Đầu tháng Tám, nửa thời gian của kỳ nghỉ hè đã trôi qua.
Trong buổi lễ công bố bộ phim điện ảnh do Tô Nhiễm đóng vai chính đã đóng máy, Tống Bảo Ninh dẫn các em học sinh trong ban nhạc đi xuống sân khấu, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên từ khi thành lập tới nay, ban nhạc biểu diễn trước công chúng, cũng là lần đầu tiên biểu diễn trước nhiều ống kính của các phương tiện truyền thông như vậy.
Mấy cô trò đi vào phòng nghỉ, Tống Bảo Ninh lau mồ hôi, khó giấu nổi sự phấn khởi, dặn các em học sinh nghỉ ngơi cho thật tốt.
“Cô Tống ơi, lát nữa cô Tô có thể ăn cơm cùng chúng ta không ạ?” Một học sinh tò mò hỏi Tống Bảo Ninh.
Tống Bảo Ninh mỉm cười, khẽ gật đầu: “Được chứ, nhưng có lẽ phải đợi một lúc.”
“Chúng em muốn chờ cô Tô ạ.” Em học sinh hát chính sáng bừng đôi mắt, “Cô Tống ơi, hôm nay cô xinh quá, cô Tô cũng thế.”
Tống Bảo Ninh đỏ mặt. Điện thoại có tin nhắn gửi đến, cô mở ra xem nội dung, sắc hồng trên má càng đậm hơn. Cô khoát tay, nói: “Các em ăn trước chút gì đã nhé, thầy Chung tới rồi.”
Đám trẻ thi nhau gật đầu đáp “vâng”.
Tô Nhiễm đã đặc biệt bố trí phòng nghỉ cho họ, còn chuẩn bị cả đồ ăn nhẹ và đồ uống, sợ các em luống cuống, cô ấy còn sắp xếp cho trợ lý đi cùng họ, còn mình tham dự họp báo một mình cũng không thành vấn đề.
Tống Bảo Ninh cất điện thoại, mở cửa đi ra ngoài, nở nụ cười thư thái.
“Bảo Ninh.” Chung Thành đưa bó hoa đang ôm trên tay cho cô, rồi nhân tiện ôm cô vào lòng, “Hôm nay em đẹp lắm, vừa rồi biểu diễn cũng rất xuất sắc.”
“Thật ạ?” Tống Bảo Ninh hít hà mùi hoa thơm, trái tim đập rộn, “Không biết San Nhi có xem được không.”
Nụ cười trên mặt Chung Thành cứng đờ, anh không nhịn được mà hôn lên má cô: “Không cho em cứ nhớ cô ấy suốt như vậy.”
Tống Bảo Ninh đáp “vâng”, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh xong việc rồi ạ?”
“Anh xong rồi.” Chung Thành nhướng môi, thoáng nhìn xung quanh, đoạn cúi đầu xuống thơm môi cô: “Vợ anh lên sân khấu biểu diễn, anh bận nữa cũng phải xem.”
Tống Bảo Ninh hết hồn vì hành động vừa rồi của anh, hai má tức thì đỏ bừng: “Có người nhìn thấy thì sao.”
“Anh hôn vợ anh, anh thích nhìn thì nhìn.” Nụ cười trên môi anh càng thêm vui vẻ. Ngoài miệng thì nói thế, nhưng cuối cùng anh vẫn buông cô ra.
Cô là người hay thẹn, lại đơn giản, trêu đùa quá trớn là cô cũng sẽ nổi giận với anh,
Lúc họ đứng ngoài cửa nói chuyện, người đại diện của Tô Nhiễm đến bảo họ về khách sạn trước, chờ hoạt động của Tô Nhiễm kết thúc thì cho xe đến đón họ cùng đi ăn cơm.
Tống Bảo Ninh tỏ ý đã hiểu, sau đó đưa hoa cho Chung Thành cầm, còn mình thì trở lại phòng nghỉ.
Tô Nhiễm nói sẽ thu dọn những nhạc cụ dùng biểu diễn khi nãy, rồi đưa đến khách sạn, Tống Bảo Ninh không cần phải lo.
Cô giải thích cho các em học sinh, kế tiếp cả nhóm đi ra ngoài, đi theo người đại diện của Tô Nhiễm băng qua hành lang, ra khỏi hội trường tổ chức sự kiện, ngồi lên xe chuyên dụng của các ngôi sao.
