Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 6

“Tô Thố cậu vẫn ổn chứ.”

Khi trở về kí túc xá mọi người đều vây quanh Tô Thố mà hỏi thăm. Dương Tuyết hung hăng rống lên: “ Tụi này tìm cậu cả buổi chiều và buổi tối, ngay cả phòng tự học ở thư viện cũng tìm qua mấy lượt, cứ sợ cậu xảy ra chuyện gì. Rốt cuộcc cậu đã đi đâu?”

“Tớ không sao a, chỉ đi dạo quanh đây.” Tô Thố vừa nói vừa đung đưa mấy cái túi trên tay lên, “ Tớ mua đồ ăn khuya cho mấy bạn đây, đều là món yêu thích của mọi người.”

Dương Tuyết hài lòng gật gật đầu: “Về là tốt rồi, mau gọi điện cho anh cậu đi, chắc bọn họ cũng lo lắng đến điên rồi.”

Môi Tô Thố cong lên, rộ lên nụ cười ấm áp: “Được rồi được rồi, mọi người ăn đi. Tớ đi gọi điện thoại.”

“Cậu có biết mình được bao nhiêu điểm không? Là xếp thứ hai đấy. Nếu không phải do anh cậu chấm cậu điểm thấp thì khẳng định cậu xếp thứ nhất. Cậu sau khi biểu diễn xong thì mọi người cũng định tìm cậu để chúc mừng, phóng viên đài truyền hình của trường cũng định tìm cậu phỏng vấn nhưng ngay cả cái bóng của cậu cũng mất tăm.” Lư Lâm Lâm nói mãi đến độ thất thần, “Tô Thố a cậu có thế không biết liêm sỉ mà bảo cái gì cũng không biết cái gì cũng không giỏi mà ai ngờ chơi đàn hay đến thế. Tớ nghe sư huynh Trần Tử Gia và hội trưởng Tây Đại nói với nhau bản nhạc cậu đàn là một trong những bản nhạc độc tấu dương cầm khó nhất, mà hầu như cậu cũng không đàn sai nốt nào”

Cô tự huyên thuyên cả nửa ngày cũng không thấy ai phụ hoạ, nghiêng đầu ngó quanh kí túc xá, lại phát hiện Tô Thố biến mất không thấy đâu, vẻ mặt trở nên bần thần: “Tô Thố đâu? Tô Thố đâu rồi?”

Đặng Ca gõ gõ lên đầu Lư Lâm Lâm: “Nói gì mà nói lắm thế, chuyên tâm ăn bánh xếp của cậu đi, không thấy cô ấy ra ngoài hành lang gọi điện thoại rồi à.”

“Tại sao lại phải ra hành lang gọi chứ?”

“Tại cô ấy sợ tiếng cãi nhau quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sức ăn của chúng tớ chứ sao.” Dương Tuyết vừa nói vừa liếc Lư Lâm Lâm. Quả nhiên bên ngoài hành lang Tô Thố đang mở cuộc thi giọng ai lớn hơn với Tô Trí.

“Tô Thố em buổi trưa rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi hả?” Tô Trí gào lên trong điện thoại

“Em buồn, em khó chịu em ra ngoài đi vòng vòng không được hả?” Tô Thố không chịu thua mà rống lại, “Có pháp luật nào qui định em phải ngoan ngoan ở trong kí túc xá để anh tìm thấy mà cãi nhau ?”

“Thế sao em không mở máy!”

“Điện thoại em có từng mở qua sao!”

Tô Trí giận quá mà cười lên: “Tại sao việc em không mở điện thoại cũng trở thành lý lẽ thế?”

“Lý lẽ hay không lý lẽ em cũng không mở điện thoại, anh làm gì được em.”

Tô Thố nghe thấy giọng Trần Tử Gia bên cạnh khuyên can: “Về là tốt rồi, nói chuyện chính đi.”

Tô Trí hít thở sâu mấy đợt, ngữ khí mới bình tĩnh lại hỏi: “Thế em buồn em khó chịu chuyện gì?”

“Có người muốn khiến em mất mặt, cố tình thay đổi tiết mục của em, em thấy vô cùng tức giận.” Tô Thố cắn chặt môi, “Em bị lừa bị hãm hại mà em lại đoán không ra người đó là ai. Đổi lại là anh, anh vẫn cảm thấy vui vẻ và hưng phấn sao?”

