Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 43: 43 Đêm Họp Thường Niên


Huyên Hiểu Đông im lặng rất lâu, chỉ thấp giọng nói: "Em xin lỗi."
Tròng mắt đen như mực của Thịnh Vô Ngung nhìn y chăm chú, tựa như xoáy thẳng vào nội tâm y, nhưng Huyên Hiểu Đông cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cuối cùng vẫn là Thịnh Vô Ngung không nỡ khiến y khó xử, dịu giọng nói: "Xin lỗi em, là do tôi nóng vội." Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Đi tham gia họp thường niên, chúng ta còn phải về chuẩn bị trước vài thứ."
Trở về nhà, vest đã được giao đến.

Thịnh Vô Ngung thay quần áo, thấy Huyên Hiểu Đông đứng đối diện trước tấm gương lóng ngóng thắt cà vạt, anh với tay nói: "Qua đây, tôi thắt giúp em."
Huyên Hiểu Đông hơi cúi người xuống, nhìn Thịnh Vô Ngung cụp mắt tập trung thắt cà vạt giúp mình.

Ánh đèn trong phòng quần áo sáng rực rỡ, hắt xuống hàng mi dày của anh, tạo thành cả bóng mờ đậm màu, bờ môi anh mím chặt, cứ như vẫn còn tủi thân lắm.

Khoảng cách thật sự quá gần, bỗng nhiên y không kìm lòng được, hôn lên trán anh một cái.
Thịnh Vô Ngung ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn y, sau đó cười rạng rỡ, trong tay anh vẫn còn đang nắm cà vạt, nhẹ nhàng dùng sức, hai người lại một lần nữa hôn nhau.
Nắng hoàng hôn ngoài cửa sổ vẫn còn rất sáng, Huyên Hiểu Đông dạng chân ngồi trên đùi Thịnh Vô Ngung, ôm lấy người đàn ông phía trước.

Sau một chiếc hôn sâu, hai người đều vẫn chưa đã cơn thèm, giọng nói trầm thấp của Thịnh Vô Ngung vang lên: "Còn nửa tiếng nữa..."
Huyên Hiểu Đông giơ tay cởi áo sơ mi của anh xuống, hôn liền một mạch lên cần cổ trắng ngần của anh, ý loạn tình mê, cơ thể cũng chậm rãi ngồi xổm xuống.
...
Thi Ký Thanh đứng ở cửa ra vào căn hộ của Thịnh Vô Ngung, ấn chuông cửa mấy lần, Huyên Hiểu Đông mới đi ra mở cửa.

Đôi môi y đỏ thẫm, đôi mắt còn long lanh ánh nước, cà vạt vẫn chưa thắt xong, áo khoác cũng chưa mặc, tóc trên trán còn hơi rối.

Thi Ký Thanh nói: "Chủ tịch Thịnh đâu? Sắp tới giờ rồi."
Thịnh Vô Ngung còn đang trong phòng thử quần áo, đáp vọng ra một câu: "Xong rồi đây, Hiểu Đông, em vào đây, tôi lấy cho em cái đồng hồ."
Thi Ký Thanh đi vào cười nói: "Hôm nay khá nhiều khách tới, có tiệc buffet đứng ở dưới đó rồi.

Đây là bản thảo phát biểu, đã chỉnh sửa dựa theo lời anh nói."
Cô đứng trong phòng khách, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung trong phòng thử quần áo đã mặc vest đi giày da vô cùng nghiêm chỉnh.

Anh đang cầm lọ nước hoa xịt vào trong không khí, Thi Ký Thanh thắc mắc: "...!Chủ tịch Thịnh, hôm nay long trọng như vậy sao?"
Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn ra ngoài, thuận tay bật điều hòa cạnh cửa, một luồng gió lớn phả ra từ điều hòa.

Anh đưa chiếc đồng hồ cầm trong tay cho Huyên Hiểu Đông, "Em đeo vào này."
Huyên Hiểu Đông nhận lấy đồng hồ đeo tay từ Thịnh Vô Ngung, vừa đeo lên cổ tay, vừa đi vào lấy áo khoác để mặc.

Y ngửi được mùi nước hoa hương gỗ thoang thoảng trong không khí, còn có cả sự pha trộn giữa hương chanh chua chua và hương hoa oải hương, tựa như vườn trái cây sau cơn mưa, chợt yếu ớt xen lẫn cả mùi hương thuộc về Thịnh Vô Ngung.
Y ra ngoài với hai bên tai đỏ ửng, Thi Ký Thanh tán thưởng, "Cậu Huyên mặc vest thật sự rất đẹp trai, minh tinh bọn chị mời tối nay bị lấn át mất thôi."

