Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta

Chương 17



Hôm nay là ngày giỗ của anh, tròn 3 năm ngày anh mất. Tôi cầm  hoa và trái cây lại thăm anh. Khi tôi vừa tới gần mộ anh thì giật mình vì thấy hắn đang ngồi đó. Trái tim tôi bỗng lỗi một nhịp, trông hắn gầy quá, lại có vẻ rất mệt mỏi. Râu duờng như lâu rồi cũng không cạo, tạo cho hắn một vẻ ngoài phong trần, nam tính, già dặn sao với cái tuổi 24 của hắn. Sao hắn lại biết anh? Chẳng lẽ ngay cả quá khứ của tôi, hắn cũng điều tra rồi sao. Tôi nhếch mép cười, hắn quả thật có bản lĩnh. Tôi bước lại gần hơn để nghe rõ hắn nói
- Tôi biết anh hận tôi. Với những gì tôi gây ra cho anh, kiếp sau nhất định tôi sẽ trả. Tôi chỉ xin anh, kiếp này cho tôi được yêu cô ấy. Để tôi có thể dùng tình yêu của mình thay anh sưởi ấm cho cô ấy. Tôi biết xin anh thế này là ích kỉ, nhưng anh cũng không thể nhìn cô ấy ngày ngày lại nhớ đến anh, lại nằm mơ thấy anh và giật mình vì ác mộng. Coi như tôi nợ anh thêm một điều nữa, xin anh, hãy để cô ấy quên anh đi. Nếu cô ấy không yêu tôi thì cũng để cô ấy có thể yêu một người khác. Hãy cho người con gái ấy được hạnh phúc
- Anh về đi! – Tôi bước tới mộ anh – Anh đang làm phiền anh ấy đấy!
Hắn đứng dậy, nhìn tôi. Tôi nhìn rõ sự yêu thương trong đôi mắt hắn, nhưng lúc này tôi thật sự rất giận. Ai cho phép hắn cái quyền nói với anh những câu như thế. Tôi kiếp này nhất định sẽ không quên anh, nhất định sẽ mãi mãi yêu anh, dù điều đó giày vò tôi ngày đêm nhưng tôi quyết định không từ bỏ. Tôi ngồi xuống, cắm hoa vào bình, xem như người đang đứng như trời trồng kia là không khí.
- Hạ Linh à…
- Anh đi đi, nếu anh cứ quanh quẩn bên tôi. Anh ấy nhất định sẽ rất giận!
- Anh ấy mất rồi! Em vì cái gì mà 3 năm nay đều hành hạ bản thân mình như vậy?
- Đối với tôi, anh ấy chưa mất. Chỉ cần tôi còn nhớ đến ảnh thì ảnh mãi mãi bên cạnh tôi. Trong tim chúng tôi luôn có hình bóng của nhau….
- Min à, cậu nên….
Một tiếng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và hắn. Tuy nhiên giọng nói ấy cũng đột nhiên im bặt. Tôi tò mò nhìn lên thì thấy Phong. Anh ta khá ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi. Tôi đứng dậy, quan sát thái độ của Phong
- Anh…anh quen anh Min hả?
- Ờ, quen. – Anh ta ấp úng trả lời tôi
- Hai người là bạn?
- Đúng rồi, là bạn thân! – Phong vừa nói vừa đưa tay choàng cổ hắn, ra vẻ thân thiết – Em cũng biết Min sao?
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn và Phong. Một nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng tôi. Hắn gỡ tay Phong ra khỏi vai, lắc đầu nói
- Thôi được rồi, không cần đóng kịch nữa! Phong làm việc cho anh. Là nhân viên, là bạn, là anh em tốt! Là người sẵn sàng rời bỏ vị trí giám đốc để làm trưởng phòng chỉ vì muốn giúp anh.
- Hoá ra anh làm bạn với tôi không phải vì chúng ta hợp nhau, mà là do anh ta sai anh làm vậy. Đúng không? – Tôi nhìn Phong bằng cặp mắt giận dữ
- Lúc đầu là vậy… nhưng sau đó….
