Trong lúc làm việc Hân Nhan cảm giác lo lắng không
yên.
Khi nhận được điện thoại của Tiểu Nhã, cô bé rất tức
giân: “Chị Hân Nhan, Thiểu Phi nói ba của anh ấy bị người ta hãm hại, chị nói
xem tại sao lại có người hãm hại ba anh ấy? Dù chú Dư có đắc tội với người kia
thế nào thì cũng không nên làm như vậy, chẳng lẽ trả thù thì sẽ hạnh phúc sao?
Những loại người đó không có tư cách để hạnh phúc.”
Trong lòng Hân Nhan cảm thấy áy náy, chỉ có thể nói
lời an ủi: “Tiểu Nhã, anh An Thành đã mời luật sư giỏi nhất, chuyện của chú Dư
còn có thể chuyển tốt. Em nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh Thiểu Phi, lúc
này cậu ấy rất cần em.”
“Vâng, em biết, em sẽ ở bên cạnh anh ấy không đi đâu
hết.”
Sau khi cúp điện thoại, Hân Nhan cảm thấy đau đầu nên
đi rót cốc nước ấm.
Tại chỗ pha trà, cô gặp Tô Vãn, hình như cô ấy cũng
đang lo lắng, bộ dạng thất thần.
Hân Nhan hỏi: “Làm sao vậy? Bị bệnh hả?”
Tô Vãn cười cười, có chút tiều tụy: “Ngày hôm qua, tôi
nói tất cả mọi chuyện với Hàn Phong. Anh ấy rất tức giận, nói tôi chỉ coi anh
ấy là người thay thế, nghĩ tôi không yêu anh ấy…:
Tô Vãn dựa vào vai cô, khóc đến vô cùng thảm thương:
“Cô biết không, lúc ấy, tôi không có cách nào để phản bác lại, anh ấy nghĩ tôi
không nói gì chính là ngầm chấp nhận, cho nên tức giận bỏ đi. Thế nhưng, sau
khi anh ấy đi, tôi mới phát hiện, tôi rất yêu anh ấy…”
Có đôi khi hạnh phúc và sự thật chỉ cách nhau trong
gang tấc, chỉ trong nháy mắt người ta lại ngã vào địa ngục.
Sau khi tan việc, đầu của cô đau như búa bổ.
Trong đầu như có người vặn dây đàn ghi-ta, cảm giác
dây thần kinh căng lên như dây đàn, sắp đứt tới nơi. Cô uống viên thuốc giảm
đau Fenbid, sau đó ngồi tàu điện ngầm về nhà.
An Thành gọi điện thoại nói là muốn bàn chuyện với
luật sư, nên bảo cô về nhà trước.
Thành phố S đã vào xuân, nhưng tay Hân Nhan vẫn lạnh
như băng, không có chút ấm áp.
Lúc mở cửa, bỗng khẽ giật mình.
Có một người phụ nữ lạ mặt trong nhà, đang đứng bên bệ
cửa số cắt bỏ những lá khô của cây lan quân tử, khi nghe thấy tiếng mở cửa thì
người đó quay lại, cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười: “Con
là cô Lục phải không?”
Hân Nhan ngỡ ngàng gật đầu.
Đối phương mỉm cười tự giới thiệu: “Bác là mẹ của An
Thành.”
Thì ra là mẹ của anh An Thành, bà Dư Ninh Vi.
Nhất thời Hân Nhan không biết nên nói gì với người
trước mặt đột nhiên xuất hiện, cô có chút bối rối. Sau khi bình tĩnh lại, cô từ
tốn nói: “Chào bác, con là Lục Hân Nhan.”
Sau nửa ngày quan sát Hân Nhan, bà Dư Ninh Vi cười ôn
hòa: “Bác muốn gặp con lâu rồi, chỉ là An Thành một mực không cho, giống như sợ
bác sẽ bắt nạt con vậy. Bác làm mẹ mà muốn gặp bạn gái của con trai cũng không
thể, mất mặt quá phải không?”
Lần gặp gỡ này, cực kỳ giống lúc cô gặp mẹ của Kha Cẩn
Niên. Bà cũng lịch sự và chu đáo, trong lời nói không hề có chút mỉa mai. Hân
Nhan sẽ không nhìn mặt mà bắt hình dong, không biết gia đình họ cũng chơi trò
Thái Cực không, xoay người ta mòng mòng đến choáng váng rồi lại giở ra thủ đoạn
mềm mỏng đả thương người. Cho nên cô cũng chỉ trả lời gọn: “Con với An Thành
mới quen nhau không lâu, nên chưa có dịp đến thăm bác gái.”
