Lý Phỉ chỉ cần nghĩ đến không gian, chính mình liền sẽ xuất hiện ở
trong không gian, chỉ cần mình nghĩ muốn đi ra, lập tức lại trở về tại
chỗ.
Lý Phỉ cúi đầu xem tay của mình, trên tay có một vòng hoa
văn hiện rất rõ ràng, còn lấp lánh ánh huỳnh quang, một lát sau, lại
khôi phục bình thường. Cái mảnh vỡ nhỏ của vòng tay lại trở về nguyên
chỗ, giống như chưa từng xảy ra chuyện chuyện gì cả.
Chỉ có Lý Phỉ mới hiểu được thân thể của mình có biến hóa, chính nàng có một cái không gian tùy thân.
Biết chính mình có được không gian tùy thân, đầu tiên Lý Phỉ nghĩ tới chính là rời muốn khỏi nơi này.
Nhưng nàng liền áp chế ý tưởng này ngay.
Đầu tiên là mình còn chưa quen thuộc nơi này, đi ra ngoài cũng là một mảnh mờ mịt.
Hai là trên người mình không có một đồng tiền nào, tiền mình làm việc ở trong này cũng không biết đi đâu vậy, đi ra ngoài sẽ chỉ chết đói, nghe nói bên ngoài cuộc sống lại càng không tốt. Lý Phỉ sẽ không đi làm loại chuyện không có nắm chắc này, nàng phải nghiên cứu kế hoạch trước đã.
Lý Phỉ tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy vừa mới xảy ra nhiều chuyện lắm, làm cho chính mình cảm thấy mệt chết đi, nghĩ nghĩ lại mơ màng ngủ
luôn.
Đến khi Lý Phỉ lại tỉnh lại, tất nhiên là bị quản sự mắng một chút, nhưng mà Lý Phỉ mặc kệ. Nàng cảm thấy chính mình thực may
mắn, thế nhưng có một cái không gian thần kỳ như vậy, tuy rằng chính
mình không biết không gian này có thể làm cái gì, ít nhất nó có thể giúp chính mình lúc gặp được nguy hiểm khi có thể chạy trối chết!
Lý Phỉ bắt đầu làm việc thực tích cực, giúp người khác làm việc, hoặc là lấy đồ ăn mời người khác ăn, tận dụng mọi phương pháp để có thể hiểu
biết thế giới này.
Nàng hiện tại hiểu biết thêm một ít.
Đầu tiên là địa phương mình hiện tại đang ở là Lý phủ. Lý phủ có ba vị
lão gia. Mà mình thuộc quản lý của Lý Nhị lão gia trong phủ. Lý Nhị lão
gia là một thương nhân, có một chính thê (vợ cả), hai cái di nương (vợ
bé), thông phòng không rõ ràng lắm. Có hai người con trai, hai người nữ
nhi, chỉ có một con là do chính thê sinh ra, mấy người khác đều là do
các di nương sinh.
Nghe nói Lý đại lão gia ở kinh thành làm
quan, Lý tam lão gia thì văn không thành võ không phải, làm quan được ba năm, hiện tại an nhàn ở nhà, chờ đợi nhậm chức.
Nơi này là Tần Triều, cùng Tần Triều trong lịch sử có rất nhiều không giống như vậy,
ít nhất nơi này không có một Tần Thủy Hoàng. Nơi này giống như là một
nơi không có trong lịch sử, nhưng là cũng có rất nhiều điều tương tự
triều đại lịch sử Trung Quốc, cũng có rất nhiều điều không giống với.
“Xuân Hoa tỷ, hôm nay tỷ có thể giúp ta một việc được hay không?”
“Làm sao vậy?” Tiếp xúc lâu, Lý Phỉ thực thích Xuân Vân, bởi vì nàng
thực đơn thuần, hơn nữa nàng đối xử với Lý Phỉ là thật lòng, Lý Phỉ đã
muốn đem nàng trở thành bằng hữu của mình.
“Vừa rồi Trần quản
sự bảo ta đem thu thập một chút trong viện Thanh di nương, nhưng là chỉ
có ta một mình ta, thu thập không xong được, hắn nói, nếu hôm nay không
có làm xong, kia, vậy trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ta.” Xuân Vân nói điềm đạm đáng yêu, Lý Phỉ thấy cặp mắt nàng tràn ngập nước đáng thương
hề hề nhìn chính mình, Lý Phỉ liền mềm lòng. Mặc dù Lý Phỉ làm việc ở
phòng bếp cả ngày đã muốn đau gãy xương sống, nhưng vẫn cố gắng chống
lưng đi làm việc giúp nàng ta.
“Là nhổ hết toàn bộ mấy thứ
này.” Xuân Vân chỉ vào một mảnh hoa phía trước cho Lý Phỉ xem. Lý Phỉ
không nói gì, trực tiếp bắt đầu nhổ.
Lý Phỉ đi vào mới phát
hiện nơi này có rất nhiều mẫu đơn, chỉ là đã bị héo rũ, Lý Phỉ thấy phải nhổ hết những cây này đi thì có chút đáng tiếc, nhưng là việc này không liên quan đến nàng, cho nên cũng không nói gì. Hai người nhổ gần một
canh giờ mới nhổ hết những cây đó.
