Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 8: Tú đã biến đâu mất rồi?

Trưa thứ năm.

Hôm nay sáng mát mẻ, trưa không nắng gắt. Tương đối là một ngày đẹp trời so với mấy ngày oi bức vừa qua. Chỉ mới vào hè thôi mà Nhi đã sắp không chịu nổi khí hậu ở đây rồi. Cũng có ý định ra ngoài tìm kiếm cơ hội nhưng cái chân đau đã chùn bước cô. Nhi đành phải ngồi nhà chờ sung rụng thôi. Cô xuống bếp lặp lại công việc thường ngày: nấu nước, lấy mì và gia vị bỏ vào tô, chờ nước sôi, chế nước vào mì và ăn. Vừa tính cầm gói mì lên xé thì điện thoại reo làm đứt chuỗi công việc của cô. “Trời đánh còn tránh bữa ăn nữa mà!” – Nhi nói với giọng bực mình. Nhưng khi cầm điện thoại lên thì thái độ của cô đã thay đổi 360 độ. Đó là cuộc gọi từ Tú.

- À lố ô? – Nhi nói với giọng dễ thương chen chút hài hước.

- Có ở nhà không?

- Có chuyện gì không Tú?

- Hỏi thì trả lời đi.

- Có ạ.

- Vậy ra đầu hẻm xíu đi.

- Ối! Tú đang ở ngoài á?

- Ừ. Ra đi.

- Vâng ạ! Em ra ngay. – Nhi nói rồi cúp máy, trong lòng không khỏi đặt ra những câu hỏi về sự xuất hiện của Tú.

Nhi mở cửa, ngó ra ngoài hẻm thì đã thấy bóng dáng của Tú đứng cạnh chiếc cub. Hôm nay Tú mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng có vài chữ tiếng Anh màu đen và quần kaki lửng màu be. Nhi đóng cửa hờ, lê nạng ra gần chổ Tú.

”Tú tìm em có chuyện gì không ạ?” – Nhi hỏi. Tú không trả lời, chỉ lấy tay tháo một cái bịch đang treo ở chiếc móc bên hông xe rồi đưa lên trước mặt cô.

- Cái này là...

- Bánh canh. – Cuối cùng Tú cũng lên tiếng.

- Tú mua cho em á? – Nhi nhìn chăm chăm vào cái bịch, mắt loé lên một tia sáng.

- Không, tới khoe xong đem về. – Tú hạ bịch bánh canh xuống rồi nói.

- Thôi thôi đừng trêu em nữa mà!

- Vô ăn lẹ đi không nó nguội.

- Vâng ạ! Mà sao Tú tốt với em thế?

- Tiện đường thôi.

- Vậy thì cho em cảm ơn nhé! Hihi. – Rồi xong rồi. Đồ ăn lại kích thích Nhi nữa rồi sao?

- Ừ. Thôi về nha. – Tú nói rồi leo lên xe.

- Khoan đã! Mới đến mà! Vào nhà em chơi tí đi. – Nhi lôi kéo.

- Bận rồi. Hôm khác đi. – Nói rồi Tú đề máy vụt xe đi mất. Nhi cứ đứng đó nhìn đến khi Tú đi khuất thì mới quay vào trong.

Lúc này ấm nước Nhi nấu đã sôi, cô vào tắt bếp và quẳng luôn gói mì sang một xó. Đúng là có trăng quên đèn mà! Dù sao nó cũng là người bạn đồng hành nửa tháng nay của cô mà nỡ vứt nó vậy đấy. Giờ cô chỉ biết đắm đuối bên “anh” bánh canh thôi! “Um... Ngon quá!” – Nhi xuýt xoa. Ăn xong, cô đi dọn dẹp rồi nhắn cho Tú một tin nhắn cảm ơn không quên kèm theo lời khen ngợi tô bánh canh. Nhắn xong, cô nằm xuống đất làm một giấc ngủ trưa. Đúng là chẳng khác gì một con heo, ăn xong lăn ra ngủ.

5 giờ chiều.

Đang ngồi lướt facebook cho qua ngày thì Nhi nhận được một lời mời kết bạn. Cô tò mò bấm vào xem thử. “Đù!” – Cô thốt lên một tiếng khi thấy trên màn hình laptop hiện lên một dòng chữ: Minh Tu Le. Không cần chần chừ nữa, Nhi click ngay vào ô chấp nhận. Không dừng lại ở đó, tiếp theo cô còn vào bắt chuyện với Tú bằng những icon dễ thương. À không nói đúng ra là khủng bố Tú với một đống icon dồn dập. Chắc lúc này Tú đã hối hận khi gửi lời kết bạn rồi.