Huyên Hiểu Đông bẽn lẽn nói: "Hôm nay chị Thanh cũng rất đẹp."
Hôm nay Thi Ký Thanh mặc váy lễ phục màu đen, nghe y khen ngợi thì rất vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Vậy sao? Lát nữa em khiêu vũ với chị Thanh nhé?" Cô chợt thấy ông chủ nhà mình quay đầu lại nhìn cô một cái, tự dưng lưng phát lạnh, Huyên Hiểu Đông trả lời: "Nhưng mà em không biết nhảy đâu."
Thịnh Vô Ngung quay đầu nhìn Huyên Hiểu Đông, ánh mắt chan chứa ý cười, "Đi thôi."
Trên trần và tường của căn phòng rộng rãi treo đầy những nhánh đèn led được tạo hình thành vô số chú đom đóm, giống như có hàng ngàn con đom đóm trải rộng cả vòm trời.

Đại sảnh được thiết lập hiệu ứng ánh sáng xanh thẫm, tất cả mọi người như đang hòa mình giữa màn đêm màu lam.
Một bên đại sảnh bày bàn tiệc đứng, các vị khách đến họp thường niên ai ai cũng trang phục thơm ngát tóc tai chải chuốt, đứng lẫn trong đó có rất nhiều người đang cầm ly sâm panh cười cười nói nói.

Bên còn lại là sàn nhảy, đã có không ít những đôi nam nữ trẻ tuổi đang uyển chuyển nhảy múa theo vũ khúc ở đó.
Thi Ký Thanh cùng hai người họ đi một mạch từ lối đi dành cho khách tới khu vực khách quý, nói: "Chương trình hội nghị sẽ do chủ tịch Thịnh phát biểu, sau đó các lãnh đạo từ cấp phó tổng giám đốc trở lên của công ty sẽ đi lên nhận thưởng, rồi tới các tiết mục biểu diễn.

Những màn được chọn đều là biểu diễn nhạc cụ, rất đơn giản, chủ tịch Thịnh nói xong thì cứ bắt đầu rút thăm giải thưởng đầu tiên là được."
Huyên Hiểu Đông hiếu kỳ hỏi: "Công ty nhiều nhân viên vậy sao?"
Thi Ký Thanh nói: "À, đương nhiên không nhiều vậy, là chủ tịch Thịnh hào phóng, họp thường niên là một loại hình sự kiện phúc lợi, sẽ có phần nhận thưởng, quà tặng rất phong phú, cho nên mỗi nhân viên có thể mời một người tham gia họp thường niên, có thể là người thân, cũng có thể là bạn bè."
Cô cười nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, "Công ty bọn chị chủ yếu là người trẻ, hầu như ai cũng mời bạn bè đến, năm nay vẫn là lần đầu tiên chủ tịch Thịnh mời người khác đến đấy."
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung mặt mũi thoải mái, "Tôi sẽ xuống nhanh thôi, em cứ ở dưới này đi dạo tùy ý ——Hôm nay khách sạn phụ trách hội trường này cũng rất ổn, bánh kem làm khá ngon, em có thể nếm thử."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, nhìn Thi Ký Thanh theo sau Thịnh Vô Ngung sang một dãy bàn, một đám quản lý cấp cao lập tức đi tới vây quanh.

Màn hình giữa đại sảnh sáng rực lên, hiệu ứng ánh sáng rọi xuống, tiếng nhạc tấu lên, tiếng vỗ tay rào rào cũng vang lên theo.
Nhưng Thịnh Vô Ngung không đi tới, chẳng biết từ lúc nào, từ hai bên sân khấu xuất hiện hai hàng robot màu xám bạc, chúng khua tay múa chân đều đặn dứt khoát theo điệu nhạc jazz mạnh mẽ trên sân khấu.
Tiếng vỗ tay như sấm và tiếng cười vang lên.
Động tác của những con robot này bắt chước vũ đạo của người thật, do đặc tính của máy móc nên trông vụng về ngây thơ như con nít, các khớp xương kim loại khiến robot thể hiện cả sự cứng nhắc và linh hoạt vô cùng nhuần nhuyễn, bàn chân máy móc giậm theo tiết tấu âm nhạc, mang lại tràn trề cảm giác cyberpunk kỳ dị của tương lai.

