Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương

Chương 5: 5 Có Muốn Chiêu Hồn Hay Không



"Như vậy a?" Sở Linh Nguyệt cau mày đáp một tiếng.

Chuyện như vậy kiếp trước nàng cũng có nghe nói qua, kiếp trước có rất nhiều cha mẹ sẽ cho con mình tổ chức lễ mừng sinh nhật mười hai tuổi, đây là một loại phong tục, trẻ con lúc sinh ra sẽ làm lễ "Trăng tròn", đến một tuổi thì làm lễ "Một tuổi".

Mười hai tuổi gọi là lễ "Đồng quan", là cột mốc đầu tiên, cũng là bước ngoặt để tiến vào tuổi thiếu niên, cho nên sẽ mở tiệc rượu để chúc mừng.

Chính mình vào thời điểm mười hai tuổi viện trưởng cũng mua cái bánh kem lớn cùng với mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện cùng nhau chúc mừng, bất quá cũng không giống như những đứa trẻ có cha mẹ có thể tổ chức tiệc rượu,nhưng cũng khiến mình vô cùng thỏa mãn,hạnh phúc.

Nhưng đối với phong tục ở nông thôn mà nói còn có một cách nói khác đó là mười hai tuổi là độ tuổi hồn phách không được đầy đủ, nghĩ đến cách nói ly hồn này không chừng giống với phong tục ở nông thôn mình kiếp trước.

"Bà nội, làm sao bây giờ? Kia có cần hay không thỉnh pháp sư tới giúp Nguyệt Nhi chiêu hồn?" Sở Linh Chi khẩn trương mở miệng.

"Phốc, tỷ tỷ, không nghiêm trọng như vậy đâu, có lẽ lúc trước muội thật sự ly hồn, thiếu chút nữa cũng không trở về, nhưng là hiện tại không phải đã trở lại sao? Lại còn trong hoạ được phúc học được rất nhiều bản lĩnh kiếm tiền, đều là chúng ta chưa từng thấy qua không phải là rất tốt sao? Yên tâm, không cần chiêu hồn cho muội đâu."

Sở Linh Nguyệt không có cười nhạo Sở Linh Chi mê tín, chính nàng kiếp trước cũng là theo thuyết vô thần, nhưng từ khi nàng xuyên qua thì tư tưởng trước kia liền đảo lộn, hơn nữa cổ nhân trước kia cũng thờ phụng quỷ thần, ly hồn ở chỗ này cũng không tính cái gì vừa vặn nàng có thể dùng cái này để làm cái cớ.

Nghĩ đến đây nàng thở phào, cuối cùng đem lời nói dối này chứng thực.

"Nguyệt Nhi, ngươi thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?" Sở Khai Điền cũng duỗi tay sờ đầu Sở Linh Nguyệt có chút lo lắng mở miệng.

"Thật sự không có việc gì, mọi người không cần lo lắng con bảo đảm sẽ sống thật lâu..."
Sở Linh Nguyệt phải nhiều lần bảo đảm, mọi người mới miễn cưỡng đáp ứng không cho nàng chiêu hồn, nhưng là ông bà nội muốn nàng hứa nếu không thoải mái nhất định phải nói ra, bọn họ sẽ kịp thời tìm người giúp nàng chiêu hồn.

Sở Linh Nguyệt cười đáp ứng, cuối cùng đem vấn đề khó khăn này giải quyết, chiêu hồn gì đó liền miễn đi, không phải đã đưa tới rồi sao?
Sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Sở Linh Nguyệt đã sớm chuẩn bị đầy đủ đem lưới đánh cá lấy ra tỷ mỉ kiểm tra, lưới đánh cá này so với kiếp trước cũng không tính là chắc chắn, nhưng cũng coi như là chế tác tinh xảo.

Nàng kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống đem chỗ bị thắt nút cởi bỏ.