Minh Tu Le: Đủ rồi!

Hạ Nhi: helloooo Tú Leeeeee

Minh Tu Le: Có nhất thiết phải gọi như vậy không?

Phải thừa nhận là Tú nói chuyện trên mạng y chang ngoài đời vậy, nhạt nhắt.

Hạ Nhi: Tú Leeeeee

Minh Tu Le: Gọi như bình thường đi!

Tự nhiên trong đầu Nhi nảy ra một ý định.

Hạ Nhi: Thế gọi là chị Tú cho lễ phép nhé =)) Chị Tú đẹp gáiii =))

Nhi vừa ấn gửi thì màn hình cũng hiện lên hai chữ: “ Đã xem“. Và bây giờ cũng hơn cả 10 phút rồi mà cô vẫn không nhận được lời hồi âm nào của Tú. Chắc Tú đang ức chế lắm đây, tội nghiệp. Còn Nhi thì đang ngồi cười hả hê vì sau bao lần bị Tú công kích chọc quê thì cuối cùng cô cũng đã phản công lại được. Vẫn chưa vừa lòng, cô quyết định tấn công tiếp.

Hạ Nhi: Chị Tú dỗi rồi à??? =))

”Đã xem“.

Hạ Nhi: Sao chị lại seen em nữa rồi:((

”Đã xem“.

Hạ Nhi: Chị Tú đừng dỗi màaa

”Đã xem“.

Hạ Nhi: “Đúng là cái đồ bánh bèo!” =)) – Nhi ghi lại nguyên văn câu mà lúc trước Tú nói khi cô không leo lên được mô tô. Cô ngồi tưởng tượng ra vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của Tú mà cười ha há lên.

”Đã xem” đúng như dự định. Tú tính phớt lờ để cô tự biên tự diễn tự mệt rồi tự rút lui. Nhưng đâu dễ ăn của ngoại được, Nhi cũng đâu có vừa! Cô móc điện thoại ra rồi cười nham nhở.

Trong lúc đó ở Lee Studio.

- Sư phụ! – Thanh gọi.

- Cái gì? – Tú trả lời cọc cằn.

- Trời ơi kêu xíu thôi mà làm gì dữ vậy?

- Rồi, rồi. Có chuyện gì? – Tú hạ giọng xuống.

- Tính hỏi ăn hủ tiếu không gọi luôn.

- Thôi không ăn đâu.

- Bình thường khoái lắm mà?

- Thôi không ăn, hỏi thằng Khang thử đi.

- Gì vậy ba? Nay thằng Khang làm gì có ở đây.

- À quên. Vậy hỏi mấy anh kỹ thuật đi.

- Ờ. Mà có chuyện gì mặt như bánh bao chiều vậy? – Thấy Tú cứ chù ụ nên cô hỏi.

- Sư phụ nhìn giống mấy con bánh bèo không? – Bảnh trai như vậy mà lại bị gọi bằng “chị”, Tú thật là không can tâm mà.

- Gì vậy cha nội? – Thanh nghe Tú hỏi mà không khỏi phì cười.

- Cứ trả lời sư phụ đi.

- Thôi ông ơi ông xàm quá.

- Không. Hỏi thiệt đó. – Tú nói với giọng nghiêm túc.

- Mặt như cái bánh xe chứ bánh bèo gì.

- Thiệt không?

- Ủa hỏi cho đã xong nói vậy là sao? Lạ à nha.

- Ừ thôi.

- Ủa bộ bị ai chửi bánh bèo hay sao mà hỏi vậy?

- Chờ xíu. – Tú dừng cuộc trò chuyện với Thanh khi nghe tiếng điện thoại reo. Lấy ra thấy số của Nhi thì Tú liền tắt màn hình và bỏ điện thoại lại vào túi.

- Nói tới đâu rồi? – Tú quay lại cuộc nói chuyện với Thanh.

- Bị ai chửi... - Thanh chưa nói dứt câu thì điện thoại Tú lại reo lên.

- Nữa! – Tú cầm điện thoại lên. Lần này Tú bấm từ chối rồi mới cất điện thoại vào.

- Sao sư phụ không nghe máy?

- Không có gì.

Vừa dứt lời thì điện thoại lại reo. Tú không thèm mở ra xem nữa. Nhưng Nhi vẫn không buông tha cho Tú, cô cứ gọi mãi mà thôi.

”Trời ơi nghe đại đi sư phụ! Ồn quá!” – Thanh lấy tay bịt hai lỗ tai lại. Tú thấy cũng đúng, thôi thì bắt máy một lần cho xong luôn.