“Nhưng rất may là không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng nào, em cũng không phải xấu hổ trước toàn trường, trái lại còn làm học viện em nở mày nở mặt. Anh đoán là ngày mai giáo viên cố vấn đoàn hội sẽ tuyên dương khen thưởng em thôi.”

“Vấn để ở đây không phải kết quả có tốt hay không, mà là ngay từ đầu em đã bị lừa gạt bị ức hiếp.”

“Em bị lừa gạt bị ức hiếp?” Tô Trí “hừ”lên một tiếng, “Thế không phải em cũng lừa gạt không ít người sao? Em nói với họ rằng em không có sở trường gì sao? Em sao không tự kiểm điểm lại mình trước mà còn đi trách người khác.”

Tô Thố câm nín, rất lâu sau mới mở lời, giọng nói đã trở nên yếu ớt đi nhiều: “Em thật sự là sắp quên cách đánh đàn rồi, hôm nay trong lúc thi đấu, em đã phải liều mình mà chơi đấy…”

“Em đừng tìm cớ nữa, A Thố” không biết từ lúc nào mà giọng nói của người ở đầu dây bên kia trở thành của Trần Tử Gia, Tô Thố nghe tiếng anh than nhẹ, giọng nói thanh thoát vang lên, “Anh cũng đã học dương cầm nhiều năm. Anh hiểu rõ muốn chơi giỏi bản “Giao Hưởng số 3” phải cần học bao lâu và cần trình độ như thế nào. Em thật sự nghĩ rằng, cái cớ này của em nghe thuyết phục sao?”

“Đúng a, không thuyết phục, một chút cũng không có sức thuyết phục a.” Tô Thố dửng dưng mà nói, “Nếu thật sự đã không tin em, thì đừng tra hỏi em nguyên nhân a.”

Tô Thố nói xong không do dự cúp máy

Sau khi cuộc thi kết thúc, Tô Thố cũng trở nên nổi tiếng trong trường

Trong tiết học vật lí đại cương, khi thầy giáo vừa điểm danh đến tên Tô Thố, gần như tất cả sinh viên của học viện vật lí đều quay đầu lại nhìn, tỉ lệ gần như 100%.

Môn học vật lí đại cương này sinh viên đến gần như là đông đủ nhất. Hồi trước đứng lớp là một vị giáo sư già, một tháng trước vì bệnh mà nhập viện, trong lúc gấp gáp không kiếm được người thay thế nên Phó Giáo Sư Bạch của học viện vật lí Bạch Tế Lâm liền đảm nhiệm dạy thế môn này. Lão sư này vô cũng trẻ tuổi, năm nay cũng chưa đến 35, nhưng tài hoa vô biên, đạt được không ít thành quả, giáo sư trẻ tuổi lại tài hoa như thế luôn có một đặc điểm chính là khốc liệt, mỗi tiết học đều điểm danh, nên tát cả sinh viên các học viện này không có ai dám không lên lớp môn này.

Tô Thố bình thản hô “ Có”, đối diện với sự chú ý của mọi người cũng không đổi sắc; không ngờ Bạch Tế Lâm đánh giá Tô Thố một lượt xong thì nói: “Tô Thố, cuối giờ ở lại một chút.”

Mình lại làm sai chuyện gì sao? Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Tô Thố. Mình cũng không có làm gì phạm pháp, cũng không bao giờ cúp học, thành tích cũng rất tốt, Haiz, đương nhiên là trừ môn Anh văn ra. Có việc gì mà thầy giáo cần gặp riêng mình chứ?

Đối phương là viện trưởng, Tô Thố cũng không có gan làm lơ việc này.

Sau khi thấy các bạn lần lượt thu dọn mà ra về hết, Tô Thố mới rón rét bước lên bục giảng, “Giáo sư Bạch”

Giáo sư Bạch đẩy đẩy giọng kính, thong dong mà nói: “Nếu không vội ăn cơm, thì hãy đi đến phòng thực nghiệm với tôi một chuyến.”

“Không vội không vội.” Tô Thố mỉm cười.