Chẳng mấy chốc màn biểu diễn này đã dấy lên không khí toàn hội trường của buổi họp thường niên.
Sau đó giữa không trung của đại sảnh xuất hiện máy bay không người lái, tung cánh hoa xuống bên dưới.

Còn trong hàng ngũ robot lại có hai con robot hình cừu đen chạy ra khỏi hàng, tròn vo loạng choạng đi ngang qua sân khấu.
Lúc cánh hoa rơi xuống, cuối cùng Thịnh Vô Ngung cũng lên sân khấu, trong ánh đèn sáng ngời rực rỡ, trông anh vô cùng điển trai.

Màn ảnh lớn phía sau hiện hiệu ứng ánh sáng, thể hiện buổi họp thường niên chính thức bắt đầu.
Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Huyên Hiểu Đông giật mình quay đầu nhìn, thấy những cô cậu thanh niên bên cạnh mình đều đang phấn khích nắm chặt bàn tay, mặt đỏ lựng lên, đôi mắt nhìn về phía Thịnh Vô Ngung ngập tràn vẻ sùng bái.
...!Anh được chào đón như vậy sao?
Thịnh Vô Ngung dang hai tay mỉm cười ra hiệu cho mọi người im lặng, bắt đầu tổng kết thành tích đạt được một năm qua, màn chiếu lớn phía sau cũng trình chiếu biểu đồ tương ứng.

Cho dù Huyên Hiểu Đông hoàn toàn không rõ về công ty của Thịnh Vô Ngung, chỉ đơn thuần nhìn biểu đồ và nghe anh nói thôi thì cũng đã cảm thấy đây là thành tựu phi phàm.

Chất lượng âm thanh cực tốt khiến cho mỗi người đều cảm giác Thịnh Vô Ngung như đang nói chuyện ngay bên cạnh mình, chất giọng anh êm dịu rất có sức cuốn hút, chỉ qua mấy câu nói thôi đã nâng cao được sự cộng hưởng từ tất cả mọi người.

Có vài lần Thịnh Vô Ngung đang nói thì bị tiếng vỗ tay cắt ngang lời, có thể thấy mọi người cực kỳ kích động vì thành tựu đạt được một năm qua, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi anh.
Huyên Hiểu Đông vẫn là lần đầu tiên được tham gia họp thường niên của doanh nghiệp, cảm thấy rất mới mẻ, bèn tìm một vị trí ngồi bên bàn dài.
"Tuyệt quá, họp thường niên năm nào cũng đều do chủ tịch Thịnh đích thân đọc diễn văn, không thể bỏ qua được."
Huyên Hiểu Đông quay đầu thì thấy Thi Ký Thanh đã đi tới gần mình, cô cười đưa ly nước bưởi chùm cho y, "Lúc công ty vừa mới thành lập, dự án khởi đầu cần bỏ vốn nhiều, gần như không có lợi nhuận.

Rất nhiều người không chịu nổi nghĩ hết năm thì nghỉ việc, kết quả chủ tịch Thịnh lên phát biểu trong buổi họp thường niên xong thì mấy người muốn xin nghỉ đó lặng lẽ rút đơn về.

Chà, lần đầu tiên chị thấy một người có cách lãnh đạo giàu sức hút như thế, mấy năm đầu thật sự chỉ làm vì cái tình thôi, không có lợi nhuận gì hết, còn thường xuyên bị bên B gài.

Chị cũng từng là một bên lừa gạt anh ấy, nhưng anh ấy không trách chị, trái lại còn trọng dụng chị."
"Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm là công ty có bầu không khí tốt nhất, đoàn kết nhất mà chị từng thấy.

Về sau những buổi họp thường niên hàng năm thường tuyên dương những người có năng lực làm việc tốt nhất trong một tháng, và cả những người có công trạng tốt nhất cả năm."
Huyên Hiểu Đông nhận ly nước bưởi, nhìn Thịnh Vô Ngung đang từ tốn phát biểu bên trên, nghĩ thầm, Thịnh Vô Ngung nhất định rất tự hào về công ty này.
Ở quầy tự phục vụ bên cạnh sàn nhảy, một cô gái trẻ ăn mặc lộng lẫy đang đứng chếch từ xa quan sát Huyên Hiểu Đông với vẻ đăm chiêu.