Tống Bảo Ninh ngồi cạnh Chung Thành, khuôn mặt cô được bó hoa hồng đang ôm trong lòng tôn lên, đỏ ửng đến độ càng thêm cuốn hút.
Lúc biểu diễn, có lẽ quá nóng nên khuy áo trước ngực cô đã được cởi bỏ một nút. Chung Thành cụp mắt, ánh nhìn anh rơi vào “cảnh xuân” đang được bao trọn trong lớp viền ren, trong lòng chợt khô nóng, khó khăn lắm mới dời mắt đi chỗ khác.
Thật ra, dáng người Tống Bảo Ninh rất đẹp, chẳng qua cô ít mặc đồ bó, cho dù là mùa hè cũng quen “gói” mình kín mít.
Dạo trước đi du lịch, hai người ra biển chơi, cô cũng chỉ mặc váy một lần, mà đấy còn là do anh hết sức dỗ dành cô mới chịu mặc.
Nghĩ đến đây, Chung Thành không kìm lòng nổi, lại nhìn “cảnh xuân” tươi đẹp sau lớp vải kia, còn dán sát môi vào má cô, khàn giọng nói: “Viền ren đẹp lắm!”
Tống Bảo Ninh nghe thấy cả, không để ý chuyện khuy áo, nhưng mặt cô đã nóng ran vì giọng điệu của anh quá ám muội.
“Anh đã đặt lịch hẹn cuối tuần sau đi đăng ký kết hôn. Ảnh cưới chụp ở đây hay về thành phố B chụp hả em?” Chung Thành nhìn các em học sinh ngồi phía trước, buộc mình phải dời ánh mắt khỏi cô.
“Thế nào cũng được ạ, em không có ý kiến.” Tống Bảo Ninh cúi đầu mới thình lình phát hiện khuy áo trước ngực vẫn đang mở, tức thì vừa cảm thấy vừa thẹn vừa giận, bèn ôm bó hoa che lại thật kín: “Sao anh không nhắc em.”
“Anh đã thấy rồi.” Chung Thành ghé bên tai cô cười và đưa tay sang nhẹ nhàng cài lại giùm cô.
Chung Thành khẽ ho một tiếng, bàn tay để sau gáy Tống Bảo Ninh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tiếng cười không ngớt từ trong cổ họng tràn ra.
Tô Nhiễm đã đặt phòng khách sạn, một căn phòng rất lớn. Chung Thành không muốn Tống Bảo Ninh ở cùng với các em học sinh, thế là đưa bọn trẻ về phòng và dặn dò một lượt xong, anh dẫn cô đi.
“Để các em ấy ở một mình như vậy có được không anh?” Tống Bảo Ninh không yên tâm cho lắm.
“Có trợ lý của Tô Nhiễm ở đấy mà.” Chung Thành thấy hơi tổn thương.
Mặt Tống Bảo Ninh lại đỏ lên, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn. Một tay Chung Thành khoác trọn bờ vai cô, tay kia thì ôm bó hoa. Hai người vừa vào phòng, anh liền đóng cửa lại, không nói một lời đã lấp kín môi cô.
Tống Bảo Ninh lơ mơ, hai tay không biết nên đặt vào đâu mới phải.
Chung Thành hôn nồng nhiệt một hồi, rồi nhấc chân đá bó hoa hồng trên sàn ra, ôm lấy Tống Bảo Ninh, ngã phịch xuống giường.
“Đàn anh?” Tống Bảo Ninh không ngăn được sự run rẩy, cơ thể không còn sức lực lực, vòng tay ôm chặt cổ anh, nhắm tịt mắt lại.
“Bảo Ninh…” Chung Thành hơi nheo mắt, dừng động tác, chăm chú nhìn khuôn mặt cô: “Em đừng sợ, tin anh. Đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp.”
Tống Bảo Ninh vẫn nhắm mắt, cả người không ngừng run rẩy.
Chung Thanh khẽ thở dài, đau lòng mà dịu dàng hôn cô. Biết cô đã thả lỏng, anh mới lại lên tiếng: “Bỏ đi, chờ em chuẩn bị tốt hẵng nói.”
Toàn thân Tống Bảo Ninh ửng lên màu hồng nhạt, ánh mắt mơ màng: “Em xin lỗi.”
Cô không biết tại sao mình lại phản ứng mạnh như thế. Trong thời gian đi du lịch, cho dù lúc cô ngủ ngủ say, chỉ cần Chung Thành muốn tiến thêm một bước là cô sẽ tỉnh táo lại ngay, cơ thể cứng đờ, rất tức ngực.