Phòng nghiên cứu vật liệu nano của giáo sư Bạch không nằm trong phòng thí nghiệm của học việc vật lí mà nằm ở Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học. Tô Thố khi vừa bước chân vào trường này đã từng nghe đồn mỗi phòng thí nghiệm khoa học ở đây đều được quốc gia đầu tư tiền triệu vào, thiết bị tân tiến hiện đại, người không phận sự khó có thể bước chân vào được, mà Tô Thố vừa bước vào đã cảm thấy bồn chồn cả người, hoàn toàn không nghĩ rằng mình nhanh như thế đã có thể bước chân vào toà nhà truyền thuyết này, nhanh quá mức đi.

Trung tâm nghiên cứu khoa học quả là khác biệt với những toà nhà khác, bên trong nhìn hiện đại như khách sạn 5 sao. Trên sàn nhà ngay cả một hạt bụi cũng không có. Đương nhiên trong lòng Tô Thố cũng hiểu rằng, không có bụi là vì muốn đề phòng tích điện, mỗi thiệt bị nghiên cứu trong này đều vô cùng đắt giá.

“Đến rồi.” Bạch Tế Lâm đứng lại.

Phòng nghiên cứu vật liệu nano không như tưởng tượng của Tô Thố là sẽ sạch không hạt bụi, an tĩnh như những phòng khác của trung tâm. Trái lại, trong đó vô cùng huyên náo, 3 nghiên cứu sinh trong phòng đang vì một vấn đề gì đó mà tranh nhau lên tiếng, cãi nhau không ngừng, hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của giáo sư Bạch và Tô Thố. Họ vừa cãi nhau vừa phóng ra những từ ngữ tây lai tớ loạn cả lên , Tô Thố nghe mà một chữ cũng không hiểu.

Tô Thố theo Bạch Tế Lâm tiến vào một phòng nghiên cứu nhỏ, cô lặng lẽ thở dài, chuẩn bị tinh thần nhận mệnh lệnh

Bạch Tế Lâm chỉ chỉ vào màn hình máy tính. Tô Thố theo quán tính nhìn vào màn hình, sừng sỡ, tại sao phần mềm cô tự viết lại xuất hiện trên máy tính của giáo sư?

“Đây có phải là một phần trong phần mềm trò viết cho công ty Sĩ Đăng?”

“Em không biết đó là công ty gì” Tô Thố trầm mặc nói: “Đây là công việc part-time mà bạn em giới thiệu, họ có nhu cầu thiết kế một phần mềm mới, em chỉ phụ trách một mảng nhỏ trong đó, Mà tại sao giáo sư lại biết ?”

“Tôi vốn là cố vấn của công ty đó, sau này mới phát hiện ra trò thì ra là học sinh trong lớp của tôi.” Trong mắt Bạch Tế Lâm có tia tán thưởng, “Thật hiếm có. Vịêc học tập vốn dĩ đã rất bận rộn, mà còn có thể kiêm chức viết phần mềm, vả lại còn viết rất tốt, so với nghiên cứu sinh khoa công nghệ máy tính còn lợi hại hơn. Thành tích giữa kì của em cũng vô cùng xuất sắc, chỉ là môn Anh Văn cần cố gắng thêm chút nữa.”

Tô Thố gật gật đầu: “Môn tiếng Anh của em thật sự rất tệ.”

Ngữ khí Bạch Tế Lâm đột nhiên trầm xuống, “Tô Thố, trên thông tin cá nhân của em có ghi, cha mẹ em mất sớm, lớn lên tại nhà của người khác?”

Cho dù là thầy giáo, nhưng khi nhắc đến những vấn đề tế nhị như thế, ngữ khí bất giác cũng trở nên ôn hoà hơn, vô cùng chân thành và ấm áp. Tô Thố cắn cắn môi nói: “Không phải là người khác, bác trai bác gái đã nhận nuôi em.”

“Thế em gặp khó khăn trong vấn đề tiền bạc? Sao không xin cấp học bổng?”

Tô Thố cúi đầu nhìn chăm chăm vào mũi giày, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót vô tận: “Họ có rất nhiều tiền, cũng cho em rất nhiều tiền tiêu vặt, đối với em vô cùng tốt, cứ như con gái ruột vậy. Nhưng em ….em không muốn dùng tiền của họ.”