Một người thanh niên cầm ly sữa đi tới đưa cho cô, "Diệc Kỳ? Sữa bò này chắc em uống được ha? Ban nãy là anh không đúng, không ngờ trong nước trái cây có rượu, may là em đã nếm thử."
Lâm Diệc Kỳ quay đầu mỉm cười với hắn, "Không sao, cũng không phải anh cố ý." Cô lại vô thức nhìn về phía Huyên Hiểu Đông.
Cậu thanh niên chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo trước nụ cười của cô, "Đúng vậy, tại anh chỉ thấy nó sặc sỡ trông rất đẹp...!Em đang nhìn gì vậy?" Hắn cũng nhìn theo ánh mắt của Lâm Diệc Kỳ, "À, là thư ký Thi đây mà."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Quý cô mặc váy đen cũng là quản lý cấp cao bên mấy anh sao?"
Chàng trai nói: "Đúng vậy, đó là thư ký đứng đầu làm việc cùng chủ tịch Thịnh, thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị.

Sau khi công ty mới thành lập không lâu thì chị ấy đã làm việc bên cạnh chủ tịch rồi, nghe nói còn có cổ phần công ty, ở công ty làm việc độc lập."
Lâm Diệc Kỳ gật đầu nhẹ, nghĩ thầm gì đó trong lòng, cậu chàng kia lại lấy lòng cô, "Chủ tịch Thịnh cũng sắp phát biểu xong rồi, đợi sau khi kết thúc nhận thưởng, anh mời em khiêu vũ được chứ?"
Lâm Diệc Kỳ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Bây giờ em hơi mệt một chút, đợi lát nữa xem tình hình được không?"
Chàng thanh niên kia vội vàng nói: "Được chứ, sức khỏe em không tốt, ngồi trước đã." Hắn có thể mời được nữ thần như búp bê này tới tham gia họp thường niên là đã rất thỏa mãn rồi.

Tối nay hắn đã nhận được vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, điều này khiến hắn vui phơi phới.

Đối với người con gái như thủy tinh trước mặt, đương nhiên là càng nâng thì càng sợ vỡ, mà càng giữ lấy thì càng sợ tan chảy, vậy nên hắn không dám tỏ ra ấm ức chút nào.
Lâm Diệc Kỳ quan sát anh chàng này, mặc dù cũng có thể nói là thanh tú, trước đó vài ngày bố có dẫn cô đi làm quen, bây giờ so sánh với chủ tịch Thịnh trên sân khấu mới lộ ra vẻ non nớt, hơn nữa sự chênh lệch tồn tại vĩnh viễn không đuổi kịp.
Sức khỏe cô không tốt, tương lai hẳn cũng không sinh con được, bố cũng không quá coi trọng dòng dõi, chỉ cần một người trẻ trung hậu và tài giỏi là được rồi, đến lúc đó cho anh ta một vị trí trong công ty, lại thêm của hồi môn hậu hĩnh, đối xử tốt với cô là được.

Người đàn ông trước mặt là Bàng Hòa Minh, là một ứng cử viên tốt cho vị trí con rể mà bố đang tìm kiếm, gia thế sạch sẽ giàu có, lại có chuyên môn kỹ thuật, nhân phẩm tốt, thật thà nề nếp, đang làm ở vị trí cấp trung trong Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, nhận được thư mời 5 năm(*), lương trăm vạn tệ một năm, có cơ hội được lên vị trí quản lý cấp cao.

Cho dù không làm được thì với kỹ thuật và kinh nghiệm từng làm việc ở Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, hắn vẫn có thể tiếp nhận bất kỳ vị trí tốt nào khác ở Lâm Thị.
(*) Dạng như một loại thư mời nhân viên có năng lực ở lại làm việc cùng công ty trong một thời hạn nào đó.