Bà Dư Ninh Vi cũng nhẹ nhàng mỉm cười, đúng chất người
phụ nữ điển hình của Giang Nam, từ cái nhăn mày đến nụ cười đều toát ra phong
thái dịu dàng.
Hân Nhan thầm nghĩ, An Thành không giống mẹ, đường nét
của anh không thanh tú mảnh mai như bà Dư Ninh Vi, mà là vẻ đẹp cường tráng,
đầy nam tính. Khuôn mặt An Thành nếu phác hoạ thành bức tranh, thì rất đơn
giản, vài nét vẽ rải rác cũng có thể miêu tả được, hơn nữa là mang đậm vẻ đẹp
của phương Bắc.
Dư Ninh Vi lại cầm kéo lên, tay kia gọi Hân Nhan đến:
"Hân Nhan, con lại đây nhìn đi."
Hân nhan đi qua. Bà Dư Ninh Vi chỉ vào một loạt chậu
hoa trên ban công, có chút đau lòng nói: “Con xem, bác mua cho An Thành nhiều
hoa như vậy nhưng nó lại không bao giờ để ý, hay chăm sóc gì cả. Cây mã đề đã
bị chết khô, chậu hoa lan cũng đã héo hơn nửa. Chờ nó trở về, bác phải mắng cho
một trận mới được, không thể bỏ qua.”
Hân Nhan tưởng tượng cảnh An Thành tỉa cây, chợt mỉm
cười: “Chuyện này cũng không trách anh ấy được. Anh ấy nói mấy tung hoành ngang
dọc giữa chốn hoa xuân đã mấy năm, nhưng không chăm sóc được mấy chậu hoa này,
mà anh ấy lại không nhẫn nại đươc.”
Nghe vậy, bà Dư Ninh Vi kinh ngạc nhìn Hân Nhan.
Lúc này Hân Nhan mới ý thức tới chính mình đã không
giữ phép. Nhưng bà Dư Ninh Vi lại nhìn cô mỉm cười.
Mắt hơi cong cong lên, thật giống lúc An Thành cười
lúc thức dậy.
Bà Dư Ninh Vi vừa cười vừa nói: “Hân Nhan, con là
người đầu tiên dám nói nó như vậy. Khó trách Thiếu Phi nhất định muốn bác gặp
con, Thiếu Phi nói, tuy An Thành giống như Tôn Ngộ Không trên trời rơi xuống
đất, trong nhà ta ai cũng không trị được nó, nhưng khi gặp con lại y như gặp
được Phật Tổ Như Lai, hoàn toàn bị thất bại. Bác còn không tin lời Thiếu Phi
nói, hôm nay xem ra, con thật đúng không giống với những cô gái khác.”
Hân Nhan có chút kinh ngạc, cũng không ngờ Thiểu Phi
lại nói về cô với người khác như vậy.
Bà Dư Ninh Vi tỉa xong cành cho chậu hoa lan, để sang
một bên rồi nói: “Đừng nói là cây cỏ, từ nhỏ An Thành đã không biết chăm sóc
người khác rồi. Lên tiểu học, bác thường bị chủ nhiệm của nó gọi vào trường
học, xin lỗi gia đình của mấy đứa nhóc bị nó ăn hiếp, khi còn bé, mặc kệ là nam
hay nữ, lớn hay nhỏ, nó đều ăn hiếp người ta cả. Hai ngày trước, bác nghe nói
nó cùng một cô gái đang yêu nhau, bác còn tưởng mình nghe lầm. Hai mươi chín
tuổi, ở cái tuổi này lại gặp con, không sớm không muộn, vừa đúng lúc.”
Nói xong, bà nhìn về phía Hân Nhan: “Giờ thì tốt rồi,
về sau nếu An Thành phạm phải sai lầm, con cứ cho nó một trận.”
Hân Nhan không thể hiểu nổi tình huống trước mắt. Bà
Dư Ninh Vi bắt đầu chấp nhận cô rồi ư? Hay vẫn là trước mềm mỏng sau lại trả
đòn?
Bà Dư Ninh Vi vẫn nhẹ nhàng tươi cười: “Vì bác là mẹ
của An Thành nên rất hiểu tính tình của nó, chắc hẳn nó làm con giận không ít.
An Thành cũng coi như đã trưởng thành rồi, bình thường trước mặt người khác
điềm đạm, bình tĩnh, thật ra nó vẫn cứ y như trẻ con vậy. Hân Nhan, nó còn
nhiều khuyết điểm lắm, con đừng chấp nhặt nó.”
Hân Nhan nói: “Thật ra, An Thành tốt với con lắm….”
nhưng chỉ là hay nói tràng giang đại hải mà thôi.