Ngữ khí của câu nói đến phút cuối có chút ngập ngùng, Bạch Tế Lâm nghe cũng cám khái vài phần. Ông cũng dạy qua không ít học sinh, nhưng chưa thấy qua nữ sinh xinh xắn nào lại kiên cường đến thế. Ông ngập ngừng giây lát nói với cô: “Tôi có một công việc cho trò, trò có muốn nhận không.”

Tô Thố dường như thấy được một tia sáng, cô vội ngẩng đầu nói: “Là công việc gì?”

“Cũng là công việc thiết kế phần mềm, như thế nào? Còn về vấn đề kĩ thuật, những sư huynh sư tỷ ngoài đó có thể giúp trò. Cái hạng mục này đang thiếu người, tốt nhất là ngày mai đến báo danh.”

“Vâng.” Tô Thố gật đầu lia lịa đồng ý, cứ như sợ Bạch Tế Lâm phút chốc sẽ đổi ý vậy, “Nhưng mà ….”

“Như thế nào?”

“Bạch giáo sư, em gần đây đang tham gia một cuộc thi tài nghệ phong cách của trường, nên có thể thời gian có chút không tiện, tuần sau là thi chung kết rồi.” Tô Thố ngừng một lúc thấy lông mày Bạch Tế Lâm nhăn lên vội vàng nói thêm: “Nhưng em không thi cái đó cũng không sao, thật đấy, chỉ cần làm phiền giáo sư gọi một cú điện thoại thông báo cho bên hội học sinh, nói em đang rất bận rất là được.”

Bạch Tế Lâm nghe xong hài lòng gật gật đầu, chỉ ra ngoài cửa: “Thế thì đi chào hỏi sư huynh sư tỷ một chút đi.”

Tô Thố đầy cửa đi ra ngoài, Bọn họ bây giờ cũng đã tạm ngừng cuộc chiến ban nãy, tâm bình khí lặng mà cùng nhau thảo luận vấn đề. Khi thấy Tô Thố từ phòng làm việc đi ra, mọi người đều mỉm cười chào hỏi, vị sư tỷ xinh đẹp cũng tự giới thiệu mình: “Chị tên Lưu Phi, bọn họ là Viễn Thanh Long và Lữ Bái.”

Cô vừa nói vừa cười quay qua hỏi hai người kia: “Ê, các cậu có thể tưởng tưởng đựơc một nữ sinh năm nhất đã có thể viết phần mềm mà còn viết tốt như thế chưa? Tớ không biết như thế nào chứ lúc tớ bằng tuổi cô ấy giờ, nay cả ngôn ngữ lập trình là gì còn không biết nữa là.”

Tô Thố khiêm tốn cười mỉm: “Sư tỷ quá khen rồi.”

Thái độ của Lưu Phi vô cùng hoà nhã, không vì Tô Thố là sinh viên năm nhất mà lộ ra nửa điểm sắc thái coi thường. Tô Thố lập tức cảm thấy thích nơi này.

Việc Tô Thố rút khỏi cuộc thi phong cách không đến một ngày là lan truyền đến nỗi người người đều biết. Những kẻ vui mừng nhất chính là những tuyển thủ trong top 16, bây giờ không cần tranh đua mà nhiễm nhiên trở thành top 15, có thể tranh tài cao thấp với những thí sinh bên Tây Đại. Và người thất vọng nhất không phải Tô Thố, mà chính là các bạn học trong học viện vật lí, gần như đa số trên đường có gặp Tô Thố, cũng giả vờ như không gặp, ngay cả Dương Tuyết cũng không đoái hoài gì đến cô.

6b Cũng có thể nói là, Tô Thố từ một người được hoan nghênh nhất phút chốc trở thành một người không được hoan nghênh nhất. Nhưng một người hay bị Tô Thố cự tuyệt như Lê Kiệt, vẫn như thường chào hỏi nói chuyện với cô, làm cho Tô Thố vô cùng cảm kích. Nên nhân phẩm của con người a, khi đụng chuyện mới có thể thấy rõ ràng được.

Tô Thố hoàn toàn có thế thông cảm cho họ được, cũng đã lường trước được tình huống này sẽ phát sinh. Mấy ngày trở lại đây, cô cũng từ từ trở nên quen với việc không có ai đoái hoài quan tâm đến mình.

“Tô Thố.”