Lâm Diệc Cẩn cũng từng nhận được thư mời kiểu này khi làm việc ở nước ngoài.
Trong mắt người bình thường, đây đúng là một ứng cử viên cao cấp hàng đầu cho vị trí một người chồng tốt.
Lâm Diệc Kỳ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên, "Em vào phòng vệ sinh một lúc, anh cứ ngồi trước đi."
Cô đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng nhấc làn váy màu sâm panh của mình lên, duyên dáng đi xuyên qua đám đông.
Thi Ký Thanh nói chuyện với Huyên Hiểu Đông được một lúc thì có người tới mời cô qua xử lý sự vụ, cô bèn xin lỗi Huyên Hiểu Đông rồi vội vã ra sau sân khấu.
Huyên Hiểu Đông cầm ly nước bưởi chùm uống thử một ngụm, bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói: "Anh Hiểu Đông."
Y quay đầu, nhìn thấy một cô gái trẻ vẫn đang độ tuổi xuân thì mặc váy lễ phục màu sâm panh đứng bên cạnh, tóc dài xõa vai, gương mặt xinh xắn nhưng thần sắc lại tái nhợt, màu môi cũng thiên nhạt, y hơi giật mình.
Lâm Diệc Kỳ cười nhìn y, để ý tới đồng hồ đắt tiền trên cổ tay y, "Anh chẳng thay đổi chút nào cả...!Anh đến cùng anh Diệc Cẩn sao? Sao em không thấy anh ấy?"
Huyên Hiểu Đông không được tự nhiên, "Tôi và cậu ta không đi cùng nhau, hai người bọn tôi không liên lạc với nhau nữa."
Lâm Diệc Kỳ chỉ cười, "Buổi chiều em thấy anh thử trang phục ở gian hàng Adonis, mẹ rất nhớ anh, khi nào rảnh anh về thăm bà ấy chút nhé?"
Gương mặt Huyên Hiểu Đông hơi nhúc nhích, trong cái nhìn của Lâm Diệc Kỳ dĩ nhiên đây là biểu cảm chột dạ khi lời nói dối bị vạch trần.

Cô hoạt bát chớp mắt, "Đừng lo lắng, em ủng hộ anh và anh Diệc Cẩn."
Huyên Hiểu Đông hơi biến sắc, vẻ mặt khó xử, y muốn xoay người rời đi thì lại bị vướng người trước mặt.

Người xung quanh thấy bọn họ khí chất khác biệt, tướng mạo thanh tú xinh đẹp thì không khỏi len lén nhìn sang.

Y cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của mọi người, càng ngày càng thấy khó chịu.
Trên sân khấu đã thông báo đến phần nhận thưởng, Thịnh Vô Ngung bắt đầu xoay đĩa quay, rút giải thưởng ăn hoa hồng.

Lâm Diệc Kỳ vẫn không chấm dứt ý đồ tán gẫu, còn nói chuyện với y, "Là Thịnh Lỗi Lỗi mời hai anh tới sao? Cũng lâu rồi em chưa gặp hai anh trai, có thể ngồi xuống nói chuyện một lúc không?" Cô hơi ngạc nhiên, không biết Lâm Diệc Cẩn đi đâu rồi, nghĩ đến trước đó nghe anh hai nói dự án đang bị nhà họ Thịnh cản lại, cô càng ngày càng khẳng định được suy đoán trước đó, Lâm Diệc Cẩn nhất định đang có hợp tác với nhà họ Thịnh.
Là em gái của Huyên Hiểu Đông và Lâm Diệc Cẩn, đương nhiên cô ủng hộ và chúc mừng bọn họ rồi, phải nhân cơ hội này qua lại thân thiết với nhà họ Thịnh, kết bạn với người nhà họ Thịnh, đúng là một cơ hội tốt.
Lâm Diệc Kỳ nhìn về phía Thịnh Vô Ngung đang xoay đĩa quay trên sân khấu, hai chân tàn tật thế kia...!chắc là cũng không tính toán với bệnh tim bẩm sinh của cô đâu ha?
Người nhà họ Thịnh còn không chèn ép bắt anh ấy sinh con, đúng là đối tượng thông gia thích hợp nhất.
Cô nhìn Bàng Hòa Minh đang kích động hét to trong đám người, mấy người trẻ xung quanh cũng y như trẻ con, vì giải nhất của buổi họp thường niên mà hết sức phấn khích.
Tương lai đầy triển vọng ư?
Khóe miệng cô hơi nhếch lên nụ cười khẩy.
"Huyên tiên sinh."
Huyên Hiểu Đông xoay người, nhìn thấy Thi Ký Thanh thì gần như sắp mừng ra mặt.

Thi Ký Thanh thấy vẻ mặt y thì suýt bật cười, bảo sao ban nãy chủ tịch Thịnh bảo cô đi giải cứu Hiểu Đông về.
Cô cười nói: "Huyên tiên sinh, chủ tịch Thịnh mời cậu vào bên trong."
Huyên Hiểu Đông lập tức gật đầu, nhanh chân đi vào.
Lâm Diệc Kỳ vội vàng nói: "Từ từ đã, anh Hiểu Đông."
Huyên Hiểu Đông như hoàn toàn không nghe thấy, nhanh chóng đi trước.