Nàng xuyên qua nơi này gọi là đại lục Thanh Xuyên, nơi này là Đại Yến quốc, phong thổ cùng lịch sử Trung Quốc cổ đại không khác biệt lắm, ngoại trừ nơi này còn có Bắc Tuyết Quốc, Tây Lăng quốc tam quốc thành một thế chân vạc, xung quanh còn có một ít dân tộc thiểu số sống trong các tiểu quốc.

Đại Yến cùng Tây Lăng thực lực không sai biệt lắm, Bắc Tuyết Quốc tương đối thần bí nhưng cũng là quốc gia cường thịnh, quân đội hùng mạnh, đoán chừng dẫn đầu đại lục Thanh Xuyên cũng không sai.

Nhiều ngày không có việc gì làm Sở Linh Nguyệt đều ngồi nghe ông kể chuyện, ông nội chưa từng đi học tất cả đều tự học thành tài, ông thích đọc sách đặc biệt thích đọc lịch sử truyền kỳ, dã sử truyện ký, có lẽ là
thời điểm còn trẻ lòng hiếu học quá lớn làm cho ông không thầy cũng tự học thành tài, có thể nhận được biết được mặt chữ, nhưng cả đời lại chưa từng đặt bút viết được chữ nào nguyên nhân cũng bởi vì ông chỉ biết đọc chứ không biết viết.

"Nguyệt Nhi, con thế nào lại dậy sớm như vậy?"
Lý Tú Anh vào phòng đưa nước rửa mặt cho Sở Linh Nguyệt, thấy nàng đã thức dậy, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu cái lưới đánh cá, bất ngờ hỏi, thường ngày nàng đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.

"Nương, hôm nay con cùng tam thúc còn có các ca ca đi sông Thanh Long bắt cá, cho nên liền kiểm tra cái lưới này một chút xem có bị hỏng ở đâu không."
Chuyện Sở Linh Nguyệt ly hồn cùng giấc mơ đến nơi kì dị của nàng Sở Khai Điền cùng Tống Mỹ Lan đã cùng cả nhà nói, cho nên Lý Tú Anh cũng biết nữ nhi biết được rất nhiều thứ, nhưng là cụ thể biết cái gì, nàng cũng không biết.


Bất quá, nữ nhi nhà mình nói nàng biết được rất nhiều thứ, vô luận như thế nào người làm nương như nàng đều rất cao hứng, tuy rằng nàng cũng không biết nữ nhi muốn làm cái gì, dù là tốt là xấu thì ở trong mắt nàng nữ nhi vẫn là tốt nhất.

"Nguyệt Nhi, con thật sự muốn đến sông Thanh Long? Nương còn tưởng rằng con chỉ nói chơi."
Lý Tú Anh không nghĩ tới Sở Linh Nguyệt nói làm liền làm, một chút liền dứt khoát như vậy, trước kia nàng muốn làm cái gì đều suy nghĩ thật lâu.

"Đúng vậy, nương đợi con ra bờ sông nhìn xem nơi đó thế nào, nếu vận khí tốt nói không chừng buổi tối nhà lại có cá để ăn nha."
Sở Linh Nguyệt nói xong liền đem lưới đánh cá thu gấp lại, người trong nhà lục đục thức dậy, nắng đã sớm lên, Sở Linh Chi cùng Tôn Ngọc Nương dùng bột bắp làm bánh bột ngô, lại hầm thêm một nồi cháo cao lương, liền gọi cả nhà đi ăn sáng.

Nguyên chủ thích uống cháo gạo kê, mỗi ngày Lý Tú Anh đều làm riêng cho nàng một chén, có đôi khi còn hấp mấy cái màn thầu cho nàng ăn, Sở Linh Nguyệt thật sự là không hiểu, Sở gia vì cái gì mà đối tốt với nàng như vậy, mà những người khác đều không có vẻ gì là không vui, giống như là đối tốt với nàng như vậy là điều đương nhiên.