“Không sao, là anh quá nóng vội.” Chung Thành ôm cô, cười khổ.
Họ đã đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói có lẽ là do cô đã bị bạo hành trong thời gian dài, các dây thần kinh có ký ức cho nên mới xuất hiện phản ứng kiểu này.
Bất kể Chung Thành cố gắng bao nhiêu, nhưng mỗi lần đến bước cuối cùng, cô đều sẽ căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Tống Bảo Ninh nhìn thấy anh nhíu mày thì nhả cánh môi đã cắn đến nỗi trắng bệch ra, yếu ớt nói: “Em… có thể thử lần nữa ạ.”
Trái tim Chung Thành bỗng xốn xang, anh bế cô lên, sải bước đi vào phòng tắm.
Phòng tắm của khách sạn không lớn, hai người cùng vào trong thì hơi chật. Chung Thành trút bỏ quần áo, cúi đầu nhìn chăm chăm Tống Bảo Ninh đang cởi nút áo sơ mi.
Tống Bảo Ninh vẫn rất sợ, người cô cứng đờ thành tượng gỗ, mồ hôi toát ra hết lớp này đến lớp khác, cứ nắm chặt tay anh và lắc đầu.
“Bảo Ninh, mở mắt ra nhìn anh này.” Chung Thành ôm Tống Bảo Ninh lên, để cô ngồi trên bồn rửa tay, dìu dặt hôn cô.
“Anh là ai?” Chung Thành dời khỏi môi cô, hôn phớt vào mang tai đang đỏ như sắp rỉ máu của cô.
“Chung Thành.” Tống Bảo Ninh hé môi phát ra giọng nói run rẩy.
Chung Thành cắn vành tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai Tống Bảo Ninh, khàn giọng nói: “Gọi lại lần nữa nào!”
“Chung Thành…” Tống Bảo Ninh rũ mi, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt của Chung Thành, hai tay lóng ngóng ôm lấy thắt lưng anh: “Chung Thành.”
Chung Thành “ơi” một tiếng, lại bắt đầu nụ hôn nồng nàn. Lòng bàn tay thô ráp dán trên da thịt trơn mịn của cô, chậm rãi du ngoạn. Cô vẫn rất căng thẳng, rất khô. Anh thử hồi lâu rồi đành phải từ bỏ.
Anh bế cô ra ngoài. Tống Bảo Ninh vừa chạm xuống giường liền vùi mình vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu với vẻ mặt áy náy và xấu hổ.
“Không sao, cứ từ từ. Anh đi rót cho em cốc nước.” Chung Thành hôn đôi môi đã sưng lên của cô, đoạn xoay người đi lấy nước. Phản ứng của cô đã đỡ hơn nhiều, đây cũng là một tín hiệu cực kỳ tốt.
Cô tưởng anh sẽ tức giận, đã mấy tháng nay, từ đầu chí cuối cô đều không vượt qua được nỗi sợ hãi.
Lúc Tô Nhiễm tới thì trời đã nhá nhem. Tống Bảo Ninh đã thay bộ quần áo khác, cùng Chung Thành dẫn các em học sinh của ban nhạc, đi ăn cơm với Tô Nhiễm.
Chung Thành không giấu được nụ cười bên môi, nên đương nhiên không thoát khỏi “mắt thần” của Tô Nhiễm.
Giữa bữa ăn, Tô Nhiễm kéo Tống Bảo Ninh đi vào phòng vệ sinh, nén giọng trêu cô: “Chừng nào thì tổ chức lễ cưới đây?”
Tống Bảo Ninh xấu hổ đỏ bừng mặt: “Vẫn chưa biết. Bố mẹ hai bên đều mong sớm tổ chức, là chị rề rà chưa quyết định được.”
Ban đầu Chuông Thành đề nghị đi đăng ký kết hôn, cô đã đồng ý, nhưng về sau cứ lấy lý do sức khỏe kéo dài mãi đến giờ.
Cũng may Chung Thành tốt tính, sẵn lòng cho cô thời gian để thích ứng.
Lần này, cô đã không yêu nhầm người.
“Nhanh kết hôn đi thôi! Nhìn chị với chị San hạnh phúc, em cũng phải tranh thủ thời gian tìm một người để yêu đương mới được.” Tô Nhiễm nhướng mày: “Ngày mai em bận, không dẫn các em học sinh đi chơi được, nhưng em đã chuẩn bị quà tặng. Đến lúc đó, khả năng là các phóng viên sẽ đi theo chụp ảnh, chứ đừng căng thẳng nhé!”