Đang định nói tiếp thì cánh cửa lại được mở ra, An
Thành bước tới, có chút gấp gáp: “Mẹ, không phải con đã nói mẹ ở nhà chờ con
mà.”
Bà Dư Ninh Vi nói nhỏ với Hân Nhan: “Xem nó lo lắng
chưa kìa.”
Bà ung dung cầm kéo tiếp tục tỉa chậu hoa lan: “Mẹ
không phải đang chờ con à.”
An Thành nhanh chóng bước tới chỗ Hân Nhan, kéo cô đến
cạnh mình: “Nhưng con nói không phải ở đây.” Lại nhìn Hân Nhan từ trên xuống
dưới: “Em có bị sao không?”
Hân Nhan lắc nhẹ đầu.
Bà Dư Ninh Vi không nhịn được mà mỉm cười: “Có thể bị
làm sao? Mẹ có thể ăn thịt Hân Nhan sao? Mẹ đến gặp con dâu không được à?”
An Thành thấy hai người hoà thuận, thái độ của mẹ mình
cũng nhẹ nhàng, thân thiện nên anh mới cảm thấy yên lòng, nắm vai Hân Nhan,
bình thản nói: “Đây là vợ con, mẹ muốn gặp thì cũng phải hỏi qua ý kiến của con
chứ?”
“Con trách mẹ đó hả?” Bà Dư Ninh Vi giả bộ tức giận,
giương mắt liếc nhìn An Thành, thấy tóc anh đã dài, giơ cái kéo lên, nhăn mày:
“Bận rộn quá hay sao mà tóc tai dài vậy cũng không chịu cắt? Lại đây mẹ cắt
cho.”
“Thôi đi.” An Thành vội vàng tránh né, “Hồi học cấp
hai, mẹ cắt cho con một lần hại con cả mùa hè phải đội nón đi học. Mẹ đừng làm
con trai mẹ xấu hổ được không?”
Lần đầu tiên Hân Nhan thấy An Thành sợ như vậy, cô cảm
thấy rất thích thú.
Lúc ăn tối, Bà Dư Ninh Vi hỏi về chuyện ba của Thiếu
Phi.
Hân Nhan tay bưng chén súp mà run run, thiếu chút nữa
đã làm đổ.
An Thành nói: “Con đã hỏi luật sư Hoàng rồi, việc của
cậu không nghiêm trọng lắm. Chỉ là việc này có khả năng ảnh hưởng lớn tới tập
đoàn Thiên Hoa.”
“Con người ai cũng có số cả”, Bà Dư Ninh Vi thở dài,
“Lúc đầu mẹ đã khuyên cậu con đừng dính líu tới pháp luật rồi. Bây giờ cậu con
gặp chuyện coi như là một bài học. Vậy bây giờ mợ và Thiếu Phi thế nào rồi?”
“Mợ đi bệnh viện khám rồi, do suy nghĩ quá
nhiều, không sao đâu ạ. Mấy ngày nay, Thiếu Phi luôn ở cùng mợ, cứ đi đi về về,
chắc nó cũng mệt mỏi lắm.”
“Thiên Hoa xảy ra chuyện lớn như vậy, Thiếu Phi vẫn
không muốn về công ty sao?”
An Thành nói: “Hình như nó có chút dao động rồi, dù
sao cũng không thể trơ mắt nhìn công ty mà cậu khổ tâm xây dựng bị sụp đổ được.
Mấy ngày nay, quan hệ giữa cậu và Thiếu Phi cũng đã tốt hơn nhiều rồi.”
Bà Dư Ninh Vi cầm chén súp, gật đầu nói: “Tái ngựa mất
ông, làm sao biết không phải phúc? Những chuyện này sẽ nhanh qua thôi, không
cần lo lắng.”
Hân Nhan ở một bên nhìn như không để ý nhưng lòng lại
thấp thỏm không yên.
Thật sự chuyện này có thể qua nhanh như vậy sao?
Kha Cẩn Niên… không biết anh ta có thể làm thêm chuyện
gì nữa.
Có lẽ là chuyện sẽ ngày càng lớn như vũ bão.
Lúc tiễn Bà Dư Ninh Vi ra cửa, bà nắm chặt tay Hân
Nhan, cười rất ấm áp: “Đợi chuyện của cậu An Thành xong xuôi, sẽ định ngày kết
hôn của hai đứa. Hiện giờ, bác cả ngày nhàn rỗi, rất muốn bồng cháu trai.”
Mặt Hân Nhan có chút hồng hồng, cúi đầu xuống thẹn
thùng cười.
An Thành thấy vậy liền chọc ghẹo nói: “Anh cũng rất
muốn bồng con đấy.”
Ai ngờ lại rước phải ánh mắt nhìn như giận dỗi của Hân
Nhan.