Đó là vào buổi sáng ngày thứ bảy, nhiệt độ hôm đó giảm đột ngột, không khí xung quanh cứ như bị đóng băng, vừa khô vừa buốt. Không gian bên ngoài trung tâm nghiên cứu tĩnh lặng vô cùng, bất kì một âm thanh vang lên đều nghe như vọng từ nơi xa.

Tô Thố từ từ qua lại mỉm cười

“Hứa sư huynh”

Hứa Nhất Hạo đứng dưới gốc cây, đôi tay để trong túi áo khoác, trên áo còn đọng lại vài chiếc lá khô. Anh đứng đó nhìn cô, trông anh vẫn anh tuấn như này nào, nhưng bây giờ lại có thêm phần hốc hác. Gió mang cái lạnh buốt thổi tới, bên trong còn vương mùi rượu vấn quanh mũi Tô Thố, cho dù là cơn gió thoảng, vẫn ngửi được mùi rượu nồng đậm. Cô biết nhất định Hứa Nhất Hạo từ trước đều sống trong nhà, nếu không hiệu trưởng cho phép anh sao có thể uống rượu, mà còn uống nhiều thế này?”

“Sư huynh, hôm qua em đã gửi vào hòm thư của anh bài văn cần nộp mỗi tháng rồi.” Tô Thố nói. Giữa họ cách nhau một dãy xe đạp nhưng không ai muốn chuyển động một bước.

“Em dạo này không lên thư viện tự học à?” anh hỏi, “Anh tìm em mấy lần mà không thấy.”

“Vâng” Tô Thố che miệng cười một tiếng: “Giáo sư Bạch nhờ em đến phòng thực hành làm việc linh tinh, và còn có phụ cấp học bổng nữa, em đành phải để việc tự học qua một bên thôi.”

“ Ồ” Hứa Nhất Hạo nói, anh hạ thấp mắt, đem ánh nhìn giấu trong hàng lông mi rậm rạp.

“Đúng rồi, sao không thấy Lâm sư tỷ?”

“Cô ấy? Anh với cô ấy không có quan hệ gì.” Hứa Nhất Hạo cười khổ, trầm ngâm nói, “ Em có biết được hôm thi đấu, tiết mục của em là ai đã thay đổi không?”

“Em không rõ” Cô lãnh đạm cười, trên mặt tràn đầy tia giễu cợt, “ Nhưng người đó không phải là Lâm sư tỷ”

“Không phải sao?” Hứa Nhất Hạo bất ngờ, mấy hôm nay vì chuyện này mà lo lắng suy tư, bây giờ lại nghe Tô Thố khẳng định chắc nịch là không phải cô ấy, bỗng cảm thấy vô lực.

“Vả lại chuyện này cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng nào, em cũng lười đi truy cứu nữa, cũng chẳng để làm gì.” Tô Thố cười, thất thần “Cũng do em quá nhiều kẻ thù, không cách nào a, em vốn dĩ làm người thật thất bại, ai cũng đắc tội và cũng không níu giữ được ai”

Hứa Nhất Hạo không lên tiếng, đứng dựa vào gốc cây nhắm mắt lại

“Sư huynh, em đến phòng thực nghiệm đây, anh cũng nên về nghỉ ngơi, sau khi uống rượu đứng hứng gió như thế sẽ dễ đau đầu…”

Câu nói còn chưa dứt thì thân hình của Hứa Nhất Hạo đã dựa vào cây mà trượt xuống, hắn định đưa tay nắm lấy thân cây để đứng vững nhưng thất bại mà trượt ngã xuống.

Biến cố bất ngờ này khiến Tô Thố bỗng chốc ngây ngốc, một lúc sau mới sực tỉnh lại, Tô Thố vội vàng vượt qua dãy xe đạp chạy đến bên hắn, vừa kịp đỡ lấy hắn đang trượt ngã xuống nhưng thất bại. Hứa Nhất Hạo là con trai, thân thể lại cao to, toàn bộ sức nặng đè lên người Tô Thố, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích. Khiến cho chính mình đứng vững đã khó, nói chi đến việc dìu anh tớ đi bệnh viện chứ.

May mắn là Hứa Nhất Hạo vẫn còn có thể lên tiếng, anh yếu ớt nói: “Anh không sao, chỉ là có chút chóng mặt.”