- Chuyện gì? – Giọng Tú lạnh lùng, có pha một chút cay cú.

- Hello chị Tú. – Nhi vừa nói vừa cười hớn hở.

- Cô lại muốn giở trò gì nữa đây?

- Đâu có, em được chị Tú Lee add friend nên mừng quá thôi mà. – Nhi nói xong rồi phá cười lên.

-...

- Ủa? Alô? Đâu rồi? Sao không nghe gì hết thế này? À lố? – Nhi cười một hồi mới nhớ mình đang điện thoại cho Tú.

- Hết chuyện rồi đúng không? Cúp máy đây. – Tú lên tiếng.

- Khoan! Khoan đã! – Tú tính tắt máy thì Nhi cản lại.

- Còn gì nữa?

- Có dập máy thì cũng là em dập trước! Nhé! – Nói rồi cô tắt phăng máy làm Tú không kịp phản ứng gì. Phải nói là cô khoái chí vô cùng. “Giỏi quá Nhi ơi! Không ngờ mặt xinh trai thế mà bị dụ luôn ấy.” – Nhi tự nói với bản thân.

Còn Tú thì khỏi nói, tức muốn xì khói. Đáng thương cho Thanh với mấy anh em kỹ thuật viên phòng thu thôi, lãnh đủ hết. Soái ca thì cũng phải có tì vết. Khuyết điểm duy nhất của Tú chắc là dễ nổi nóng. Bình thường thì hiền lành, ít nói nhưng thử chọc giận Tú đi, chơi tới bến luôn đấy! Coi như hôm nay Khang vắng mặt là phước lớn mạng lớn rồi.

7 giờ 30 phút.

Rảnh rỗi nên Nhi sinh hoạt rất điều độ. Ngủ đủ giấc, ăn đúng cử, lâu lâu cũng đưa tay đưa chân tập thể dục vài cái. Và bây giờ là giờ ăn tối của cô. Cô lôi gói mì trong xó lúc trưa ra nấu. Tự nhiên cô lại nhớ tô bánh canh của Tú. “Tú tốt vậy, mình làm thế có quá đáng không nhỉ?” – Nhi đắng đo. Tuy cô tinh nghịch nhưng cũng rất chịu nghĩ cho người khác lắm chứ. Cô đúng là thiên thần mà! Chỉ có điều là thiên thần có pha tí nham nhở mà thôi.

Ăn xong, lại rảnh rỗi. Muốn nói chuyện với Tú cho đỡ chán nhưng tự nhiên nghĩ lại vụ hồi chiều nên cứ thấy ngại ngại. Đành chờ Tú bắt chuyện trước thôi. Mà tất nhiên là Tú sẽ không làm vậy rồi. Nhi ngồi coi phim Hàn Quốc đến tối rồi đi ngủ. Trước khi ngủ được thì cô cũng đã tự dằn vặt bản thân với mấy cái suy nghĩ như: “Mình có quá đáng không?”, “Mình có trông giống đứa đểu không?”,“Không biết Tú nghĩ gì?”, “Chắc Tú giận lắm...”, “Khi nào Tú mới nói chuyện lại với mình?”,“Hay là mình nên bắt chuyện trước?”,... Nhi muốn điên cả đầu. Giá gì cô đừng chọc Tú. Cô cũng không hiểu tại sao Tú lạnh nhạt với cô như vậy mà không có chút ái ngại. Rốt cuộc Tú là con người như thế nào?

Sáng thứ sáu.

Đối với Tú nay là một ngày bận rộn. Tú đang túi bụi hoàn tất những công việc còn lại để chuẩn bị cho buổi ra mắt ca khúc mới của Đình Duy vào thứ bảy tuần sau. Dù ưa hay không ưa nhưng Tú cũng đã nhận dự án này rồi, bắt buộc phải làm cho xong thôi. Nhưng không vì vậy mà Tú làm nó qua loa, ngược lại mọi thứ còn rất hoàn hảo. Tú quan niệm, việc nào ra việc nấy. Dù sao cũng là uy tín của Tú mà!

Điện thoại đổ chuông, là Nhi.

- Alô nghe đây.

- Tú hả? Trưa nay Tú có rảnh không? Đi ăn với em nhé! - Sau buổi tối hôm qua thì cô quyết định mặt dày liên lạc với Tú.

- Bận rồi. - Tú như dội gáo nước lạnh vào mặt Nhi.

- Tú còn giận em à?

- Đâu có?

- Cho em xin lỗi nhé! Hôm qua em hơi quá đáng...

- Trời có ai nói gì đâu.