Bà Dư Ninh Vi cười nhẹ, khoan thai rời đi, vừa lên xe
liền gọi điện cho ba của An Thành: “Chuyện của An Thành, tôi xem rồi, cái thằng
nhóc đó cuối cùng cũng chịu ổn định rồi.”
Ông An Viễn Kính có chút tò mò: “Không phải cô gái kia
rất bình thường sao?”
Bà Dư Ninh Vi cười: “Rồi ông sẽ biết, cô gái kia là cô
gái tốt, đúng thật ánh mắt An Thành không tệ, vả lại tôi cũng rất thích.”
Ông An Viễn Kính cũng bật cười, “Bà càng nói càng làm
tôi hiếu kỳ, hôm nào kêu thằng nhóc đó dẫn về nhà cho tôi gặp mặt mới được.”
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô trở lại phòng ngủ, muốn
nói cho An Thành biết mọi chuyện.
Nhưng An Thành lại lên tiếng trước: “Hân Nhan, ngày
mai anh phải đi thành phố G làm việc, khoảng một tuần sẽ về.”
“Vâng.” Cô hơi thẫn thờ, trong lòng đang nghĩ
làm thế nào để mở miệng.
An Thành vươn tay, nắm lấy tay Hân Nhan, kéo cô đến
bên giường, nhẹ nhàng ôm vào lòng: “Sao mà thờ ơ vậy, làm thế anh sẽ buồn đấy.”
Sau khi tắm xong, trên người cô thoang thoảng hương
thơm nhè nhẹ, lại để cho người ta chỉ muốn hôn mà thôi.
“An Thành.” Cô dựa vào vai anh, nhỏ giọng gọi.
“Sao?”
“Em….” Cô ngập ngừng, không biết nên bắt đầu như thế
nào.
“Phải rồi.” An Thành chợt nhớ tới chuyện gì đó, nhìn
cô nói, “Nếu em có rảnh thì hãy khuyên nhủ Thiếu Phi nhé.”
“Cậu ấy làm sao?”
“Chuyện của cậu có chút đả kích với Thiểu Phi.
Nó vẫn còn non nớt, có một số chuyện vẫn cố chấp, dù thế nào nó đều muốn tìm ra
người hãm hại cậu.”
Lòng cô trĩu nặng.
Trầm mặc một lúc lâu, Hân Nhan rầu rĩ mở miệng, giọng
nói hơi khô khốc: “Anh không muốn biết người hãm hại cậu anh là ai sao?”
An Thành khẽ cười: “Biết hay không cũng không quan
trọng. Trên thương trường, lúc nào cũng vậy cả, cạnh tranh qua lại, dù cho em
cảm thấy chán ngán, thì người ta cũng chẳng dừng tay lại. Anh không sao cả,
binh tới tướng đỡ, nước dâng đất chặn, chỉ cần không phải người bên cạnh anh
làm là tốt rồi. Anh hận nhất chính là bị phản bội.”
Lòng của cô, dĩ nhiên chìm đến đáy cốc, rơi vào đêm
tối, không còn có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Đầu lại bắt đầu đau, giống như bị xé rách, giống như bên trong có con quái thú
trú ngự đang gầm thét.
An Thành phát hiện ra hôm nay cô khác thường, cúi đầu
hỏi: “Vừa rồi, em muốn nói gì với anh.”
“Em…” Hân Nhan rất muốn khóc nhưng không được, chỉ dám
âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Cô ôm lấy An Thành, chậm rãi rúc vào ngực anh,
cảm giác rất ấm áp, yên bình, ôn tồn nói: “Sáng mai, em nấu cháo cho anh ăn,
được không?”
“Thì ra là việc này à?” An Thành dở khóc dở
cười, véo nhẹ má của cô. “Việc này là đương nhiên rồi, về sau không cần xin cấp
chỉ thị nữa.”
Hân Nhan cười một tiếng, rất nhẹ nhàng, nhưng thấp
thoáng cay đắng vô hình.
Không biết từ lúc nào anh đã đi sâu vào lòng cô, cô
lại hồn nhiên không biết. Khi ở cùng anh, có khi bị anh lừa gạt, tức giận đến
giậm chân anh, bị anh chọc cho bốc hoả. Người có thể khiến cô trở nên như vậy,
chỉ có mình anh.
Như người cứ cố tìm kiếm tình yêu ở tận chốn xa, lại
bỗng nhiên phát hiện thì ra nó nằm ngay dưới chân mình, tình yêu sớm đã lặng
yên ở bên cạnh.
Lúc này đây, cô đã xác định, cô yêu An Thành.
Nhưng cô lại không có can đảm tiếp tục cố gắng yêu
anh.