Dìu hắn ngồi xuống gốc cây xong, Tô Thô từ trong túi áo của anh tìm thấy điện thoại, bình tĩnh gọi điện cho bệnh viện trường. Ý thức của Hứa Nhất Hạo vẫn còn rất tỉnh táo, vô lực hỏi Tô Thố: “Sao em biết được số khẩn cấp của bệnh viện trường?”

“Lần trước chân em bị thương đã phải đến bệnh viện trường, nên tiện thể ghi nhớ luôn số điện thoại, thôi đừng nói chuyện nữa”

Hứa Nhất Hạo gật đầu, nhắm mắt lại cũng không nói gì thêm; Tô Thố để đầu hắn dựa vào vai của cô, vừa cúi đầu là có thể thấy được gương mặt anh—sống mũi cao thẳng, khuôn miệng vô cùng gợi cảm, đôi mắt bị hàng lông mi rậm rạp cong cong che phủ. Gương mặt anh bây giờ xanh xao, Tô Thố thu lại ánh mắt không đành lòng mà ngắm anh thêm nữa.

Động tác của bác sĩ bệnh viện trường cũng coi như nhanh nhẹn, xe cứu thương và bác sĩ chưa đến 10 phút đã có mặt, dìu Hứa Nhất Hạo lên xe đi thẳng đến bệnh viện.

“Đường huyết thấp, sang nay còn ra gió nên cảm cúm rồi, nhập viện quan sát một ngày, ngày mai có thể xuất viện được.” Sau khi kiểm tra một lượt bác sĩ dõng dạc tuyên bố, “Đúng là thanh niên trẻ tuổi, thức khuya, uống rượu, lên mạng thâu đêm, cái bệnh sinh viên này tôi đã gặp không ít.”

Hứa Nhất Hạo được đưa đến phòng bệnh, Tô Thố thì không ngừng chạy Đông chạy Tây để làm các thủ tục nhập viện, bác sĩ y tá thấy thế cứ đinh ninh cô nhất định là bạn gái của Hứa Nhất Hạo, Tô Thố nói không nên lời, chẳng lẽ bộ dạng mình lại hiền thục đoan chính đến như thế?

Thời gian cứ thế trôi, khi cô nhìn lại đồng hồ thì đã 8 giờ kém 10. Với bất cứ giá nào cô cũng phải có mặt ở phòng thí nghiệm trước giờ này. Tô Thố cầm điện thoại của Hứa Nhất Hạo lên, bất ngờ khi nhìn vào màn hình hiển thị, cuộc gọi đến và gọi đi gần nhất đều hiển thị số của Trần Tử Gia. Suy nghĩ hồi lâu, Tô Thố nhấn nút gọi đi. Sau cuộc gọi gần với những lời nói khó nghe, Tô Thố đã không còn liên lạc với Tô Trí Trần Tử Gia. Nhưng hiện tại trong tình huống éo le này, cô chắc chắn không kiếm được người khác để giúp đỡ .

Chỉ hy vọng giờ này người kia đã ngủ dậy. Thật không khiến Tô Thố thất vọng, chỉ sau 2 hồi chuông, tiếng nói của Trần Tử Gia vang lên bên kia đầu điện thoại: “Hứa Nhất Hạo, hôm qua cậu đã đi đâu cả đêm?”

Tô Thố nhẹ nhàng lên tiếng: “Sư huynh là em, Tô Thố.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, không có lên tiếng, chỉ nghe thấy được tiếng điện thoại nho nhỏ”

Bây giờ cô không quản ba bảy hai mốt nữa, nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Hứa sư huynh hiện nay đang ở bệnh viện trường lầu 3. Anh ấy ngã bệnh, là em đưa anh ấy vào đây. Trên người em không có đủ tiền, hiện tại còn 3-4 loại phí bệnh viện chưa được thanh toán. Nếu anh có thời gian thì phiền anh đến đây giúp, được không? Em sẽ giao điện thoại và những giấy tờ của Hứa sư huynh ở quầy nhận bệnh, anh đến nơi thì liên hệ bác sĩ để lấy. Em bây giờ có việc gấp phải rời đi nên em cúp điện thoại đây.”