Đến lúc nhổ xong, chỉ cần đem mấy thứ này chuyển đi ra ngoài thì được rồi.
“Xuân Vân, Xuân Vân.” Thanh âm của mẫu thân Xuân Vân vang lên. Mẫu thân của Xuân Vân là cái bà tử ở trong phủ, trượng phu mất sớm, liền bán
thân, chỉ có một con gái là Xuân Vân này, nên rất thương yêu nàng.
“Đến lúc ăn cơm rồi, làm sao vẫn còn ở chỗ này làm cái gì?” Mẫu thân Xuân Vân mắng.
Xuân Vân bị mắng cho rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Trần quản sự giao cho
ta hôm nay phải làm xong những việc này.” Nói xong chỉ chỉ vào đám hoa
héo.
“Cái Trần lão nhân kia lại bắt nạt người rồi, một người
thì làm xong sao được nhiều như vậy!” Mắng vài câu, thấy Lý Phỉ bên
cạnh, tinh quang chợt lóe.
“Xuân Hoa cũng ở đây à!”
Lý Phỉ nghe nàng chuyển âm cái chữ à mà thấy nổi da gà toàn thân.
Mẫu thân Xuân Vân là người chê nghèo thích giàu, ngày thường cũng không thích mình, cũng không cho mình cái mặt hòa nhã, nhưng bây giờ lại tươi như một đóa hoa cúc nở, làm cho Lý Phỉ có dự cảm không tốt.
“Ngươi xem, nhiều như vậy, không làm xong ngay được. Nhưng bây giờ phải
đi ăn cơm, ngươi cũng biết bà tử quản bếp núc kia với ta không hợp, ta
tới chậm sẽ không có! Ngươi xem Xuân Vân gầy như vậy này, không thể ăn
ít, nếu không, để cho Xuân Vân đi trước, ăn xong rồi lại đến gọi ngươi
ăn.”
Nói xong liền kéo Xuân Vân đi.
Xuân Vân không nghe theo, từ chối mấy câu, bị mẫu thân nàng đánh cho hai bạt tai mới yên tĩnh lại.
Lý Phỉ cười khổ, nhìn lại cánh tay của mình, cái này cũng có béo đâu.
Đi chậm một chút thì sợ là chính mình cũng có mà không ăn.
Lý
Phỉ không nghĩ nhiều nữa, mà bắt đầu nhổ cây cỏ khô. Đột nhiên nàng nhớ
tới không gian của mình, một cái ý niệm trong đầu chợt lóe ra. có phải
hay không mình có thể đem vài thứ kia đều mang tới không gian được, rồi
lại mang chúng nó đi ra ngoài. Lý Phỉ thấy chung quanh không có người,
nhặt lên một thứ, nghĩ tới không gian, cái đó và cả người liền đều vào
được. Vì thế Lý Phỉ liền cứ như vậy đem mấy thứ đều đặt vào trong không
gian, điều này cũng làm cho Lý Phỉ nắm giữ một ít bí quyết của không
gian, là người không cần đi vào, vẫn có thể trực tiếp đem gì đó bỏ vào
trong.
Không mất bao lâu thời gian, đồ đạc cũng được thu dọn
xong. Lý Phỉ thấy sắc trời cũng đã trễ, quyết định ngày mai mới đem mấy
thứ kia bỏ đi ra.
Khi nàng về tới, quả nhiên không có còn thừa
đồ ăn gì. Lý Phỉ đói bụng trở về phòng ngủ. Thấy Xuân Vân vội vàng đi
tới. Khi nhìn thấy Lý Phỉ, không dám nhìn nàng, trong mắt đều là áy náy.
“Xuân Hoa tỷ, ngươi đã trở lại à? Ta, mẫu thân ta, không, ta đang định đi giúp ngươi.”
“Không cần đâu, ta đã làm xong rồi.” Lý Phỉ khoát tay, hiện tại mình không còn tý sức lực nào, chỉ muốn lên giường ngủ thôi.
“Xuân Hoa tỷ, ngươi mệt lắm phải không? Thực xin lỗi, ta không phải cố
ý, nhưng là mẫu thân ta, ta...” Xuân Vân vội vàng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, luống cuống đến phát khóc.
“Được rồi, được rồi, ta không trách ngươi, không có việc gì, chỉ cần
ngươi giúp ta ấn mát xa đấm đấm cái lưng chính là báo đáp ta.” Lý Phỉ
ngăn cản nàng, thấy nàng sắp khóc, lại có chút mềm lòng, trêu đùa một
câu. Thực ra nàng không trách nàng ta, chỉ là có chút hâm mộ nàng có một người mẫu thân tốt như vậy.
“Được, Xuân Hoa tỷ, ngươi nằm xuống, ta đến làm.”
Nói xong liền cuộn tay áo lên, đưa Lý Phỉ lên giường nằm, sau đó rót
nước cho nàng rồi lại đấm lưng, còn đưa cho Lý Phỉ cái bánh bao mà chính mình vụng trộm lấy được.