người nào giỏi hơn tôi sao!”Người đầu bếp kiêu ngạo nói.

Đúng lúc đấy, cô từ trên lầu xuống, nó chỉ tay vào mặt cô:“Nó, con bé đó nấu giỏi hơn ông.”Nó cười nhếch môi.”Vậy tiểu thư đây có thể nấu một món nào đó để chứng tỏ là tiểu thư biết nấu ăn được không ạ!”Người đầu bếp còn kiêu ngạo hơn cả trước,ông ấy nghĩ bụng”Một tiểu thư mà cũng có thể nấu ăn ngon sao!”

“Sam, là như thế nào vậy, nấu ăn là sao!”Cô ngạc nhiên hỏi nó.

“Mày cứ nấu đi”Nó lạnh lùng nói.

“Thế tao được cái gì!”Cô cười đểu rồi nhìn nó với ánh mắt long lanh.

“Chiếc xe ô tô đời mới nhất do anh họ tao thiết kế.”

Cô hớn hở vội vàng nói:“Nào thì bây giờ bắt đầu nấu ăn chứ, món nào đơn gian, bình dân nhưng ngon miệng... canh rong biển!Đúng rồi canh rong biển!”

“Canh rong biển sao, không thành vấn đề.”Người đầu bếp nói rồi nhìn nó và cô với ánh mắt khinh bỉ.

Hai người bắt đầu nấu ăn.(au không biết là canh rong biển nấu trong bao lâu đâu à nha! au chỉ viết đại thôi)

10p sau người đầu bếp đã mang thành quả của mình ra.Và bạn đoán xem ai là người chấm điểm, không phải nó và quản gia Will mà là những người phụ bếp.

Sau đó 5p, cô bê bát canh rong biển của mình ra.

Những người phụ bếp nhìn hai bát canh và họ như chỉ muốn ăn bát của người đầu bếp.Bởi bát canh của người đầu bếp trình bày đẹp còn bát của cô thì lộn xộn hết lên. Họ quyết định thử món của người đầu bếp trước.

-Trời thật ngon làm sao-n1

-Thế này thì tiểu thư sao đọ được-n2

-Vừa ngon vừa trình bày đẹp, thật không thể chê ở đâu được-n3

Thử xong, ai cũng khen lấy khen để, người đầu bếp cười đắc ý. Họ tiếp tục thử bát của cô.

-Ngon thật! Ngon gấp trăm là thầy của mình(người đầu bếp)-n1

-Vị mặn và ngọt hòa quyện vào nhau, mới thơm ngon làm sao!-n2

-Thật xứng đáng làm bát canh rong biển ngon nhất thế giới-n3

Cô chả nói gì khuôn mặt vẫn bình thản.

Quản gia Will cùng với nó hỏi điểm của người đầu bếp: “Các anh thấy sao về bát canh rong biển của người đầu bếp?”

N1:“Tôi thấy khá ngon và đặc sắc còn điểm thì 9.5”

N2:“Tôi thì thấy được nhất ở phần trình bày!Tôi cho 9.”

N3:“Tôi thì thấy rất hoàn hảo nên cho 9.5!”

“Vậy còn bát canh của tiểu thư Redding!”Quản gia Will và nó.

N1:“Hoàn hảo hơn cả hoàn hảo! 10đ”

N2:“Còn tốt hơn tôi nghĩ nên tôi sẽ cho 9.5”

N3:“Một món không quan trọng vẻ bề ngoài ngoài mà quan trọng ở hương vị và tấm lòng của một người đầu bếp! Tôi rất thích nên cho 10”

“Vậy tổng kết lại thì ông được 28đ còn Kathy được 29.5đ. Vậy phần thắng nghiêng về Kathy rồi. Xin mời ông thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi nhà tôi cho!”Nó nói.

Ông đầu bếp sững sờ trước kết quả.Nhưng cũng chẳng nói gì được nên đành làm theo lời nó.

“Thôi mày ăn cơm đi! Tao không đói! Còn từ ngày mai, ba người phụ bếp kia sẽ làm việc cho Kathy. Kathy sẽ nấu ăn!”Nó vừa nói vừa bước lên tầng.

Nó đóng sầm cửa phòng lại, nó khóc, nó nhớ thế giới có bố, có mẹ, có James. Từ khi bị xuyên không, đêm nào nó cũng khóc một mình....

End chap

Phần giới thiệu mình sẽ để sang một chap riêng vì chap này quá dài mà nhân vật mới cũng quá nhiều.