Hai ngày qua nàng đã tiếp nhận hết tất cả kí ức của nguyên chủ, nàng nhớ tới việc này dường như cùng với việc cha nàng qua đời có quan hệ, nàng hỏi qua Lý Tú Anh cha mình chết như thế nào, Lý Tú Anh nói là được lao phổi mà chết trước khi chết ông cầu ông nội chiếu cố nàng cùng ca ca.

Nhưng là ca ca Sở Tử Thanh của nàng cũng không được đãi ngộ như vậy a, Sở Linh Nguyệt nói ra nghi vấn của mình thì Lý Tú Anh nói đó là bởi vì nàng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, vài lần thiếu chút nữa không sống được, bởi vì tâm nguyện của phụ thân lúc lâm chung, cho nên cả nhà mới đặc biệt thương tiếc nàng.

Thì ra là như thế, nhưng mà nuông chiều như vậy sẽ hại Sở Linh Nguyệt, thử nghĩ xem nữ tử cổ đại thường kết hôn sớm, nàng hiện tại đã mười hai tuổi, cách tuổi làm mai cũng không xa lắm,qua ba năm nữa đến tuổi cập kê nàng liền có thể xuất giá.


Cái bộ dạng này gả đến nhà chồng lúc sau không phải tự tìm đường chết hay sao? Không chừng chính hai ngày trận lớn ba ngày trận nhỏ gia đình không gà bay chó sủa mới là lạ, sớm hay muộn cũng sẽ bị nhà chồng bỏ.

Sở Linh Nguyệt ngồi ở bên bàn cùng người nhà họ Sở ăn cháo hạt kê cùng bánh bột ngô, trong lòng hứng thú nghĩ may mắn nàng tới đại khái là ông trời có mắt đưa nàng tới đây cứu vớt Sở gia đi?
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy trách nhiệm của mình càng lớn thêm, muốn nuôi sống một gia đình lớn như vậy để dẫn dắt bọn họ làm giàu thoát khỏi nghèo khó trải qua ngày tháng tốt đẹp cũng không phải dễ dàng.

Đối với sự thay đổi của Sơ Linh Nguyệt, Sở gia hiển nhiên là thập phần cao hứng, hơn nữa nàng đột nhiên thay đổi bọn họ rất nhanh liền tiếp thu cũng không có hoài nghi cái gì, cơm sáng xong, Sở Linh Nguyệt nói ý nghĩ của mình là muốn đi tới sông Thanh Long xem thử, nhìn xem những thứ mình học ở trong mộng kia có phải là sự thật hay không
Sở Khai Điền cùng Tống Mỹ Lan đã ngầm đồng ý, tam thúc Sở Chí Cao mang theo Sở Tử Khâu, Sở Tử Thanh cùng Sở Linh Nguyệt cùng nhau đi tới sông Thanh Long bắt cá, lúc gần đi Sở Linh Chi với ánh mắt trông mong nhìn các nàng, một dáng muốn nói lại thôi
"Tỷ tỷ, ngươi nếu là muốn đi, liền cùng chúng ta đi đi." Sở Linh Nguyệt biết ý nghĩ trong lòng nàng, cười mở miệng nói.

"Nguyệt Nhi, ta có thể đi sao? Ta cũng muốn đi xem phương pháp bắt cá mà muội nói."
"Đương nhiên có thể, lại không phải là nơi bí mật gì." Sở Linh Nguyệt buồn cười nhìn Sở Linh Chi, phía sau núi của thôn Thang Tuyền nàng cũng không phải chưa từng đi qua, không phải nàng vẫn thường xuyên đến đây giặt quần áo sao? Giờ sao lại rụt rè vậy?
"Được, ta đi lấy vài món quần áo, thuận tiện cầm quần áo đi giặt luôn."
Sở Linh Chi cao hứng chạy đi, trong chốc lát sau liền mang ra một chậu quần áo dơ, Sở Chí Cao thấy mọi người đều chuẩn bị tốt, hô một tiếng, đoàn người liền xuất phát..