Khi hai người về đến nhà thì đã là xế chiều, Hạ Minh dắt cô đi qua con hẻm nhỏ tới ngôi nhà mà anh từng sinh sống. Đứng trước ngôi nhà của anh điều đầu tiên Sở Tâm Nhi nghĩ đến là "sống ở trong hoàn cảnh khó khăn này chắc anh đã phải cố gắng nhiều lắm".
Đưa mắt nhìn khoảng sân nhỏ trước nhà ngoài sân có lợp mái tôn che mưa che nắng, ở góc sân đặt một bộ bàn ghế cũ trên mặt bàn là một bộ tách chén dùng để uống nước. Bên cạnh khoảng sân là một khu vườn nhỏ trồng nhiều loại rau khác nhau và có nuôi một vài con gà.
"Em nhìn gì vậy?" Đang mải quan sát thì câu hỏi của Hạ Minh kéo cô trở về hiện tại.
"Không có gì, mình vào chào bố mẹ anh đi." Sở Tâm Nhi lắc đầu nắm tay anh đi qua khoảng sân bước vào nhà.
"Bố, mẹ." Đặt hành lí xuống Hạ Minh cất lời chào.
Ông bà Hạ nghe thấy liền từ trong bếp chạy ra nhìn thấy anh liền vui mừng đi đến hỏi han.
"Nào, ngồi xuống đi con. Đi đường có mệt không?" Bà Hạ cầm tay anh đi đến bên giường.
"Con chào bác." Sở Tâm Nhi đứng sau lưng anh lúc này mới lên tiếng lễ phép chào. Bà Hạ lúc này mới nhìn thấy Sở Tâm Nhi ngạc nhiên nhìn con trai
"Đây là...?"
"Mẹ, bố đây là Tâm Nhi. Bạn gái con." Hạ Minh giới thiệu cô với bố mẹ rồi nắm tay cô ngồi xuống.
Ông Hạ im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng "Hai đứa đi đường mệt rồi uống chén nước đi cho mát."
"Vâng."
Ánh mắt nghiêm nghị của ông Hạ nhìn cô đánh giá. Trên người cô gái này tất cả đều là đồ đắt tiền cách uống nước của cô cũng toát lên vẻ sang trọng của những tiểu thư nhà giàu.
"Cô gái, bố mẹ cháu làm gì?" Ông đặt chén nước xuống hỏi.
"Dạ, bố cháu làm kinh doanh còn mẹ cháu thì chỉ ở nhà thôi." Bàn tay đặt trên đùi của Sở Tâm Nhi không biết từ bao giờ mà đã ướt đẫm mồ hôi không biết tại sao ông Hạ làm cho cô có cảm giác xa cách và áp lực vô cùng. Ông Hạ đã ngoài 50 tuy sức khỏe kém do bệnh tật nhưng ánh mắt của ông vẫn nghiêm nghị tạo cho người đối diện một cảm giác không tên.
"Là kinh doanh gì vậy?" Ông vẫn như cũ nhìn cô hỏi.
"Tất cả, có kinh doanh giải trí, kinh doanh cổ phiếu nhưng chủ yếu là bất động sản ạ." Sở Tâm Nhi thẳng lưng trả lời.
Ông gật đầu không hỏi thêm gì nữa nhưng ánh mắt nhìn Hạ Minh thì có chút hiếu kì. Sở Tâm Nhi thấy ông không hỏi liền âm thầm thở phào trong lòng. Nhìn ra ngoài sân thấy mẹ anh đang quét sân thì liền đứng lên đi ra chỗ bà.
"Bác gái, để cháu giúp cho."
Cô cầm lấy cây chổi trong tay bà cười nói.
"Ấy đừng, con là khách sao ta lại để cho con làm được." Bà sao dám để vị tiểu thư giúp mình quét sân chứ, tổn thọ a!
"Không sao, Hạ Minh đã dạy con. Từ khi quen anh ấy con đã học được rất nhiều." Cô vừa nói vừa bắt đầu quét sân giúp bà.
Bà Hạ nhìn cô ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, không cần nói cũng nhìn ra được là con của gia đình khá giả nhưng đứa bé này không có vẻ gì là kiêu căng ngạo mạn như những vị tiểu thư khác mà ở cô có một sự gần gũi dễ gần.
Trong nhà Hạ Minh rót nước cho bố đợi ông nói chuyện.
"Cô gái này không hợp với con."
"Bố, chuyện tình cảm rất khó nói. Ban đầu con cũng nghĩ như vậy nhưng chuyện này không phải mình tìm cách trốn tránh là được." Đây là vấn đề anh đã suy nghĩ rất lâu, anh biết để người nhà tiếp nhận cô là một điều rất khó có lẽ gia đình cô cũng vậy.
Ông Hạ nhìn anh thở dài"Con nên nhớ hoàn cảnh của hai nhà khác biệt đừng nghĩ nó chỉ là chuyện nhỏ một khi hai đứa có mâu thuẫn thì nó sẽ là một liều thuốc nổ phá hoại tình cảm của hai đứa".
"Cho nên con đang cố gắng không để điều đó xảy ra." Anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, Sở Tâm Nhi là người con gái mà anh đã không dưới một lần sẽ cùng cô nắm tay sống hạnh phúc tới cuối đời.
Ông nhìn con trai mình không nói thêm, ông quá hiểu tính đứa con này chuyện gì mà anh đã quyết thì có mười trâu cũng kéo không lại. Chuyện này chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó mà thôi.