Tống Bảo Ninh gật đầu mỉm cười.
Lần này đến thủ đô, vừa xuống máy bay đã bắt đầu có phóng viên chụp ảnh, cô cũng đã quen với chuyện này.
Dù sao tiêu điểm cũng không phải cô.
“Đúng rồi, cuộc thi lần trước đã qua được vòng sơ khảo, vòng thi tiếp theo sẽ diễn ra trong hai ngày này, em cũng đã chọn xong bài hát rồi. Ngày mai đi chơi xong về em dẫn mọi người đi luyện tập.” Tô Nhiễm vỗ vai Tống Bảo Ninh, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu có thể vào chung kết, về sau chị không làm công tác dạy học tình nguyện ở bên kia nữa, trở lại thành phố B cũng có thể tìm được một công việc tốt hơn.”
Hứa Thanh San đã giúp Tô Nhiễm cô rất nhiều, còn lên cả kế hoạch cho cô, con đường sau này phải đi như thế nào. Giá trị hiện tại của bản thân cô đã không thể so sánh với mấy tháng trước đây, kịch bản mà cô nhận được cũng ngày càng có chất lượng hơn.
Cho dù không thể nổi như cồn, nhưng cứ vững vàng đi tiếp cũng tốt hơn trở thành nghệ sĩ chẳng có tên tuổi gì.
Vì vậy, Tô Nhiễm thật sự rất biết ơn Hứa Thanh San, do đó cũng rất mong có thể giúp được Tống Bảo Ninh.
“Cảm ơn em.” Tống Bảo Ninh khẽ nhấp môi, cảm kích ôm lấy Tô Nhiễm: “Em cũng phải sống thật tốt nhé!”
Tô Nhiễm phì cười thành tiếng: “Chị đừng khóc mà, anh Chung Thành sẽ xé xác em mất.”
Tô Nhiễm rất thích Tống Bảo Ninh, một người đơn giản, chưa bao giờ có bụng dạ xấu xa.
Rõ ràng Tống Bảo Ninh là bạn học, bằng tuổi với Hứa Thanh San, nhưng tính tình hai người lại khác nhau một trời một vực. Tống Bảo Ninh nhu mì, hiền hòa, tuy nhiên lại làm việc hết sức nghiêm túc, có cách nghĩ của riêng mình.
“Lại trêu chị rồi.” Tống Bảo Ninh buông Tô Nhiễm ra, thu lại nước mắt, hít hít mũi, sau đó kéo Tô Nhiễm trở lại bàn ăn.
Chung Thành phỏng chừng đã sốt ruột, thấy hai cô đi ra, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm xong, trở lại khách sạn. Lo liệu cho các em học sinh đi ngủ rồi, Tống Bảo Ninh mới theo Chung Thành về phòng, nhân tiện kể với anh chuyện cuộc thi.
“Ở lại thêm mấy ngày cũng không sao.” Chung Thành choàng tay lên vai Tống Bảo Ninh, nhanh chóng cúi đầu hôn má cô, thế mà lại thấy tâm tình nhộn nhạo.
Hai má Tống Bảo Ninh đỏ rực, giọng nói lí nhí: “Hành lang có người đấy.”
Chung Thanh quay đầu nhìn một lượt, khẽ cười thành tiếng.
Vào phòng nghỉ ngơi một lát thì nhân viên phục vụ khách sạn mang đến một hộp quà to bự. Chung Thành nhận lấy, tủm tỉm cười, giục Tống Bảo Ninh đi tắm.
“Trong đó là gì vậy anh?” Tống Bảo Ninh lấy làm tò mò, không kìm lòng được muốn mở hộp ra.
“Tắm xong rồi mở.” Chung Thanh thơm má cô một cái: “Đi nào!”
Tắm xong cũng đã khuya, Tống Bảo Ninh đang sấy tóc thì bất ngờ nhận được điện thoại của Hứa Thanh San. Cô liền không giấu nổi vui sướng, trò chuyện say sưa với Hứa Thanh San.
Chung Thành cạn lời, đành phải ôm laptop, ngồi xuống bên cạnh xử lý việc của công ty, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Tống Bảo Ninh.
Một cuộc điện thoại tán gẫu này kéo dài gần nửa tiếng, Chung Thành ngẩng đầu lên, thấy Tống Bảo Ninh đã buồn ngủ, bèn đặt laptop xuống, kéo cô qua, rồi hôn nhẹ lên môi cô: “Em mở quà đi!”