- Tôi hiểu rồi. Hai người đi đi! Đừng làm phiền tôi và anh ấy nữa. Đi đi! – Tôi hét lên nhưng bọn họ vẫn không có ý định rời đi – Được, hai người không đi thì tôi đi!
Tôi chạy ra khỏi khu nghĩa trang. Giả dối. Tất cả đều là giả dối. Tôi tự hỏi mình giống một con ngốc lắm sao. Có thể dễ dàng để hai người đó đùa giỡn.
Phong nhìn hắn bằng cặp mắt ái ngại, anh ta đến thật không đúng lúc chút nào. Nhưng dạo gần đây sức khoẻ hắn không tốt, Phong chỉ không muốn hắn cứ quỳ trước mộ như thế.
- Sắc mặt anh thật sự không tốt, tôi đưa anh về nghỉ ngơi!
- Ờ, mà anh bày trái cây ra cho anh ấy. Thắp cho anh ấy nén nhang giùm Hạ Linh.
Phong gật đầu, ngồi xuống làm theo lời hắn. Trong lúc Phong đang bày trái cây thì nghe tiếng một tiếng “Bịch”. Anh vội vàng quay lại thì thấy hắn đã ngất xỉu. Phong vội vàng cõng hắn lao ra xe đang đợi sẵn. Hôm nay là lần thứ 2 trong tuần hắn phải vào bệnh viện. Sức khoẻ của hắn càng ngày càng tệ. Ngoài Phong ra, không ai biết điều đó. Hắn không về nhà, không liên lạc với bất cứ ai. Quỳnh Như ngày nào cũng đến tìm anh, khóc lóc năn nỉ anh tìm chỗ hắn đang ở, nhưng hắn đã dặn thì Phong không dám làm trái ý. Cuối cùng cô ta phải đành lên báo thông báo hủy hôn, xem như cô ta là người quyết định, cũng níu kéo được một chút thể diện.
- Tôi đã bảo đừng để anh ấy xúc động. Cứ kiểu này tôi e…
- Bác sĩ, xin ông hãy ráng giúp anh ấy! – Phong cố gắng nài nỉ
- Hiện tại thì chỉ có thể khuyên anh ấy nghỉ ngơi, cố gắng tránh biến động về tâm lý
Hắn nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Hắn cảm thấy thật nực cười, một người không biết sống chết lúc nào lại đòi bảo vệ người khác. Nếu hắn ra đi đột ngột, chẳng phải một lần nữa làm tổn thương đến cô ấy sao. Hắn nhắm mắt, tự nhiên chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Ông Vương khẽ đẩy cửa phòng bệnh, tránh gây ra tiếng động, nhìn đưa con trai đang nằm đó, lòng ông đau như cắt. Ông ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ngắm nhìn hắn
- Con ngủ rồi hả? Vậy cũng tốt, nếu trông thấy ba, con chắc chắn sẽ rất tức giận. Ba xin lỗi con, những gì ba gây ra cho gia đình con thật sự không thể tha thứ được. Hơn nửa cuộc đời ba chỉ sống trong giả dối, nhưng có một sự thật là ba rất thương con. Con hãy mau khoẻ lại, chỉ cần con không sao, con muốn trả thù ba thế nào cũng được.
Ông Vương im lặng ngồi cạnh hắn một lúc lâu thì đứng dậy ra về. Hắn nằm trên giường, hai hàng nước mắt lăn dài. Hắn đã không còn hận ông nữa, chỉ là không thể đối mặt với ông mà thôi. Liệu rằng có thể như ngày xưa, hồi bé nhõng nhẽo với ông, lớn lên thì bàn việc làm ăn với ông, gọi ông một tiếng “ba” như hai ba con thật sự. Hắn chống tay ngồi dậy, hắn không muốn nằm viện. Nếu chỉ còn vài ngày để sống, hắn cần phải sáng tác cho xong tác phẩm còn dang dở. Tác phẩm ấy là dành cho Hạ Linh, để cô ấy có thể đọc và cảm nhận được hạnh phúc.