Tô Thố xử lí mọi chuyện xong hết thì vội vội vàng vành chạy đến phòng thí nghiệm, may mắn là không có đi trễ. Cô vừa đẩy cửa bước vào đã thấy mấy vị sư huynh sư tỷ đã đến đông đủ, thay áo thí nghiệm chỉnh tề, đang đứng quây quanh đống thiết bị tân tiến đắt giá, Lưu Phi và Lữ Bái lại vì một số tiểu tiết mà tranh cãi không ngừng, Viễn Thành Long đứng đó làm vai trò hoà giải, trung hoà ý kiến của hai bên.

Bọn họ trong thời gian làm việc luôn tranh luận không ngừng, lấy lý luận công kích lẫn nhau, không ai nhường ai, nhưng một khi tư tưởng đã thống nhất, thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách viên mãn nhất. Tuy trong công việc là như thế, quan hệ ngoài đời của họ rất tốt. Khi buổi trưa cùng đi ăn với nhau, Tô Thố đặc biệt thích cái không khí quanh họ.

Cũng là vào buổi chiều như thế, trận tuyết đầu tiên sau khi lập đông đến hẹn lại đến, những hạt tuyết nhỏ óng ánh bay lả tả trên bầu trời

Vì tuyết rơi nên không ai muốn ra ngoài nên họ gọi thức ăn bên ngoài giao đến. Hai người con trai chu đáo vừa giúp Lưu Phi gắp rau vừa kể câu chuyện cười trên mạng; Chỉ cần tinh thần cô có chút lo ra thì tức thì hai người kế bên sẽ nhìn ra. Ba người họ cậu một câu tớ một câu, trò chuyện vô cùng rôm rả. Tô Thố ngồi kế bên quan sát hết thảy, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vừa âm thầm cười vừa lẳng lặng thở dài: Hy vọng nó sẽ không trở thành một thảm kịch.

“Đúng rồi, Tiểu Thố, cuộc thi tài nghệ gì đó diễn ra mấy hôm trước, em có tham gia không?” Lưu Phi đột nhiên hỏi

Tô Thố không ngờ đến đề tài nói chuyện lại chuyển đến cô, có chút kinh ngạc trả lời: “Có tham gia”

“Hèn gì tớ cứ thấy sao nhìn em rất quen mặt, mấy hôm nay tớ cứ suy nghĩ đã gặp qua em ở đâu đó.” Lưu Phi cười lên, “Em là cô gái đàn dương cầm hôm đó, đàn rất hay.”

Sắc mặt Tô Thố có tí ngượng gạo, miễn cưỡng uhm một tiếng: “Em chỉ đàn đại, cũng không có hay ho gì.”

“Chị là có đem theo lỗ tới để nghe đó, em quá khiêm tốn rồi.” Lưu Phi cười mỉm.

Hai người còn lại nghe thấy có chút choáng váng, nhìn Tô Thố đánh giá nửa ngày, Lữ Bái mới lên tiếng trước: “Thì ra tiểu sư muội là tài nữ, còn có môn nào em không tinh thông không?”

“Chị có chuyện muốn nhờ em giúp.” Lưu Phi cầm lấy tay Tô Thố nói.

“Sư tỷ cứ nói”

“Ngày mai là ngày kỉ niệm kết hôn thứ 30 của cha mẹ chị, buổi tối sẽ có buổi tiệc nhỏ. Chị có ý định muốn khiến họ bất ngờ, nhưng tìm mãi cũng không tìm được người có thế đánh đàn, có thể hay không nhờ em một tí ? Chị đảm bảo tuyệt đối sẽ không tốn nhiều thời gian của em lắm đâu.” Lưu Phi không chớp mắt mà nhìn Tô Thố, ánh mắt cô sao mà chân thành và tha thiết như thế, khiến cho Tô Thố không có dũng khí đối diện với ánh mắt ấy mà thốt lên lời cự tuyệt.

Hai người còn lại nhìn thấy sự do dự của Tô Thố, một người nói “Lòng hiếu thảo thật đáng quý a”, người còn lại thêm vào: “Tiểu sư muội, em không đi thật không cho anh mặt mũi , đi đi mà”

“Em….”

“Đi đi.” Bạch Tế Lâm từ trong phòng làm việc bước ra, ngữ khí ôn hoà nói “Tôi cho phép mấy trò nghỉ ngơi”

Còn có thể thế nào đây? Một chút cơ hội cự tuyệt cũng không có. Tô Thố trầm mặc giây lát, sau đó nói: “Sẽ đi mà”