Trên lối đi phủ ánh đèn tối tăm, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đàn ông ngồi xe lăn đang đợi y ở đó, thân thể y cao lớn và rắn rỏi, bóng lưng tuấn tú.
Lâm Diệc Kỳ muốn theo sau, Thi Ký Thanh cản cô lại, "Vị tiểu thư đây là?"
Lâm Diệc Kỳ cười nói: "Chào thư ký Thi, tôi là em gái của Huyên Hiểu Đông."
Thi Ký Thanh ngạc nhiên nói: "Huyên tiên sinh không báo với tôi muốn mời người thân tới mà nhỉ?"
Lâm Diệc Kỳ giải thích: "Tôi được bạn khác mời, không ngờ đến đây thì gặp được anh Hiểu Đông.

Đã rất lâu rồi tôi không gặp anh ấy, muốn cùng anh ấy ôn chuyện cũ."
Thi Ký Thanh cười nói: "Hóa ra là vậy, mong cô Lâm thứ lỗi, hẹn thời gian tâm sự với Huyên tiên sinh vào lúc khác nhé.

Bên trong là buổi gặp gỡ cá nhân, không tiện mời cô, bây giờ cũng sắp nhận thưởng rồi, cô chơi vui nhé."
Lâm Diệc Kỳ hơi biến sắc, mặt mũi cứng ngắc lại, nhìn Thi Ký Thanh gật đầu xin lỗi mình rồi rời đi.
Cô cắn môi, cuối cùng da mặt vẫn không đủ dày để bám theo, trên sân khấu đang diễn ra mục nhận thưởng, bên dưới làn sóng hoan hô reo lên hết đợt này tới đợt khác, không ai chú ý tới sự việc nhỏ bên này của cô.
Huyên Hiểu Đông ra lối đi, Thịnh Vô Ngung đợi y ở cửa thang máy, thấy y tới thì cười nói: "Hoàng tử bị người đẹp quấn lấy, có phải tôi đã làm phiền em và mỹ nữ tán gẫu rồi không?"
Huyên Hiểu Đông chỉ nhỏ giọng nói: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Thịnh Vô Ngung thấy sắc mặt y khó coi thì nghĩ ngợi, "Em quen cô bé kia sao?" Anh ở trên sân khấu, ánh đèn bên dưới khá tối tăm, chỉ nhìn thấy có một cô gái trẻ măng đi tới bắt chuyện với người yêu mình, cơ thể anh sốt sắng lên tiếng muốn chạy đến ngay, vốn chỉ tưởng rằng y sợ xã giao.

Xem ra hôm nay...!tình hình còn vấn đề khác?
Huyên Hiểu Đông đáp ngắn gọn: "Là Lâm Diệc Kỳ."
Thịnh Vô Ngung nghe tên là biết, cười nói: "Chắc là nhân viên nào mời rồi, không liên quan gì đâu.

Sao rồi, em muốn đi tham quan phòng làm việc của tôi không?"
Huyên Hiểu Đông cụt cả hứng, "Được."
Thịnh Vô Ngung dẫn y vào thang máy chuyên dụng, ấn phím xuống tầng, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, sau này sẽ không gặp nữa.

Hôm nay là tình huống đặc biệt, bình thường an ninh cao ốc được quản lý rất nghiêm ngặt, không được mời thì không vào được."
Huyên Hiểu Đông đáp một tiếng, hai người xuống tới tầng 18 thì ra ngoài.

Thịnh Vô Ngung mở cửa văn phòng dẫn y vào rồi đóng cửa lại.
Vừa vào văn phòng, đập thẳng vào mắt là nguyên một mảng tường kính có tầm nhìn phóng ra con sông lớn bên ngoài, khiến tâm trí trở nên mênh mông trống trải biết bao.

Huyên Hiểu Đông đứng trước cửa sổ kính nhìn xuống dưới, tâm trạng thoáng khôi phục lại.

Thịnh Vô Ngung ở sau lưng hỏi: "Có phải em hối hận rồi không?"
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, quay đầu thì thấy Thịnh Vô Ngung đang nhìn mình, tròng mắt màu mật ong vừa ấm áp vừa quyến rũ, "Cùng tôi ra ngoài phải ứng phó với nhiều sự việc và con người phiền phức vậy đấy."
Lòng Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên mềm nhũn, "Không đâu, không liên quan đến anh, là phiền phức cứ lũ lượt kéo tới."
Loại quả ngọt ngào nhất đều nằm ở bụi gai sâu nhất trong rừng, dù sao nếu muốn yêu một người ưu tú như vậy thì cũng không thể không đánh đổi điều gì cả.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sắc đẹp nhầm người ròi!.