*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Liễu qua đời được năm tháng, đã đến cuối tháng Tám. Tiết xử thử qua đi, khí trời vẫn nóng bức, thế nhưng ở vùng nông thôn, ban đêm đã bắt đầu hơi mát mẻ. Tiêu Thệ và Tiêu Xuân Thủy đều được nghỉ hè, bọn họ từ ngày đầu nghỉ hè đã theo Hà Xuân Sinh trở về phòng làm việc ở nông thôn.
Đêm hôm đó, Xuân Thủy ngủ sớm, Hà Xuân Sinh đi tắm rửa, Tiêu Thệ ra cửa, đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn trời.
Y sống hơn ba mươi năm, mùa hè này là lần đầu tiên nhìn thấy ngân hà. Thành phố nhiều nhà cửa, từ lâu đã che khuất bầu trời đêm.
Ngân hà, sao Bắc Cực, sao Bắc Đẩu. Y theo thường thức phân biệt từng ngôi sao.
Hà Xuân Sinh chẳng biết đã đứng bên cạnh y từ lúc nào. Tiêu Thệ quay đầu nhìn hắn. Hà Xuân Sinh nắm tay y, cũng không nói gì.
Bọn họ lẳng lặng đứng đó nhìn những ngôi sao kia.
"Lúc còn nhỏ tôi rất thích xem sách về vũ trụ, bây giờ thì quên mất trên trời có những ngôi sao nào rồi." Tiêu Thệ nói.
"Tôi cũng không biết." Hà Xuân Sinh chỉ vào một ngôi sao sáng bên dãy ngân hà, "Khi còn nhỏ, bà nội nói với tôi đó là sao Chức Nữ, hằng năm thất tịch bà đều nói cho tôi nghe một lần. Tôi chỉ biết ngôi sao đó."
Tiêu Thệ nở nụ cười.
Y gần đây rất ít cười. Hà Xuân Sinh thấy thế, ôm y vào lòng mình. Tiêu Thệ tựa đầu vào đầu Hà Xuân Sinh, "Hôm nay hình như là Thất tịch."
"Có lẽ vậy."
Tiêu Thệ nói: "Thất tịch năm lớp bảy, tôi đến nhà bạn học bản địa chơi, cậu ấy cho tôi ăn một món rất ngon, tên là mè láo. Cậu có không?"
"Có, thím Tư cho tôi một khối, tôi quên lấy ra, cậu ăn nhé?"
"Ừ."
Hà Xuân Sinh bẻ một khối mè láo cho Tiêu Thệ, hai người ngồi trên ghế trong sân phơi ăn đồ ăn. Hệt như trẻ con, Tiêu Thệ ăn đến vụn bánh đầy tay, không khỏi bật cười.
Hà Xuân Sinh thấy tâm trạng y đang tốt lên, cũng yên tâm một chút. Bọn họ lại ngắm sao thêm một lúc. Tiêu Thệ nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Xuân Sinh, cảm ơn cậu."
Hà Xuân Sinh nghe xong không có động tĩnh gì. Tiêu Thệ nhắc lại: "Cảm ơn cậu."
Hà Xuân Sinh nói: "Năm lớp tám, cậu xuất hiện, tôi không có nói với cậu tiếng cảm ơn. Tuy nhiên bây giờ tôi kể cho cậu nghe, lúc ấy nếu không có cậu, có khi tôi không sống nổi nữa."
Tiêu Thệ có chút khiếp sợ nhìn Hà Xuân Sinh.
Hà Xuân Sinh cười: "Lúc đó, tôi luôn nghĩ vì sao tôi phải sống trên thế giới này... Nếu không phải cậu..." Hà Xuân Sinh nhìn Tiêu Thệ, nói tiếp: "Nếu không phải cậu xuất hiện, có lẽ hôm nay tôi đã không ngồi ở đây."
"Không," Hà Xuân Sinh mỉm cười, "Tôi biết cậu còn ở trên thế giới này, vậy là đủ rồi. Sống trong một thế giới có cậu tồn tại, một ngày nào đó sẽ có chuyện tốt xảy ra."
Tiêu Thệ ôm chặt Hà Xuân Sinh. Thời khắc này, y rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã quăng mũ cởi giáp rồi, trái tim y kề cận trái tim Hà Xuân Sinh, hai trái tim hòa cùng một nhịp.
Chính là hắn, cái người vô luận thế nào cũng không thể phụ lòng này, có thể vì y mà tồn tại, không hề màng đến tử vong. Thế giới rộng lớn đến thế, trong vũ trụ mỗi một vì sao đều cách xa nhau như vậy, con người lại như những ngôi sao lẻ loi kia, từng người cô độc giữa ngân hà. Mà y rốt cuộc đã tìm được một ngôi sao như vậy, sẵn lòng chiếu sáng cho nhau, mãi cho đến khi tan biến.
Hắn có thể vì y mà sinh, cũng có thể vì y mà tử, có thể cùng y sống qua tháng hạ ngày đông, sống qua những tháng ngày bình lặng, sống hết cả đời.
Hoàn.
- -----
Chú thích: Mè láo (ma lão - 麻老):
Đây là hàng made in China:
Còn đây là hàng made in Đông Lào:
Vị không ngọt lắm, xốp xốp, dính răng, thơm mùi mè. Dù không thích món này mấy nhưng nói đến đây cũng phải mò xuống bếp bốc mấy cục 😆