- Em xin lỗi... - Coi cô kìa, đáng thương như một chú cún con vậy.

- Trời! Trưa nay không rảnh thật.

- Vậy cho em một cái hẹn khác nhé? – Nhi vừa nói thì nghe đầu dây bên kia có tiếng ồn ào.

- Ok! Thôi Tú bận rồi gặp lại sau nha. Bye. – Nói rồi Tú cúp máy. Nhưng điều khiến Nhi ngạc nhiên ở đây là lần đầu tiên Tú dùng tên xưng hô với cô. Phải chăng do quá bận nên Tú quên cả việc tỏ ra khó chịu với cô?

Có tiếng tin nhắn facebook. Màn hình điện thoại Nhi hiện ra dòng chữ: Minh Tu Le đã gửi cho bạn một hình ảnh. Cô click vào. Đó là hình chụp một tờ giấy note ghi địa chỉ của vài nơi được viết vô cùng chỉnh chu.

Hạ Nhi: Hình gì ấy Tú?

Minh Tu Le: Một số quán ngon ở Sài Gòn. Tham khảo đi.

Hạ Nhi: Cảm ơn Túuu

Minh Tu Le: Ừ. Thôi bận tí. Bye.

Hạ Nhi: Mà Tú ơi?

Minh Tu Le:?

Hạ Nhi: Em không rành đường Sài Gòn lắm nên Tú làm hướng dẫn viên giúp em nhé! Hihihi:D

Minh Tu Le: Không rảnh.

Hạ Nhi: Giúp em đi mà...

”Đã xem“.

Và sau đó là một tràn những câu nài nỉ, tự kỷ của Nhi mà không hề nhận được sự quan tâm nào từ Tú. Đã tập trung vào công việc, trời có sập Tú còn không biết.

Thứ tư tuần sau.

Hôm nay Nhi vào bệnh viện để bác sĩ kiểm tra cái chân đau của cô. Dù chưa lành hẳn nhưng mọi thứ vẫn tiến triển khá tốt. Cô không cần chống nạng nữa, nhưng đi đứng vẫn phải nhẹ nhàng cẩn thận. Cô tính lấy điện thoại gọi cho Tú báo tin mừng nhưng rồi lại thôi. Không thể phiền người ta mãi được, cô tự nhủ.

Nguyên buổi hôm ấy, cô suy nghĩ rất nhiều. Đã mấy ngày liền Nhi và Tú không nói chuyện rồi. Cô nhớ ngày này tuần trước cô còn ngồi ăn như cái máy trước mặt Tú mà! Vậy mà bây giờ một động tĩnh từ Tú cũng không có. Cô muốn uống sữa nóng mà Tú hâm, cô muốn ăn phở ở nhà Tú, cô muốn gọi một lượt mấy phần beefsteak để Tú cản không kịp, cô muốn ngồi nhồm nhoàm cái đùi vịt quay trước mặt Tú, cô muốn ăn bánh canh mà Tú mua, cô muốn đến mấy quán trong tờ note cùng Tú, cô muốn được nhìn thấy Tú, cô... muốn Tú. Dạo này cô có nhiều cảm giác và suy nghĩ rất lạ, chính cô còn không biết nó là gì nữa. Cô chỉ biết, cô không thể ngừng nghĩ về Tú. Cô muốn biết Tú đang làm gì, đang ở đâu, đang nghĩ gì,... Nói chung giờ đầu óc Nhi là một mớ lộn xộn không trật tự. Cô chỉ biết ngồi đó trông ngóng từng cuộc điện thoại, từng tin nhắn từ Tú mà thôi.

Chẳng lẽ, Tú chỉ là một người vô tình lướt ngang qua đời cô rồi vụt đi để lại mình cô với bao nhiêu thứ lẫn lộn này? Tú đã biến đâu mất rồi?

Đêm thứ bảy.

Nhi đang yên giấc nồng thì tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Thật tình, không biết ai mà có tâm ghê gớm. 1 giờ sáng rồi mà gọi muốn cháy cả máy. Nhi quờ quạng, mắt nhắm mắt mở bắt điện thoại.

- Hờ... – Cô mê man tới nổi không nói được từ “Alô“.

- Dậy đi!

~

Note: Nam thần đã gây thương nhớ cho người ta rồi đó nha mấy bạn =)) Dạo này mình hơi bận nên ra chap mới có lâu hơn bình thường xíu, các bạn thông cảm nha. Nhớ đóng góp ý kiến cho mình và bình chọn cho truyện nhaaa. Follow bạn tác giả để tiện theo dõi truyện nữa nè:3